Chương 462: Ta từng nhìn thấy đồ án này

Đường Tư biết mình đã nói sai, nhưng tính tình ngạo mạn lại ngăn cản nàng ta nói lời xin lỗi. Nàng ta lập tức đứng dậy đuổi theo Kỷ Vân Thư.

Mộ Nhược ôm bình rượu hét to một tiếng: “Đi thả đèn trên sông.”

Hắn kéo dài lời nói, sau đó đi theo!

Bên sông, rất nhiều nam lẫn nữ đều đang thả đèn.

Trên mặt nước, đủ loại kiểu dáng đèn l*иg trôi nổi lơ lửng, từng chiếc từng chiếc, có chiếc trôi cùng nhau, có những chiếc tản ra, cũng có những chiếc chìm thẳng xuống nước.

Ánh sáng từ những chiếc đèn l*иg xung quanh chiếu xuống mặt nước thanh bình, nhẹ nhàng đong đưa theo dòng nước!

Đẹp lung linh giống như ảo cảnh.

Kỷ Vân Thư không tin phải là người mê tín, nhưng nàng tin vào lời cầu nguyện!

Nàng tìm hai ngọn hoa đăng, đưa cho Vệ Dịch một chiếc.

“Thư nhi muốn cầu nguyện gì?”

“Bí mật.”

Nàng cầm chiếc đèn trong tay, nhắm hai mắt cầu nguyện, sau đó thả xuống dòng sông, ngón tay nhẹ nhàng chạm xuống mặt nước, tạo nên những gợn nước lăn tăn cuốn chiếc đèn càng lúc càng xa.

Vệ Dịch cũng yên lặng cầu nguyện, học theo động tác vừa rồi của nàng, dùng tay khoát vài cái ở trên mặt nước, khiến chiếc đèn trôi đi trên sông.

Chiếc đèn của hắn trôi cùng với chiếc đèn của Kỷ Vân Thư.

“Thư nhi hãy nhìn xem, đèn của chúng ta ở bên nhau.”

Nàng cười cười.

“Thư nhi, nàng biết ta cầu nguyện gì không? Ta ước…”

“Bùm!”

Vệ Dịch còn nói chưa nói xong đã nhìn thấy chiếc đèn của mình đang trôi trên sông bị thứ gì đó va trúng, ánh lửa bên trong nháy mắt vụt tắt, sau đó chìm dần vào trong nước.

“Đèn của ta.”

Hắn đau khổ trong lòng.

“Ta không cố ý.” Đường Tư đi tới.

Trong tay nàng ta vẫn đang cầm mấy cục đá.

Vệ Dịch bỗng nhiên đứng dậy, tra hỏi: “Vì sao ngươi đánh đèn của ta?”

“Ta đã nói ta không cố ý. Ta chỉ tiện tay đánh một cái, ai biết đó là đèn của ngươi.”

“Đó là đèn của ta và Thư nhi.”

“Cùng lắm thì ta đền cho ngươi một cái.”

Vệ Dịch cực kỳ tức giận, nói không nên lời.

Kỷ Vân Thư lập tức giữ chặt hắn, an ủi nói: “Nó chỉ là một chiếc đèn mà thôi. Nếu nó đã chìm trong nước, vậy cứ để nó chìm đi. Chiếc đèn kia của ta nhường cho ngươi, được không?”

“Vậy Thư nhi thì sao?”

“Nguyện vọng lớn nhất của ta là cầu mong cho điều ước của ngươi trở thành hiện thực.”

“Ừ!”

Vệ Dịch vui sướиɠ, hoàn toàn quên hết sự tức giận đối với Đường Tư, ngồi xổm xuống và nhìn chiếc đèn còn lại đang trôi trên sông.

Mộ Nhược đang ngồi trên ghế đá bên bờ sông cách đó không xa, nhìn thấy cảnh này, hắn không nhịn được cười cười, sau đó lại bắt đầu từ từ uống rượu.

Đường Tư tắc ném mấy hòn đá trong tay, ngồi xuống bên cạnh Kỷ Vân Thư, dùng tay kéo kéo góc áo của nàng, hỏi: “Ngươi họ gì?”

“Kỷ.”

“Kỷ gì?”

“Ngươi muốn gọi gì thì gọi.”

“Vậy… gọi là A Kỷ. Ở chỗ chúng ta, bọn họ đều gọi ta là A Tư, ngươi cũng có thể gọi ta như vậy.”

“Ừ.” Nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Đối với Đường Tư, nàng xem như đã dùng hết sự nhẫn nại của mình!

Nhưng, nàng thực sự không muốn ồn ào!

Đường Tư cố ý nhích lại gần nàng, tò mò hỏi: “Ngươi làm gì? Vì sao biết nhiều như vậy? Người Hầu Liêu chúng ta thẳng thắn nhất, đương nhiên rất nể phục những người thông minh như ngươi.”

Nàng cười một chút: “Tại hạ không thông minh, chỉ có đôi mắt hơn người, vì thế có thể nhìn nhiều hơn.”

“Phải không? Vậy ngươi thử nói xem, từ trên người ta, ngươi còn nhìn thấy gì?”

Đường Tư vươn hai tay, ở quơ quơ trước mặt nàng, những sợi dây trên quần áo rối loại đυ.ng nhau vang lên từng tiếng “keng keng keng”.

Tiếng ồn không hề chói tai, ngược lại giống như tiếng chuông gió bị gió thổi qua.

Đó là những âm thanh trong trẻo yên bình.

Ánh mắt Kỷ Vân Thư chú ý tới dài lụa đỏ treo bên hông, dùng cằm chỉ chỉ chiếc đầu lâu nhỏ nhắn, hỏi: “Đó là cái gì?”

Hả?

Đường Tư lấy chiếc đầu lâu xuống.

Nàng ta cầm nó ở trong tay thưởng thức: “Cái này à, ngươi nhất định không thể đoán được, đây là đầu Hào, ta tìm thấy nó ở trong núi. Ngươi biết Hào hay không? Đó là một loài động vật sống về đêm, nếu bị nó cắn một ngụm, chắc chắn sẽ chết. Lúc ấy vì để săn Hào, ta đã mất gần hai tháng ở trong núi. Cha ta luôn nói, ta chính là hài tử được dã quỷ nuôi nấng, không sợ bất cứ thứ gì, nhưng nữ tử Hầu Liêu chúng ta, nên có dũng khí như vậy.”

Nàng ta rất tự hào khi nói về điều đó!

Sau đó nàng ta ném chiếc đầu lâu trong tay lên cao rồi bắt lấy nó trong tay lần nữa.

Hành động này được nàng ta lặp đi lặp lại nhiều lần!

Kỷ Vân Thư chuyển ánh mắt, nhìn chiếc đèn l*иg trên sông đang dần dần trôi xa.

Lúc này, hai bóng người đang đứng trên cây cầu cạnh đó, một cao một thấp. Bóng hai người phản chiếu trên mặt nước gợn sóng, như tan vào trong ánh sáng đỏ cam, rất đẹp.

Cảnh Dung chắp hai tay sau lưng, đôi mắt lạnh lùng ẩn dấu thâm tình, chăm chú nhìn Kỷ Vân Thư đang ở bờ sông dưới cầu.

Nàng đang ngồi ở bên bờ sông, gương mặt nhỏ nhắn đang nở nụ cười, nhìn chiếc đèn trên sông đang dần dần trôi xa, đôi mắt lấp lánh như những vì sao, rung động lòng người.

Đối với nụ cười của Kỷ Vân Thư, hắn không có khả năng miễn dịch.

Hắn biết rất rõ, cuộc đời này của mình, chỉ có một mình nàng.

Mộc Cẩn đứng ở bên cạnh hắn, không hề chú ý tới ánh mắt của hắn, hỏi “Cảnh công tử, chắc là không phải người An Phủ đúng không?”

Hắn gật đầu.

“Đi ngang qua.”

“Công tử là người ở đâu?”

“Phương Nam.”

“Đi đâu?”

“Phương bắc.”

Phương bắc rộng lớn, hàng ngàn dặm.

Mộc Cẩn không tiếp tục hỏi nữa, chuyển đề tài: “Vị kia công tử vừa rồi thật là thông minh, chỉ dựa vào một cây roi bạc đã nói ra được nhiều kiến thức như vậy.”

“Đúng vậy. Hắn là người thông minh nhất mà ta từng gặp. Hắn không chỉ thông minh mà còn là người duy nhất khiến ta có thể hy sinh.”

Hắn nói không hề che giấu chút nào!

Đồng thời với khi nói chuyện, một nụ cười nhẹ hiện lên ở trên môi hắn.

Mộc Cẩn ngây người sửng sốt một lúc!

Bọn họ… có quan hệ gì?

Nàng ta đang định hỏi, đột nhiên bị một người trên cầu vô tình va vào người một cái, thân mình lảo đảo, vừa lúc ngã vào trong lòng Cảnh Dung.

Và hắn cũng thuận bảo vệ nàng ta!

Cảnh này, tình cờ đã bị Kỷ Vân Thư dưới cầu trong lúc lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy.

Trong lòng nàng tràn ngập thất vọng và buồn bã không diễn tả được, giống như bị ai đó đâm kim vào trong ngực. Khoảnh khắc tiếp theo, nàng lập tức quay mặt đi nơi khác, cảm thấy mình quá keo kiệt, không tin tưởng Cảnh Dung.

Cho tới bây giờ, Cảnh Dung đối với mình như thế nào, sao nàng có thể không biết?

Vì thế nàng âm thầm lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ kia ở sau đầu.

Đường Tư bên cạnh tò mò hỏi: “Đang nghĩ gì vậy? Ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc làm gì?”

Nàng chỉ đáp lại một câu: “Thư sinh nghèo.”

“Không tin.”

“Vì sao?”

Đường Tư đột nhiên cười quỷ dị, nói: “Ta quên nói với ngươi, Đường Tư ta không chỉ có lá gan lớn, tay chân cũng rất nhanh nhẹn. Vừa rồi…”

Ừ! Hả?

Kỷ Vân Thư có dự cảm không tốt.

Đường Tư chậm rãi rút bàn tay giấu ở sau lưng đưa về phía trước, không biết từ lúc nào đã cầm một khối ngọc bài trong tay.

Nàng ta lắc lắc nó ở trước mặt Kỷ Vân Thư.

Ngọc bài kia, chính là mặt dây chuyền mà nương của Kỷ Vân Thư để lại cho nàng?

Sắc mặt nàng lập tức trầm xuống, lạnh lùng: “Trả lại cho ta.”

Nàng vươn tay đoạt lại khối ngọc bài!

Đường Tư phóng người lên, tiếp tục lắc lắc khối ngọc bài, hỏi: “Thứ này là của ngươi?”

“Mau trả lại cho ta.”

“Ta có thể đưa nó cho ngươi, nhưng ngươi phải nói cho ta biết. Thứ này là ai cho ngươi.”

“Ngươi muốn làm gì?”

Đường Tư thu hồi bộ dáng tinh nghịch thường có, vuốt ve hoa văn được khắc giữa tấm ngọc bài, ánh mắt hơi trầm xuống, nghiêm túc nói một câu.

“Hoa văn này, ta đã từng nhìn thấy.”

“Ngươi nói gì?”

“Điều này…”

Nàng ta còn chưa nói dứt lời.

Đột nhiên ——

Một mũi tên sắc nhọn như mang theo ánh sáng chớp nhoáng, xuyên qua đám đông, bắn về phía Kỷ Vân Thư.