Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 460: Phối âm hôn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không ngờ bọn họ dám nói nàng bị hội chứng chó điên!

Nữ tử tức muốn hộc máu, dẫm chân đạp làm gãy chiếc ghế đẩu dưới chân!

Mộ Nhược buộc phải đứng dậy, nhưng không quên thuận tay vơ lấy bình rượu còn lại trên bàn.

Dù bất chấp tất cả, hắn cũng không đánh mất rượu của mình.

“Nha đầu điên, phát bệnh rồi sao?”

Trong giọng nói của hắn mang theo men say.

Nữ tử tức giận: “Dám nói ta có bệnh? Ta thấy ngươi là không muốn sống nữa rồi.”

Nói xong, bàn tay nàng ta sờ ở bên hông, nháy mắt rút ra một chiếc roi màu bạc, giống như một con rắn nước nhanh nhẹn trườn ra từ trong thân thể nàng ta.

Sau đó nàng ta dùng sức vung roi về phía Mộ Nhược.

Tuy nhiên ——

Lực đạo đủ, nhưng phương hướng lại không đúng.

Cuối cùng chiếc roi chỉ vung xuống mặt đất, bụi bay mù mịt.

Đám đông xung quanh lập tức tránh thành một vòng, sợ bị cuốn vào trong trận chiến.

Mộ Nhược nhìn chằm chằm vào cây roi trong tay nàng ta, trào phúng nói: “Tay đủ mạnh, nhưng tiểu cô nương, ngươi không thể tuỳ hứng vung roi, đánh ta thì không sao, nếu như đánh phải người vô tội, kẻ gặp nạn chính là ngươi.”

“Đừng nói nhảm nữa, nhìn bộ dáng của ngươi không giống như một thuật sĩ giang hồ tay trói gà không chặt, không bằng lấy hết bản lĩnh ra phân cao thấp với bổn cô nương, để ngươi nếm thử xem cây roi đoạt mệnh này của ta lợi hại thế nào.

“Cô nương đừng nháo.”

“Chờ đã.”

Giọng nói vừa rơi xuống, chiếc roi một lần nữa được vung mạnh tới.

Mộ Nhược không hề đánh trả, chỉ tránh phải né trái.

Thỉnh thoảng hắn còn có chút thời gian rảnh rang uống một ngụm rượu.

Chiếc roi kia, nếu không phải đáp xuống mặt đất, chính là đáp vào trên cây cột chỗ hành lang gấp khúc, vang lên từng tiếng “bốp bốp”.

“Tiểu tử thúi, ngươi ra tay đi!”

“Bản công tử không so đo với tiểu nữ tử, ngươi tốt nhất nên thu cây roi của mình lại. Nếu không, ta sẽ đốt nó.”

“Được, vậy ngươi hãy thử ra tay một lần xem, xem ngươi có bản lĩnh làm được điều đó hay không.”

Vì thế, hai người lại bắt đầu đánh nhau.

Lúc đầu mọi người xung quanh còn sợ hãi tránh né qua chỗ khác, nhưng sau khi thấy hai người đánh nhau nhiều hiệp như vậy, trông giống như đang biểu diễn, mọi người lại bắt đầu cổ vũ.

“Đáng đánh, đáng đánh.”

“Mau đánh…”

Thậm chí có người còn móc bạc trong túi ném ra.

Không khí hội hoa đăng càng thêm sinh động náo nhiệt, rất nhiều người bắt đầu tụ tập tới đây.

Vệ Dịch cũng mang theo chiếc đèn l*иg bí đỏ trong tay nhảy nhót ở bên cạnh, hoan hô: “Mộ Nhược ca ca cố lên, đánh nàng ta, đánh nàng ta.”

Cảnh tượng trông rất buồn cười!

Hai người kia, một kẻ đánh, một kẻ trốn.

Kỷ Vân Thư thật sự không nhìn được nữa, hỏi Cảnh Dung: “Chàng không định tới khuyên nhủ à?”

Hắn đang uống rượu, không thèm nhìn qua bên kia, chỉ thờ ơ đáp trả một câu: “Chuyện giữa nam nữ, không tới phiên người ngoài nhúng tay.”

Hàm ý của hắn rất rõ ràng.

“Nếu tiếp tục đánh như thế, lỡ may xảy ra án mạng thì sao?”

“Xảy ra án mạng được thì tốt, tới lúc đó phối âm hôn cho Mộ Nhược, tránh cho hắn lúc làm người đã cô đơn, xuống âm tào địa phủ cũng phải cô đơn.”

“…”

Nàng thật sự sâu sắc cảm nhận được nỗi đau của Mộ Nhược khi lớn lên từ nhỏ cùng với hắn.

Vương gia này, quá lạnh lùng!

Kỷ Vân Thư đang định lau mồ hôi trên trán, Cảnh Dung lại ngước mắt nghiêm trang hỏi nàng: “Nếu như ta chết rồi, nàng sẽ phối âm hôn với ta chứ?”

Phốc ——

“Phối…” muội ngươi!

Nàng còn chưa nói xong, những âm thanh đánh nhau phía bên kia đột nhiên biến mất.

Chỉ thấy Mộ Nhược kéo mạnh chiếc roi màu bạc, nữ tử bị quán tính lảo đảo về phía trước vài bước.

“Buông tay!”

Nàng ta kiêu ngạo yêu cầu.

Sắc mặt Mộ Nhược vẫn rất bình tĩnh, khẽ cười một tiếng, đổ thẳng bình rượu trong tay kia của mình lên trên chiếc roi.

Sau đó ——

Hắn nhìn về phía Cảnh Dung!

Sau khi Cảnh Dung nhận được tín hiệu của hắn, lập tức bắn ngọn nến vốn đang được thắp sáng ở trên bàn, chỉ một cái hất tay nhẹ nhàng, ngọn nến đã xoay chuyển ở trong không khí, nháy mắt bay tới trong tay Mộ Nhược.

Kỳ lạ chính là, ngọn nến kia không hề bị dập tắt.

Mộ Nhược đưa ánh nến tới đầu cây roi, nói giọng uy hϊếp: “Cô nương, nếu như vẫn không chịu thu roi lại, ta thật sự sẽ đốt cây roi của ngươi.”

Nữ tử tức muốn hộc máu!

Nhưng nàng ta thật sự lo lắng: “Nếu ngươi dám đốt cây roi của ta, ta sẽ bắt ngươi đền mạng.”

“Vậy ngươi tốt nhất nên an phận một chút, mặc dù bản công tử có tiếng thương hương tiếc ngọc, nhưng ngươi là một tảng đá cứng đầu, nháo sự khiến ta không vui. Đừng nói đốt roi của ngươi, cho dù ném ngươi vào bếp lò cũng có khả năng.”

“Ngươi…”

“Ta hỏi lại một câu, có thu roi không? Hay là vẫn không thu?”

Nữ tử cắn răng do dự hồi lâu.

Mộ Nhược vốn không có tính nhẫn nại, cầm ngọn nến đang định đốt cây roi ——

Đột nhiên!

Không biết từ đâu đó, một viên đá nhỏ bay tới, dập tắt ngọn lửa nến ở trong tay hắn.

Lợi dụng điều này, nữ tử lập tức rút roi bạc ra khỏi tay hắn, định vung roi về phía người hắn lần nữa.

Tuy nhiên, roi chưa kịp vung ra, viên đá thứ hai đã đánh trúng cổ tay của nàng ta, khiến tay nàng ta tê rần, chiếc roi mềm như bông rơi xuống mặt đất.

Chỉ thấy “đầu sỏ gây tội” bước ra từ trong đám đông.

“Cô nương, hôm nay là ngày hội hoa đăng mỗi năm một lần, cần gì phải khó chịu như thế? Sao không bỏ qua đi? Nếu cô nương muốn tiếp tục uống rượu, ta sẽ rất vui lòng tiếp đãi.”

Giọng nói vang lên cực kỳ dễ nghe.

Là Mộc Cẩn!

Không ngờ, nàng ấy cũng biết võ công.

Nữ tử nhăn mặt nắm chặt cổ tay đau của mình, trừng mắt nhìn Mộc Cẩn: “Ngươi là ai?”

“Ta gọi là Mộc Cẩn, đang đối thơ ở đây, cô nương gây sự như vậy, nhã hứng đã biến mất.”

“Ta đánh là chuyện của ta, ngươi đối thơ của ngươi là được, quản ta làm gì? Ta đây còn chưa phân thắng bại.”

“Nhưng cô nương, ngươi rõ ràng không phải là đối thủ của vị công tử này, hà tất tự mình chuốc lấy đau khổ? Người ta thường nói không đánh không quen nhau, chi bằng cùng nhau ngồi xuống, để ta sai người lấy mấy hồ rượu ngon thượng đẳng lâu năm, chúng ta vừa ngắm đèn, vừa uống rượu, như thế nào?”

Thật ra, nàng kia cũng không ngốc, vẫn biết Mộ Nhược nhường mình, nếu không, bản thân mình sớm đã chịu khổ.

Nàng ta do dự một lát, chu môi lên, sau đó thu roi về và quấn nó lại quanh eo.

Nàng ta cũng nương theo bậc thang này đi xuống.

“Được rồi, bổn cô nương sẽ giữ thể diện cho ngươi.” Nhưng nàng ta vẫn không quên tiếp tục uy hϊếp Mộ Nhược: “Ngươi nghe đây, không phải ta sợ ngươi đâu. Nếu không phải bởi vì đang là hội hoa đăng, ta nhất định sẽ gϊếŧ chết ngươi.”

Mộ Nhược không thèm tranh cãi, thực sự có chút mệt mỏi.

Hắn chỉ cười cười, cảm thấy tiểu nữ tử này thật ra cũng rất đáng yêu.

Một lát sau, Mộc Cẩn ra lệnh cho người đưa tới vài bình rượu.

“Mấy vò rượu này đã được nhưỡng một năm, do đích thân ta tự nhưỡng. Mời các vị nếm thử.” Nàng ấy còn cố tình đẩy một chén rượu tới trước mặt Cảnh Dung: “Cảnh công tử cũng nếm thử đi.”

Cảnh Dung nhìn chằm chằm bát rượu kia, lặng lẽ nhìn thoáng qua Kỷ Vân Thư, sau đó tán tỉnh đáp: “Được, vậy nếm thử rượu do Mộc Cẩn cô nương nhưỡng xem như thế nào.”

Hắn uống một ngụm, khen ngợi: “Ừm, không tồi. Mùi rượu thơm nồng không gây buồn nôn, vừa ngọt thanh vừa mang theo men say, thật ứng với hai câu thơ của Lý Lương, cô bất tri tửu vị tửu, phong bất tri hương bất hương.”

“Công tử biết Lý Lương?”

“Sao lại không biết? Lý Lương thích giao du bên ngoài, không thích bị trói buộc, làm thơ đều mang theo linh tính.”

“Công tử quả nhiên học thức uyên bác, ngay cả tài tử ẩn thân Lý Lương cũng biết.”

“Chẳng phải cô nương cũng biết đó sao?”

Hai người mỉm cười với nhau.

Trong nụ cười của nữ tử có thêm một chút e lệ.
« Chương TrướcChương Tiếp »