Chương 455: Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ

Dưới sự bao vây của Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư, tầng phòng ngự trong lòng Liễu Chí Lương sớm đã bị đánh sập.

Ông ta trừng lớn đôi mắt, lòng bàn tay giấu ở trong ống tay áo toát đầy mồ hôi!

Ông ta không biết nên để ánh mắt nơi nào, cuối cùng đành phải cúi xuống, cười cười nói: “Hạ quan thực sự không hiểu ý của Vương gia. Quạ đen cái gì? Chim hoàng yến cái gì? Hạ quan thật sự không hiểu. Hơn nữa lúc này chẳng phải nên điều tra vụ án Trương phủ mất Quan Âm tỉ hay sao?”

“Chẳng phải chúng ta đang điều tra hay sao?” Cảnh Dung thu hồi bộ dáng trêu chọc lúc trước, bắt đầu nghiêm túc: “Liễu đại nhân, ngươi vẫn không muốn thừa nhận?”

“…”

Ông ta nghẹn họng không trả lời được.

Kỷ Vân Thư giơ giơ quyển ghi chép báo án trong tay: “Tất cả những gì viết trong này, thật ra đã nói rõ hết tội trạng của Liễu đại nhân ngươi. Ngươi thừa nhận hay không thừa nhận cũng thế, tất cả đều đã là sự thật, những vụ trộm cắp từ khách điếm Lâm An cho đến nay đều chưa được phá. Vừa rồi đại phu nhân nói rằng Đỗ tam nương đã trộm Quan Âm tỉ, ngươi cũng không hề tỏ ra kinh ngạc chút nào, còn bảo Tam phu nhân quay về trước. Như thế nào, Liễu đại nhân định chờ sau khi chúng ta rời đi, sẽ nhìn quả bầu rồi vẽ ra chiếc gáo, xử lý giống như 34 vụ trộm lúc trước ở khách điếm Lâm An, cũng ém xuống vụ án Trương phủ mất Quan Âm tỉ hay sao?”

Liễu Chí Lương bỗng nhiên ngẩng đầu: “Tiên sinh đang nghi ngờ ta thông đồng với Đỗ tam nương làm bậy?”

“Không phải nghi ngờ, là xác định.” Kỷ Vân Thư chắc chắn: “Những năm gần đây, ngươi đã lén cấu kết với Đỗ tam nương, mặc kệ nàng ta trộm hàng hóa hoặc đồ vật quý giá ở khách điếm Lâm An. Tất cả những người đến báo quan, ngươi đều tiếp hết, nhưng căn bản không hề điều tra. Bởi vì những người đó đều là thương nhân, không phải là người An Phủ, vì thế sẽ không ở lại An Phủ quá lâu. Ngươi đã cố tình kéo dài thời gian, cuối cùng bọn họ đành phải chấp nhận mất của rời đi. Sau đó, Đỗ tam nương sẽ biến những thứ trộm được thành vàng bạc, chia chác với Liễu đại nhân ngươi.”

“Không… không có!” Ông ta cực kỳ chột dạ, nhưng vẫn cố chối cãi: “Bản quan chính là quan phụ mẫu An Phủ, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện ăn hối lộ trái luật hay bao che cho kẻ cắp hoạt động. Bản quan tôn trọng tiên sinh, cũng biết tiên sinh thông minh, nhưng chỉ dựa vào ghi chép báo án này, tiên sinh đã nói ta cấu kết với Đỗ tam nương. Những lời này… từ đâu ra? Khách điếm Lâm An là khách điếm trên núi, người đi đường ra vào tấp nập không ngừng, lượng người qua lại rất đông, thật sự rất khó điều tra. Xem như bản quan vô năng, không điều tra được gì.”

Ông ta mang theo vẻ mặt vô tội, nói với Cảnh Dung: “Vương gia, ngài nhất định phải tin tưởng hạ quan. Hạ quan bị oan.”

Cảnh Dung cười một chút: “Bổn vương có thể không tin ai, nhưng duy nhất cực kỳ tin tưởng Kỷ tiên sinh. Nếu hắn nói ngươi có lòng cấu kết với người khác, dùng quyền vị để giành tư lợi, bổn vương sẽ tin. Cho dù hắn nói ngươi gϊếŧ người, bổn vương cũng tin. Nói tóm lại, Kỷ tiên sinh nói cái gì, chính là cái đó.”

Tóm lại, hắn là một người hâm mộ trung thành của nàng!

Liễu Chí Lương có chút xấu hổ!

Trong lòng ông ta thấp thỏm không yên.

Cuối cùng, ông ta đành phải cố gắng nghẹn ra một câu: “Hạ quan… thật sự oan uổng.”

“Ngươi luôn miệng nói ngươi oan uổng. Vậy được, bổn vương hỏi ngươi, làm sao ngươi biết bổn vương tới An Phủ?”

“Tin tức Vương gia phụng mệnh đi Ngự phủ huyện đã lan truyền khắp nơi, vì thế…”

Cảnh Dung ngắt lời!

“Tin tức lan truyền nhưng chưa chắc sẽ truyền tới tai ngươi. Trước khi tới An Phủ, bổn vương đã hạ lệnh không cần thông báo với ngươi, cũng không cho phép kinh động tới người An Phủ, vì thế ngươi không có khả năng biết được. Tuy nhiên, Liễu Chí Lương ngươi sớm đã đợi bổn vương ở trong nha môn. Hay là, thuộc hạ của bổn vương đã truyền tin cho ngươi?”

“Ta…”

“Liễu đại nhân ngươi khôn khéo như vậy, không có lý hồ đồ âm thầm cấu kết với Đỗ tam nương đấy chứ? Nếu không phải nàng ta phát giác ra thân phận bổn vương, âm thầm thông báo cho ngươi, sao ngươi biết được bổn vương đã tới An Phủ?”

Liễu Chí Lương nghẹn lời, suy nghĩ một chút. Khi ông ta đang muốn cãi lại…

Kỷ Vân Thư đã tiếp lời: “Không chỉ có như thế, những năm gần đây, An Phủ huyện cực kỳ thái bình, không hề có một vụ án nào được báo cáo lên triều đình thẩm tra. Mọi người đều nói An Phủ thái bình, có một vị quan tốt, cũng nói rằng An Phủ huyện địa linh nhân kiệt, là nơi thích hợp để tu thân dưỡng tính. Nhưng với tình hình hiện tại, rõ ràng là do Liễu đại nhân ngươi thêu dệt nên trong mắt thế nhân. Và cảnh thái bình đều là giả dối. Nếu không, ngươi sẽ không hạ lệnh cho cai ngục dùng nghiêm hình tra tấn con hát kia. Bởi vì bất luận chân tướng như thế nào, chỉ cần bắt được hung thủ trong vụ án mạng Trương phủ, An Phủ sẽ vẫn là hình ảnh thái bình như cũ. Liễu đại nhân, ngươi thấy tại hạ nói đúng không?”

Nói xong, nàng hơi mỉm cười, thấm nhân tâm hoảng loạn.

Liễu Chí Lương đang la hét ở trong lòng, không đúng!

Đương nhiên không đúng!

Nhưng ông ta lại chột dạ muốn chết!

Ông ta càng cố ý dịch ra phía sau một bước, không tự tin cố gắng giải thích: “Tất cả những lời tiên sinh nói đều không có căn cứ, trách nhiệm nặng nề này, sao bản quan nhận nổi?”

Cảnh Dung nói: “Tối hôm qua Kỷ tiên sinh cho ngươi bát nước vàng ngươi không nhận, hiện tại muốn rút da của ngươi ngươi cũng không nhận. Liễu Chí Lương ơi Liễu Chí Lương, ngươi thật đúng là chưa thấy quan tài thì chưa rơi lệ.”

Nói xong, hắn búng tay một cái.

Ngoài cửa, hai tên thị vệ áp tải một nữ nhân tiến vào.

Không ngờ Mộ Nhược cũng đi theo phía sau.

Đây là tình huống gì vậy?

Nữ nhân kia chính là Đỗ tam nương, hai tay nàng ta bị buộc chặt ở phía sau người, vai áo rơi xuống càng thấp, loáng thoáng lộ ra hai bông thịt trắng như tuyết phồng lên nơi đó.

Má nàng ta hơi ửng đỏ, ánh mắt đỏ hoe, mang theo một chút tang thương mệt mỏi.

Trên người nàng ta đều nồng nặc mùi rượu, hiển nhiên là vừa mới uống rượu xong.

Dáng người nàng ta trông mềm mại hơn so với lúc trước, bị áp vào quỳ xuống.

Khoảnh khắc nhìn thấy Đỗ tam nương, đôi mắt Liễu Chí Lương trừng lớn!

Cả người ông ta run rẩy!

Một tên thị vệ trong đó còn ôm một cái hộp, vừa tiến vào liền đưa cho Kỷ Vân Thư.

“Tiên sinh, đồ ở bên trong.”

Nàng nhận lấy, cũng không mở ra, trực tiếp đưa cho Tam phu nhân vẫn luôn ở trong công đường.

“Đồ ở bên trong.”

Hả?

Tam phu nhân nhận lấy, mở chiếc hộp ra, kinh ngạc: “Là Quan Âm tỉ!”

“Hiện tại đã lấy được đồ về rồi. Đây là đồ của Trương phủ các ngươi, hiện tại giao cho ngươi. Sau này đừng làm mất nó nữa.”

“Vâng” Tam phu nhân kích động ôm lấy chiếc hộp, ứa nước mắt cảm động.

Kỷ Vân Thư nghiêng đầu nói với Trương Nhất Mặc: “Trương công tử, ngươi đưa nương ngươi quay về đi.”

“Đa tạ tiên sinh.”

Nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Ngay sau đó, Trương Nhất Mặc mang theo Tam phu nhân rời đi.

Kỷ Vân Thư đi đến bên cạnh Mộ Nhược đang dựa vào ngưỡng cửa, chỉ chỉ về phía Đỗ tam nương, hỏi: “Chuyện này là thế nào? Sao lại có dáng vẻ này?”

“Chẳng phải nàng ta thích uống rượu hay sao? Ngày hôm qua, sau khi ta gặp được nàng, ta và nàng đã uống rượu cả đêm.”

Kỷ Vân Thư trừng hắn một cái.

Mộ Nhược lắc đầu, thở dài một tiếng, cực kỳ tiếc nuối nói: “Nếu như nàng ta không phải là tặc, thật là tốt biết bao.”

“Cưới về?”

“Loại nữ nhân này ta cũng không dám cưới, chỉ cần làm bạn rượu là được. Cái gọi là, cả đời rượu cả đời say, Đỗ tam nương đúng là lựa chọn không tồi.”

Kỷ Vân Thư lại trừng hắn một cái.

Hắn đơn giản lắc mình đi ra ngoài, ngồi ở trên thềm đá bên ngoài, tiếp tục uống rượu.

Trên công đường, Liễu Chí Lương trông có vẻ đã hết hy vọng sống.

Đỗ tam nương quỳ dưới mặt sàn, cười lạnh một tiếng, nâng cặp mắt lên nhìn ông ta chằm chằm, nói thẳng: “Liễu đại nhân, lần này chúng ta thật sự đã thua. Chuyện đã bị bại lộ, chức quan này của ngươi chỉ sợ là cũng làm không nổi nữa.”

Nàng ta khinh thường!

Liễu Chí Lương lảo đảo thân thể ra phía sau vài bước, sau lưng đánh mạnh vào chiếc bàn lớn ở trên cao đường, “bịch” một tiếng, phát ra một tiếng động trầm vang.

Ca, sau lưng ngươi có đau không?

Ông ta toát mồ hôi đầy đầu.