Cái gì?
“Ngươi nói… Đỗ tam nương của khách điếm Lâm An đã trộm Quan Âm tỉ?” Liễu Chí Lương nghẹn ngào một chút: “Vậy ngươi có chứng cứ gì không?”
“Không có chứng cứ. Chính miệng Đỗ tam nương đã nói rất rõ ràng với ta, cho dù ta lục tung toàn bộ An Phủ cũng không tìm được. Trước khi yến hội bắt đầu, Đỗ tam nương đã tận mắt nhìn thấy ta bôi trà độc ở trên móng vuốt con mèo, sau đó giao cho Trương quản gia. Nàng ta đã dùng điều đó để áp chế ta, chỉ cần ta không tiếp tục tìm kiếm Quan Âm tỉ, nàng ta sẽ không báo quan. Nhưng Quan Âm tỉ là gia bảo truyền đời của Trương gia, ta không thể không nói.”
Sau đó, đại phu nhân nhìn về phía Tam phu nhân, nói: “Sau khi ta chết, Trương phủ sẽ giao lại cho ngươi.”
“Đại tỷ…”
“Nhớ kỹ, nhất định phải tìm bằng được Quan Âm tỉ. Cho dù thế nào cũng không thể để nó rơi vào tay người khác.”
Tam phu nhân gật đầu thật mạnh, ứa nước mắt: “Đại tỷ, bà yên tâm đi.”
Đại phu nhân nở nụ cười nhẹ nhõm, cam tâm tình nguyện theo nha dịch rời đi.
Tam phu nhân và Trương Nhất Mặc vẫn ở lại, nói với Liễu Chí Lương: “Liễu đại nhân, nhất định phải tìm bằng được Quan Âm tỉ của Trương phủ.”
“Tam phu nhân, bà đừng vội, bản quan sẽ đi thẩm tra, nếu như thật sự Đỗ tam nương của khách điếm Lâm An trộm nó, bản quan nhất định sẽ giúp ngươi tìm về. Bản quan sau sẽ sai người đi tra hỏi Đỗ tam nương, các ngươi cứ quay về trước đi. Nếu có tin gì, bản quan sẽ lập tức thông báo cho các ngươi.”
“Được.”
Tam phu nhân gật đầu, chuẩn bị rời đi.
Kỷ Vân Thư hô to một tiếng” “Chờ đã.”
Mẫu tử hai người dừng lại, nghi hoặc nhìn nàng.
“Kỷ tiên sinh còn có chuyện gì?” Liễu Chí Lương hỏi.
“Đã xét xử xong vụ án mạng Trương phủ. Vậy thì hiện tại hãy xét xử luôn những vụ án mất trộm chưa được phá trong những năm qua.” Sắc mặt Kỷ Vân Thư lạnh lùng, lời nói cũng rất lạnh nhạt.
Nhưng chính vì như thế, nó lại khiến trái tim Liễu Chí Lương đập nhanh hơn một chút.
Ông ta hỏi một câu: “Vụ án mất trộm? Ý của Kỷ tiên sinh là vụ án mất trộm ở Trương phủ?”
“Liễu đại nhân hà tất phải giả bộ hồ đồ với ta?” Nàng cười một chút: “Khi ngài chơi cờ, mỗi một bước đi đều tính toán rất cẩn thận, chỉ vì muốn để Dung Vương thắng, khiến hắn vui vẻ. Ngài khôn khéo như vậy, sao lúc này có thể hồ đồ được chứ?”
Nàng nói với giọng điệu sắc bén!
Những lời này, thật sự khiến người khó đoán!
Liễu Chí Lương dường như nhận ra ra điều gì, cúi thấp đầu, ra vẻ trầm tư.
Kỷ Vân Thư trực tiếp lấy cuốn ghi chép báo án trong ống tay áo kia ra.
“Liễu đại nhân có nhận ra được cái này?”
Ông ta liếc mắt nhìn chằm chằm một cái, sau đó cuống quít tránh ánh mắt đi, gật đầu: “Nhận ra được nhận ra được. Đó là cuốn ghi chép báo án của nha môn.”
“Thì ra ngài còn nhận ra được nó. Vậy Liễu đại nhân hãy đoán xem, cuốn ghi chép báo án này, tại hạ tìm được từ đâu?”
“Là ở… thư phòng?”
“Không sai, chính là tìm được ở trong thư phòng. Hơn nữa, nó bị rơi ở trên sàn nhà, tất cả đều là bụi bẩn. Liễu đại nhân ngài thật là, sao ngay cả tiền cho hạ nhân dọn phòng mà cũng không có? Trong thư phòng, tất cả đều là bụi bẩn. Có lẽ đã lâu lắm nha môn lâu không nhận được vụ án nào, vì thế Liễu đại nhân cũng không thường xuyên ra vào thư phòng, đúng không?”
Ông ta nhanh chóng đáp lại: “Kỷ tiên sinh nói rất đúng, bởi vì An Phủ rất thái bình nên cũng lâu rồi nha môn không nhận được vụ án nào. Vì thế nên ta không tới thư phòng.”
Kỷ Vân Thư ném cho ông một nụ cười khó hiểu, sau đó bắt đầu lật từng trang ghi chép báo án trong tay, ngay trước mặt ông ta.
Liễu Chí Lương nhìn chằm chằm. Khi nàng lật xem với tốc độ chậm một chút, trái tim ông ta liền căng thẳng một chút, khi nàng lật xem với tốc độ nhanh hơn một chút, trái tim ông ta liền thả lỏng một chút.
Ông ta hoàn toàn bị cuốn theo nhịp điệu của Kỷ Vân Thư!
Điều này cũng khiến cho ông ta toát đầy mồ hôi trên trán, thường xuyên nâng ống tay áo lên lau mồ hôi.
Kỷ Vân Thư nói: “Những năm gần đây, An Phủ đã xảy ra rất nhiều vụ trộm, mỗi một vụ đều chưa được phá. Hơn nữa, mỗi một vụ đều do khách nhân đến từ khách điếm Lâm An báo án. Trước sau phải có mấy chục vụ, nhưng tất cả đều không được phá. Vì sao như vậy? Vì sao khách điếm Lâm An mất nhiều đồ như vậy, mấy năm qua đều không thể điều tra ra được? Hơn nữa khách điếm Lâm An vẫn mở cửa hô mưa gọi gió. Nếu tại hạ không nhớ lầm, khách điếm Lâm An chính là khách điếm mà vị Đỗ tam nương kia mở, đúng không?
Thật là kỳ lạ, tại hạ và Vương gia cũng từng ở khách điếm kia một đêm, vừa khéo cũng có người bị mất đồ. May thay cuối cùng đã tìm về được. Chẳng lẽ khách điếm kia bị ma ám hay sao? Vì sao luôn bị mất đồ như thế? Vừa rồi đại phu nhân cũng nói, Quan Âm tỉ của Trương phủ đã bị Đỗ tam nương trộm mất. Chẳng lẽ trong đó có liên hệ gì sao?”
Nàng nheo mắt lại, bắt đầu tiếp tục lật xem cuốn ghi chép báo án trong tay.
Trong lòng Liễu Chí Lương gần như không chịu nổi nữa!
Lòng bàn tay ông ta đều toát ra mồ hôi!
Cảnh Dung nhìn bộ dáng Kỷ Vân Thư nghiêm túc lật xem ghi chép báo án, thật sự không nhịn được cười một chút.
Tiểu gia hỏa, không tệ, nhanh như vậy đã học được cách trêu chọc người khác.
Khiến cho Liễu Chí Lương run rẩy cả người.
Hắn rốt cuộc cũng cắn xong hạt dưa cuối cùng, xoa xoa tay, đứng dậy, vỗ vỗ quần áo, sải bước đi tới.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên vai Liễu Chí Lương, nói: “Liễu Chí Lương, chức quan năm đó, ngươi dùng bao nhiêu tiền?”
Giọng điệu của hắn mang theo tươi cười trêu chọc.
Trước đó Liễu Chí Lương đã hơi hoảng hốt vì những lời nói mơ hồ của Kỷ Vân Thư, lúc này Cảnh Dung lại tới quấy nhiễu, khiến cho ông ta càng thêm hoảng hốt.
“Ý của Vương gia là…”
“Đừng căng thẳng, tiền tiêu cho quyên quan này có lẽ đã lấy lại hết rồi, đúng không?”
Sắc mặt Liễu Chí Lương xanh mét.
Cảnh Dung bắt đầu tính toán, nói: “Như vậy đi, bổn vương tính giúp ngươi. Tiền tiêu cho quyên quan một vạn lượng bạc, bổng lộc triều đình của Liễu đại nhân mỗi tháng chỉ có 45 lượng. Theo tính toán, phải mất khoảng hai mươi năm mới có thể kiếm đủ tiền về, thật sự là rất mệt. Nhìn Liễu đại nhân không giống như một người chịu thiệt, đúng không? Ngươi làm quan được mấy năm qua, có lẽ đã kiếm được nhiều hơn một vạn lượng, đúng không?”
“Hạ quan không hiểu ý Vương gia.”
“Liễu Chí Lương ơi Liễu Chí Lương. Ngươi một thân quan phục trong người, bố trí trong hậu viện nha môn cũng cực kỳ đơn sơ, hơn nữa trà trong nha môn cũng không phải là trà nổi danh. Nhìn dáng vẻ này của ngươi, thật sự rất giống một vị quan thanh liêm. Tuy nhiên, đó chẳng qua chỉ là chim hoàng yến đội lốt quạ đen, có rất nhiều tiền.”
Cảnh Dung nói với giọng điệu trêu chọc, thậm chí dùng tay vỗ vỗ trên chiếc bụng hơi phồng lên của Liễu Chí Lương.
Nhìn hắn rất nghịch ngợm!
Khiến cho Kỷ Vân Thư không nhịn được cười. Nàng đơn giản khép cuốn ghi chép báo án trong tay lại.
Từ tối hôm qua đến giờ, hai người bọn họ vẫn luôn trêu chọc Liễu Chí Lương, muốn khiến ông ta tự mình bùng nổ, nhưng con cáo già này lại thích giả ngu giả ngơ.
Trái tim Liễu Chí Lương run lên, cúi người: “Vương gia nói giỡn, hạ quan không phải là chim hoàng yến gì cả, cũng không có nhiều bạc.”
Cảnh Dung tức giận trừng mắt liếc nhìn ông ta một cái: “Vẫn còn chối cãi. Ngươi sợ bổn vương lấy bạc của ngươi ư? Nhìn bộ dạng ngươi keo kiệt như thế.”
“Hạ quan…”
“Được rồi được rồi, con cáo già nhà ngươi, không ném chứng cứ cho ngươi, ngươi sẽ không cởi bỏ lớp ngụy trang ra.”