Ngay khi Kỷ Vân Thư nói xong câu cuối cùng, đại phu nhân giống như bị lột lớp mặt nạ ở trên mặt ra, một bộ mặt dữ tợn đáng sợ từng chút lộ ra.
Cặp con ngươi đáng sợ sâu không thấy đáy hiện lên một tia sát ý, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ra một con dao găm.
Sau đó đâm Kỷ Vân Thư đến nỗi máu thịt mơ hồ!
Nhưng trong lòng bà ta hiểu rất rõ, hiện tại chân tay mình giống như đã bị trói buộc. Chờ đợi bà ta, chỉ có tai ương lao ngục và thanh đại đao kề ở trên cổ mình.
Bà ta chắc chắn sẽ phải chết!
Vì thế, bà ta cười tự giễu mình một tiếng, không che giấu nữa.
“Đúng vậy, ngươi nói đều đúng, nhưng ta đã sai rồi.” Bà ta cười một chút, trợn mắt, cắn răng nói: “Ta không nên gϊếŧ tên súc sinh Trương Hàn kia, ta nên chém đứt tay chân ông ta, chậm rãi tra tấn ông ta đến chết mới đúng, để ông ta cảm thụ một chút cảm giác sống không bằng chết.”
Trong lòng bà ta tràn đầy oán hận và phẫn nộ.
Kỷ Vân Thư lẳng lặng nhìn bà ta, không nói gì!
Lúc này, Tam phu nhân khập khiễng đi tới, không dám tin: “Đại tỷ, vì sao bà lại gϊếŧ lão gia? Nhiều năm trôi qua như vậy, có khi nào lão gia đối xử không tốt với bà đâu? Mấy chục năm qua, mọi chuyện lớn bé trong phủ đều do bà làm chủ. Lão gia đến tột cùng đã làm gì bà mà bà lại nhẫn tâm như vậy?”
Tam phu nhân mạnh mẽ lên án!
Giống như một con mèo ngửi thấy mùi bạc hà.
Điên cuồng, kích động.
Trương Nhất Mặc nhanh chóng kéo mẫu thân mình lại, khuyên bảo: “Nương, đã đến lúc này rồi, đừng nói nữa.”
“Vì sao đừng nói?” Tam phu nhân hất tay hắn ra: “Những năm gần đây, khi nào bà ấy xem ta là người Trương gia, khi nào xem con là người Trương gia? Mấy chục năm qua, bà ta lúc nào cũng nhằm vào hai mẫu tử chúng ta. Hiện tại, bà ta còn nhẫn tâm gϊếŧ lão gia. Nhất Mặc, đó là cha con đấy.”
“Nương…”
Trương Nhất Mặc có tiếng hiếu thuận, cũng có tiếng ôn hòa.
Hắn là người hiền lành, không thích tranh cãi với người khác. Cho dù hiện tại biết được cha mình là do đại nương mình gϊếŧ, hắn cũng không tức giận.
Ngược lại, hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu trong lòng.
Hắn kéo tay mẫu thân mình, làm thế nào cũng không buông ra.
Đại phu nhân câu môi cười, hai tay buông thõng hai bên. Bà ta đã không còn chút hy vọng sống nào nữa, lết cơ thể lảo đảo đi tới trước mặt Tam phu nhân.
“Ta thật sự hối hận, ta nên gϊếŧ luôn cả ngươi, để ngươi cùng xuống địa ngục với súc sinh Trương Hàn. Không, còn có nhi tử của ngươi, các ngươi đều nên xuống địa ngục. Nếu không phải năm đó ngươi đυ.ng phải ta, ta sẽ không bị sảy thai, vị trí trưởng tử Trương gia cũng không tới phiên nhi tử ngươi ngồi. Ta vốn tưởng rằng súc sinh kia giao Trương phủ cho ta xử lý, là vì muốn đền bù cho ta. Nhưng thật ra, ta đã làm nô bộc cho ông ta hơn hai mươi năm, gần đây ông ta lại nói với ta, muốn giao hết Trương phủ cho nhi tử ngươi quản lý. Dựa vào đâu? Gia nghiệp Trương phủ là do ta cực khổ tạo nên, các ngươi dựa vào đâu lấy hết từ trong tay ta? Dựa vào đâu?”
Bà ta không cam lòng!
Tam phu nhân đỏ hoe hai mắt, khẽ lắc đầu: “Đại tỷ, bà sai rồi. Từ trước tới nay ta chưa từng nghĩ sẽ cướp đoạt của bà. Đúng, năm đó do ta không cẩn thận nên đυ.ng phải bà, hại bà sảy thai. Nhưng hơn hai mươi năm qua, ta làm không tốt hay sao? Bà lúc nào cũng chèn ép ta, ta có nói điều gì hay không? Trên người ta và Mặc Nhi mình đầy vết thương, có chỗ không phải do bà đánh? Lão gia nói muốn giao gia nghiệp cho Mặc Nhi, ta đã cực lực phản đối. Cho dù ông ấy có giao cho nó, ta và Mặc Nhi cũng sẽ không nhận.”
Trương Nhất Mặc cũng tiếp lời nói: “Đúng vậy đại nương, ta và nương không hề muốn gia nghiệp Trương phủ. Cha chết rồi, ta và nương định rời khỏi Trương phủ, từ nay về sau sẽ không bao giờ quay về nữa. Tối hôm qua chúng ta đã thu dọn xong đồ đạc, dự định sáng nay sẽ rời đi. Nếu không phải Liễu đại nhân gọi chúng ta tới đây, chúng ta đã rời đi rồi.”
Cái gì?
Đại phu nhân khϊếp sợ!
“Các ngươi từ bỏ được gia nghiệp Trương gia?”
“Đại nương, chúng ta không cần gì cả. Ta chỉ muốn cùng nương ta trở lại An Lãng, sống một cuộc sống bình thường.”
Đại phu nhân cười thê lương: “Không ngờ, không ngờ. Ta tính toán trăm phương ngàn kế, nhưng người thua rốt cuộc lại là ta.”
Nước mắt bà ta chảy xuống.
Nữ nhân này, thật ra cũng rất thảm.
Tam phu nhân cũng khóc theo.
Một lát sau, đại phu nhân hít sâu một hơi, nhìn về phía Liễu đại nhân ở trên cao đường nói: “Liễu đại nhân, ta thừa nhận. Người là do ta gϊếŧ. Ngài hãy bắt ta đi, nhưng ngài có thể thả con hát kia ra hay không?.”
Liễu đại nhân nói: “Con hát kia thật sự đã hạ độc ở trong chén trà. Nàng không thoát được tội. Chờ sau khi bản quan báo cáo lên Hình Bộ, sẽ tự xử trí nàng sau.”
Ông ta vừa nói xong, bên ngoài bỗng nhiên có một tên cai ngục lảo đảo chạy vào, thở hổn hển bẩm báo nói: “Đại nhân, không hay, tội phạm… tên tội phạm kia… chết rồi.”
Liễu Chí Lương đứng bật dậy: “Ngươi nói cái gì?”
“Con hát đã gϊếŧ Trương lão gia chết rồi, bị bệnh chết.”
“Chết rồi? Điều này…”
Liễu Chí Lương giật mình, nhất thời không nói được lời nào, phất ống tay áo một cái, thở dài một tiếng.
Dù sao cũng là bệnh chết, ông ta còn có thể nói gì được nữa?
Khi đại phu nhân nghe được tin tức này, cả người vô lực ngồi bệt xuống mặt sàn, nói: “Tạo nghiệt, đều là tạo nghiệt. Người ta thường nói, oan oan tương báo khi nào mới dứt. Trước đây ta không tin. Hiện tại, ta tin rồi.”
Hả?
Mọi người không hiểu vì sao bà ta lại nói lời này.
Nhưng Kỷ Vân Thư hiểu.
Nàng ngồi xổm người xuống, quỳ một đầu gối chấm đất, nhìn đại phu nhân với đôi mắt tràn ngập hối hận, nói: “Cô nương kia ra đi chính là sự giải thoát. Nàng đã sống 25 năm, cũng hận 25 năm, hát《Trang Nhân Mộng》vô số lần, thật ra đó chính là một giấc mộng.”
Đại phu nhân nhìn nàng. Bà ta lại rơi lệ lần nữa.
Người khác không hiểu các nàng đang nói gì.
Con hát gϊếŧ người kia có liên quan gì tới Trương phủ?
Vì sao lại hạ độc, độc chết Trương lão gia?
Nhưng hiện tại người đã chết, biết hỏi ai được nữa!
Kỷ Vân Thư đứng lên, lui qua một bên. Nàng với một bàn tay vào trong ống tay áo của mình, cầm quyển ghi chép báo án giấu trong ống tay áo.
Liễu Chí Lương nghĩ rằng vụ án đã kết thúc, lập tức hạ lệnh áp tải đại phu nhân và Trương quản gia đang quỳ dưới sàn nhà giam vào trong lao.
Khi bị bắt giữ, Trương quản gia ra sức giãy giụa, lao về phía cao đường: “Đại nhân, ta không gϊếŧ người, là đại phu nhân đã ra lệnh. Đại phu nhân nói sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ cho ta rất nhiều bạc. Đại nhân, ta cầu xin ngài, hãy buông tha ta đi. Nhà ta còn có người già trẻ nhỏ, ta không thể chết được. Đại nhân, ta cầu xin ngài.”
Liễu Chí Lương thét to một tiếng: “Mang đi.”
“Đại nhân…”
Ông ta kêu trời khóc đất.
Đại phu nhân lại cực kỳ bình tĩnh, giống như người mất hồn, nhưng…
Khi nha dịch muốn kéo bà ta ra ngoài, bà ta đột nhiên nói một tiếng: “Chờ một chút.”
“Ngươi còn muốn nói gì nữa?” Liễu Chí Lương hỏi bà ta.
“Ta muốn báo án.”
Bốn chữ thốt ra khỏi miệng bà ta!
Cực kỳ nghiêm túc!
Mọi người khϊếp sợ!
Kỷ Vân Thư siết chặt cuốn ghi chép báo án trong ống tay áo.
Liễu Chí Lương hồi phục lại tinh thần, hỏi: “Ngươi muốn báo án gì?”
“Trộm cắp.” Đại phu nhân nhấn mạnh: “Đỗ tam nương của khách điếm Lâm An đã trộm Quan Âm tỉ của Trương phủ chúng ta.”