Khi Kỷ Vân Thư bước ra khỏi nhà lao.
Cảnh Dung đứng chờ nàng ở bên ngoài giống như một thị vệ.
Hắn thậm chí không hỏi nàng lời nào.
Nhưng điều này lại khiến Kỷ Vân Thư buồn bực.
Vì thế, nàng liền hỏi hắn một câu: “Chàng không tò mò chút nào sao?”
Hắn lắc đầu: “Ngày mai trên công đường, bổn vương sẽ ngồi ngay ngắn lắng nghe, như thế sẽ thoải mái hơn là đứng để nghe.”
Nàng cười cười, không nói gì.
Khoảnh khắc sau, Cảnh Dung huých nhẹ vào bờ vai nhỏ gầy của nàng: “Tiểu yêu tinh, vừa rồi bổn vương vẫn luôn suy nghĩ một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Lúc nàng chạm vào cơ thể Trương lão gia, có gì khác so với lúc nàng chạm vào cơ thể của bổn vương không?”
Thật xấu hổ, tâm trí của ngươi có thể trong sáng hơn một chút được không?
Kỷ Vân Thư một lần nữa trợn mắt nhìn hắn không chút lưu tình.
Nàng thật sự nói không nên lời!
Bình dấm của Cảnh Dung bị lật úp, muốn thăm dò thêm nên oán giận nói: “Nếu nàng có thể chạm vào bổn vương giống như cách nàng chạm vào Trương lão gia, sau này nếu nàng muốn điều tra vụ án, hoặc muốn xen vào việc người khác, bổn vương đều sẽ không ngăn cản nàng.”
Khóe môi Kỷ Vân Thư co giật.
Nàng nghiêm túc, trợn mắt quay đầu lại: “Nếu chàng là một thi thể, đừng nói tới sờ soạng, ta thậm chí đều có thể ngủ cùng chàng.”
Suy cho cùng, khi nàng còn sống ở thời hiện đại, nàng vẫn thường xuyên ngủ cùng với những bộ xương.
Sau khi nói xong những lời này, nàng lập tức rời đi.
Để lại Cảnh Dung đứng đó, sững sờ một lúc mới hiểu ra.
Hắn xanh mặt.
Nhanh chân đuổi theo.
Những tên cai ngục đứng canh ở hai bên đều ngơ ngác ngẩn người!
Bọn họ thầm nghĩ, mối quan hệ giữa Vương gia và Kỷ tiên sinh thật là rắc rối!
Kỷ Vân Thư và Cảnh Dung không quay về khách điếm, bọn họ đi tới nha môn chờ đợi Liễu Chí Lương quay về.
Nghe nói Liễu đại nhân vẫn đang điều tra vụ án Quan Âm tỉ bị mất ở Trương phủ, đại phu nhân đã làm ầm ĩ lên, đám nha đầu và những gã sai vặt đều bị đánh đập.
Kết quả vẫn không tìm ra được manh mối gì.
Toàn bộ Trương phủ đều bị xới lên, nhưng vẫn không thể tìm ra được Quan Âm tỉ.
Trong lúc chờ đợi, Kỷ Vân Thư gọi Thời Tử Câm tới, phân phó vài câu ở bên tai nàng ấy, yêu cầu nàng ấy lặng lẽ đi tới Trương phủ một chuyến.
Trông các nàng có vẻ rất thần bí!
Bởi vì chờ đợi có chút nhàm chán, Kỷ Vân Thư bỏ rơi Cảnh Dung, đi tới thư phòng nha môn.
Nàng muốn đọc vài quyển sách để gϊếŧ thời gian.
Trong thư phòng, hai kệ sách chứa đầy sách nằm đối diện nhau. Giấy và bút được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng ở trên chiếc bàn lớn.
Nhưng điều kỳ lạ duy nhất chính là, không chỉ trên bàn mà thậm chí là trên kệ sách đều phủ một lớp bụi bẩn.
Nơi này dường như không có người thường xuyên ra vào.
Căn phòng này hoàn toàn chỉ dùng để trang trí!
Nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên, bởi vì Liễu Chí Lương là quyên quan (bỏ tiền ra mua chức quan). Quyên quan chính là quyên quan, bề ngoài thì mang mũ quan, nhưng thực chất chỉ muốn hưởng bổng lộc triều đình mà thôi.
Không tiến vào thư phòng thì chẳng có gì lạ, suy cho cùng ông ta cũng không phải là nhân văn thì cần gì đồ dùng viết lách.
Nàng chọn mấy quyển sách rồi định đi ra ngoài, nhưng lại thoáng nhìn qua một tập hồ sơ vụ án bị vứt một góc ở trên kệ sách.
Nàng tò mò nhặt lên và lật xem.
Thì ra, đó là một cuốn nhật ký báo án của nha môn!
Trên đó có rất nhiều vụ án được viết rất lộn xộn, không có gì thú vị, chỉ là…
Nàng cảm thấy càng lộn xộn thì càng không thích hợp!
Trong nhật ký có rất nhiều vụ báo án, một số vụ án đã được giải quyết, nhưng có một số vụ án đến nay vẫn chưa được phá, và những vụ án chưa phá được đó đều là trộm cắp.
Điều thú vị chính là, những vụ án trộm cắp đó đều đến từ một khách điếm có tên là Lâm An, người báo án đều nói rằng mình bị mất đồ hoặc hàng hoá ở khách điếm Lâm An.
Những vụ án bắt nguồn từ bốn năm trước và vụ án cuối cùng xảy ra vào tháng trước, tổng cộng khoảng ba mươi đến bốn mươi vụ án chưa được phá.
Điều kỳ lạ hơn chính là.
Khách điếm có tên Lâm An chính là khách điếm do Đỗ tam nương mở ra kia.
Nàng đang băn khoăn không biết mình đang muốn tìm hiểu điều gì.
Đột nhiên!
Gâu gâu gâu…
Ngoài cửa truyền tới tiếng chó sủa.
Kỷ Vân Thư gấp cuốn nhật ký lại, cất vào trong ống tay áo của mình.
Nàng vừa đi ra khỏi cửa, lập tức nhìn thấy một con chó đang sủa về phía bức tường.
Nó chính là con chó lần trước!
Hơn nữa bức tường này còn là mặt sau của bức tường bên kia!
Nàng bước tới, con chó dường như hơi sợ nàng, hốt hoảng chạy qua một bên nhưng vẫn cố gắng sủa lớn về phía bức tường.
Bức tường này?
Nàng tò mò nhìn chằm chằm vào bức tường kia, nó cao khoảng hai mét, không có gì khác lạ so với những bức tường bình thường, thậm chí, có chút cũ kỹ và tồi tàn hơn.
“Con chó chết tiệt, lại sủa ở đó.”
Ông lão mà nàng gặp lúc trước chạy tới, một lần nữa bắt lấy con chó kia.
Ông lão cung kính cúi người với Kỷ Vân Thư, xin lỗi: “Tiên sinh đừng để ý, nó là một con chó ngu ngốc, chỉ thích sủa thôi.”
Nàng mỉm cười, đáp lễ lại: “Không sao, nhưng lão bá, vì sao con chó này lại sủa về phía bức tường như thế?”
“Ta cũng không biết nữa. Bắt đầu từ tháng trước, nó vẫn luôn sủa về phía bức tường này, đôi khi ta cũng không kéo được nó. Không biết có xương trong bức tường này hay không.”
“Vậy ngày thường, con chó này mẫn cảm với mùi gì nhất?”
“Điều này…” Ông lão suy nghĩ một lát, ánh mắt lập tức sáng ngời: “Vàng nha, mỗi lần nó ngửi được mùi vàng là lập tức vồ lên, đôi khi ta đưa nó đi dạo bên ngoài, khi đi ngang qua tiệm vàng, ta phải túm chặt mới vượt qua được.”
Vàng?
Kỷ Vân Thư bắt đầu suy tư.
Nàng lại nhìn chằm chằm bức tường hồi lâu.
Sau khi ông lão rời đi, nàng nhặt lên một hòn đá nhòn nhọn và cào mấy cái ở trên vách tường, lớp sơn trắng phía trên rơi xuống, nàng lập tức dùng một chiếc khăn tay hứng lấy một ít.
Sau đó nàng xoa xoa ở trên đầu ngón tay một lúc.
Cuối cùng, nàng cười!
Ừm, thật thú vị.
Lúc này ——
“Kỷ tiên sinh.” Một tên nha dịch vội vàng chạy tới nói: “Kỷ tiên sinh, đại nhân đã quay về, Vương gia nhắn ngài qua đó.”
Nàng gật gật đầu, gói bột phấn vào trong khăn tay rồi cất vào trong ống tay áo.
Khi nàng theo gã sai vặt tới công đường, nàng liền nhìn thấy đôi mắt mệt mỏi của Liễu Chí Lương, nhưng ông ta không thể không cung kính đứng ở bên cạnh Cảnh Dung.
Cảnh Dung đang uống trà, nhàn nhã tự tại!
“Liễu đại nhân, có điều tra ra được manh mối nào trong vụ trộm ở Trương phủ hay không?” Kỷ Vân Thư hỏi.
Liễu Chí Lương thở dài một tiếng, bắt đầu than thở, “Ngài nói xem, đại phu nhân có phải rất kỳ lạ hay không? Ban đầu ầm ĩ muốn điều tra, nhưng không ngờ trong nháy mắt lại nói không cần tra xét nữa.”
“Hả? Vì sao như thế?”
“Không biết, không tra xét cũng tốt, náo loạn lên tận trời, Trương phủ gần như bị bà ta nhổ tận gốc, thật đúng là một nữ nhân lợi hại.”
Đáp lại điều này, Kỷ Vân Thư chỉ cười một tiếng, an ủi Liễu Chí Lương: “Nếu đã như vậy, chẳng phải là điều tốt nhất hay sao? Liễu đại nhân có thể nghỉ ngơi lâu hơn một chút.”
“Đúng vậy, nhưng…” Ông ta đi tới chỗ Kỷ Vân Thư, hỏi: “Kỷ tiên sinh, hiện tại điều bản quan quan tâm nhất chính là cái chết của Trương lão gia, ngài cũng đã nghiệm thi và kiểm tra qua hiện trường. Không biết có kết quả gì hay không?”
“Ừm……” Nàng kéo dài giọng: “Hãy chờ đi, rạng sáng sẽ biết.”
“Vì sao phải chờ tới lúc rạng sáng?”
“Bởi vì có một số việc, buổi tối mới dễ dàng xử lý.”
Điều này…
Khiến cho Liễu Chí Lương không hiểu.
Cảnh Dung ngồi ở trên ghế hoa lê, rót ra hai chén trà, đẩy một chén đến chiếc ghế trống bên cạnh.
Sau đó hắn nói với Kỷ Vân Thư: “Kỷ tiên sinh, ngồi xuống đi, vẫn còn vài canh giờ nữa trước khi trời sáng.”
“Được!”
Nàng rất ngoan ngoãn, ngồi xuống ở bên cạnh Cảnh Dung, nâng chén trà lên, tinh tế nhấp một ngụm, nhíu nhíu mày.
Nàng vẫn nâng chén trà trong tay, nói với Liễu Chí Lương: “Liễu đại nhân, trà trong nha môn của ngài không tươi lắm, nếu như có thời gian, nên cử người đi mua trà mới.” Sau đó nàng lại nhanh chóng nói: “À, đúng rồi, ngài cũng nên nhờ người quét dọn thư phòng một chút, trong đó nhiều sách và hồ sơ vụ án như vậy, nếu bị bao phủ đầy bụi, thật sự rất đáng tiếc.”