Chương 449: Câu chuyện của một người dân

Có mùi?

Kỷ Vân Thư thậm chí con ngoáy mũi ngửi ngửi trên người mình.

Cảnh Dung thành khẩn cúi người, dụi mũi ở trên người nàng.

Nàng co vai lại, dịch qua bên cạnh hai bước.

“Đừng ngửi ta như vậy.”

“Không ngửi như vậy, sao biết được nàng có mùi hay không?”

Hắn nói với giọng rất nghiêm túc.

Nhưng lại mang theo một chút xấu xa.

Ánh mắt hắn rất mãnh liệt, gần như chọc thủng một cái lỗ xuyên qua người Kỷ Vân Thư.

Điều này khiến nàng hơi mất tự nhiên, vì thế nàng nhanh chóng bước đi về phía trước, không muốn để ý đến hắn nữa.

Cảnh Dung đuổi theo vài bước, cúi người, vừa dựa vào gần bờ vai nhỏ tinh tế của nàng, vừa nói, “Vân Thư a Vân Thư, trên người của nàng thật ra có một mùi hương, chẳng qua nó không nồng không nhạt, cũng không rõ ràng, đó là gì vậy? Giống như là…… mùi của nữ nhân.”

Phốc ——

Kỷ Vân Thư gần như tức hộc máu, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.

Sau đó, nàng vươn ngón tay ra, lật chúng ở trước mặt hắn vài cái, ngước đôi mắt trong veo của mình lên, đối diện với ánh mắt quỷ quyệt của hắn.

“Đoán sai rồi, không phải là mùi nữ nhân, mà là mùi của thi thể. Vừa rồi sau khi ta chạm vào thi thể Trương lão gia, hình như vẫn chưa kịp rửa tay, hay là chàng hãy cẩn thận ngửi lại lần nữa xem, xem thử có phải là mùi thi thể hay không.”

Đồng thời trong khi nói chuyện, nàng đưa đôi tay về phía chóp mũi Cảnh Dung.

Cảnh Dung trở nên bối rối, ngay lập tức lùi lại giống như vừa bị dẫm phải cứt chó.

“Kỷ Vân Thư, nàng đang cố tình muốn khiến bổn vương cảm thấy ghê tởm.”

“Rõ ràng chàng là người đã làm điều đó, mùi nữ nhân cái gì? Cái mũi này của chàng, thật sự nên đi tìm Mộ Nhược chữa trị đi.”

“…”

Cảnh Dung nói không nên lời!

Lúc này, Cảnh Dung thật sự muốn bóp cổ nàng, nhưng nó chỉ lướt qua trong tâm trí hắn mà thôi. Dù sao thì nữ nhân này cũng chính là liều thuốc ngủ cho những buổi đêm dài vô tận của hắn!

Kỷ Vân Thư cau mày, tiếp tục nhẹ giọng nói một câu, “Thật ra, không thể trách chàng khi không ngửi ra được mùi này, vì… chàng không phải là mèo.”

Nói xong, nàng bước nhanh đi về phía trước.

Sau lưng ——

“Này này này, Kỷ Vân Thư, nàng hãy nói rõ ràng cho bổn vương, bổn vương không phải là mèo, là rồng!”

Ta là rồng!

Ta là rồng!

Một con rồng thật được chưa.

Nghe thấy vậy, Kỷ Vân Thư cười thầm.

Có đôi khi, Cảnh Dung con đáng yêu hơn cả Vệ Dịch!

Không lâu sau, hai người đã tới nhà giam An Phủ!

Khi đi vào bên trong, Kỷ Vân Thư không cho Cảnh Dung đi theo, một mình đi gặp Chiên Mạt.

Độ ẩm của nhà giam kết hợp với mùi ẩm mốc tạo nên một mùi tanh tưởi rất khó ngửi.

Nàng cau mày nhăn mặt.

Nhìn nữ tử ngồi dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo trong phòng giam, bộ váy kiều diễn trên người rách nát, hiện ra từng vết cắt đẫm máu đã khô.

Kỷ Vân Thư ngồi xổm ở trước mặt nàng ấy, khuỵu một đầu gối xuống mặt đất, vươn tay ra và nhẹ nhàng nhấc cằm nàng ấy lên, khiến cho nàng ấy nhìn thẳng vào đôi mắt mình.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Chiên Mạt vẫn còn dính một lớp phấn trang điểm chưa được rửa sạch, trông giống như màu máu.

Ánh mắt nàng ấy trống rỗng vô hồn, khóe miệng nở một nụ cười cực kỳ chua xót.

Nàng ấy hỏi, “Ngươi tới cứu ta sao?”

“Không phải!”

Kỷ Vân Thư lời ít mà ý nhiều.

“Vậy ngươi muốn biết cái gì?”

Kỷ Vân Thư nói thẳng, “Vậy phải xem ngươi muốn nói với ta những gì.”

Thú vị!

“Đáp án?” Chiên Mạt nói với giọng yếu ớt run rẩy!

“Ta tới không phải vì muốn có đáp án, mà là muốn biết về quá trình.”

“Quá trình?” Nàng ấy chớp đôi mắt ngơ ngác.

Bàn tay Kỷ Vân Thư nắn chặt cằm khiến nàng ấy không thể lẩn tránh, đôi môi nhợt nhạt hé nở một nụ cười, nói, “Ở trên công đường, vị công tử kia đã nói với ta, hãy chờ ngươi ở đây rồi nói với ngươi tất cả mọi chuyện. Được, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Nàng ấy vừa mới nói xong những lời đó.

Kỷ Vân Thư liền lập tức buông lỏng nàng ấy ra.

Chiên Mạt yếu ớt dựa đầu vào bức tường phía sau, hơi nheo mắt lại, mang theo cảm xúc không thể nhìn thấu.

“Đã rất lâu, thật sự đã rất lâu……”

Giọng nói của nàng ấy gần như thì thầm, nếu như không cẩn thận lắng nghe sẽ không thể nghe thấy.

Kỷ Vân Thư không ngắt lời nàng ấy, muốn tiếp tục lắng nghe.

Chiên Mạt nói, “Nương ta nói rằng, ta được sinh ra ở bãi tha ma. Từ nhỏ, ta và nương ta luôn sống nương tựa lẫn nhau. Lúc ta được năm tuổi, trước khi bà ấy qua đời, bà ấy đã bán ta cho một gánh hát để học việc, hy vọng ta có thể tự kiếm sống trong tương lai. Từ đó đã 20 năm trôi qua, gánh hát thành Nam giống như một giấc mơ. Những năm gần đây, ta đã hát《Trang Nhân Mộng》vô số lần. Nhưng tiên sinh, ngài có biết câu chuyện phía sau 《Trang Nhân Mộng》 hay không?”

Kỷ Vân Thư gật đầu, “Đó là một câu chuyện về cuộc sống khắc nghiệt của một người dân trong làng.”

“Đúng vậy, đó là câu chuyện cay đắng của một người. Nàng xuất thân từ nô bộc trong một gia đình phú quý, đem lòng yêu thương gia chủ, cuối cùng có thai, nhưng lại bị phu nhân trong phủ dùng côn đánh chết. Sau đó, nàng bị ném vào bãi tha ma. May mắn thay, nàng vẫn còn sống, hài tử kia cũng được sinh ra. Chuyện xưa này rất hay, nhưng cũng rất đau buồn.”

Nói xong những lời này, một giọt nước mắt lăn dài trên mắt Chiên Mạt.

Kỷ Vân Thư vẫn nghiêm túc lắng nghe!

Nụ cười vẫn luôn nằm trên khoé môi Chiên Mạt, nàng ấy nhìn Kỷ Vân Thư.

“Tiên sinh, ngài có thể hiểu được nỗi đau khi vừa sinh ra đã phải luôn dựa vào thuốc để sống hay không? Ngài có thể hiểu được, nỗi đau muốn chết nhưng không thể chết được hay không?” Nàng ấy lại hơi lắc đầu, “Không, sao ngài có thể hiểu được? Ta đã dùng thuốc 25 năm qua, chưa từng ngừng uống. May mắn thay, trời cao đã ban cho ta một giọng ca vàng. Nhiều năm trôi qua như vậy, ta đã hát vô số ca khúc, không biết đã hát《Trang Nhân Mộng》bao nhiêu lần, giống như đang diễn lại cuộc đời của nương ta. Mỗi một câu hát, đều đau đớn tê tâm liệt phế.

Ta biết rằng, mình không thể nắm cả hai thứ cùng một lúc, trời ban cho ta giọng ca vàng, nhưng lại tước đoạt mạng sống của ta. Ta bị bệnh, không thể động vào phất tham, nhưng nếu dùng phất tham, nó có thể khiến cho giọng của ta tốt hơn. Vì để thành danh, ta lựa chọn dùng phất tham. Cuối cùng, một tháng trước, Trương phủ tới phát thiệp, mời gánh hát thành Nam vào phủ hát tuồng. Ta biết, cơ hội của ta đã tới. Ta cũng biết, đó sẽ là lần hát《Trang Nhân Mộng》cuối cùng của ta. Từ giờ trở đi, sẽ không bao giờ còn《Trang Nhân Mộng》, và chuyện xưa của nương ta, cuối cùng cũng kết thúc, ta không cần phải sống lại cơn ác mộng của mình hết lần này đến lần khác nữa. Thật là tốt.”

Chiên Mạt thở dài thanh thản rồi nghiêng đầu, nhìn về phía cửa sổ nhỏ đang mở ở trên cao của bức tường bên cạnh. Ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng giam, từng tia nắng chiếu xuống bãi cỏ ẩm ướt trên sàn nhà, đọng lại một lớp sương trắng mờ ảo.

Nàng ấy chậm rãi nâng tay lên, duỗi các ngón tay ra và chạm vào những tia nắng đó, sau đó khép các ngón tay lại, giống như muốn bắt lấy chúng. Nhưng ánh nắng mờ ảo xuyên thấu ở trong bàn tay nắm chặt, giống như cát vàng chảy ra, rò rỉ ra khỏi những ngón tay của nàng.

Không còn sót lại một tia!

Sau đó, nàng ấy lại hít thở một hơi thật sâu.

“Nhưng… vì sao nàng lại không chết?” Chiên Mạt nói, ánh mắt mang theo sự không cam lòng.

Nàng? Nàng là ai?

Kỷ Vân Thư ngồi dậy, nhìn xuống nữ nhân người đầy vết thương.

Nói với nàng ấy, “Ngươi yên tâm, ngươi đã hát《Trang Nhân Mộng》nhiều năm như vậy, nhất định sẽ nhận được một kết thúc có hậu. Hơn nữa, nhất định đó sẽ là điều mà ngươi mong chờ.”

Nàng ấy ngẩng đầu, nhìn Kỷ Vân Thư, sau đó nói một tiếng “Đa tạ”.

Nàng ấy một lần nữa hỏi, “Tiên sinh, ngài có thể giúp ta một chuyện hay không?”

“Ngươi nói.”

“Ta có một cái huân lư, đó là vật mà trước lúc chết nương ta để lại cho ta. Nếu như ta chết, phiền ngươi nói với người gánh hát thành Nam, để bọn họ chôn cái huân lư đó cùng với ta.”

“Được.”

Kỷ Vân Thư không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Trong phòng giam, Chiên Mạt nhắm đôi mắt nặng trĩu lại, từ từ buông lỏng bàn tay đang nắm chặt ra…