Chương 436: Thật không thể giả, giả không thể thật

"Được, ta sẽ chuẩn bị cho các vị." Nói xong, tam nương phân phó tiểu nhị, "Hãy nhanh chóng mang các vị này lên lầu đi, cần phải tiếp đón cho tốt?"

"Vâng."

Tiểu nhị đáp lại, vắt khăn bông lên vai rồi bước tới chào đón, "Các vị, mời lên lầu hai."

Cảnh Dung nâng bước đi lên.

Kỷ Vân Thư theo ở phía sau, nhưng vừa mới đi được hai bước, nàng lại bị tam nương ngăn cản.

Cơ thể đầy đặn chắn ở trước mặt nàng, còn cố ý cọ cọ, con ngươi híp lại, tam nương nói, "Trên người vị này...... thơm quá." Nàng ta nhíu mũi, thậm chí còn liếʍ liếʍ đầu lưỡi!

Kỷ Vân Thư rùng mình một cái, lướt qua nàng ta, đi lên lầu.

Tam nương cong môi mỏng, nhìn nàng chằm chằm.

Mộ Nhược bất ngờ dừng lại khi đi qua bên cạnh tam nương, liếc mắt đánh giá trên dưới nàng ta một cái.

Tam nương vui mừng, rất tự nhiên đáp cánh tay ở trên vai Mộ Nhược.

"Vị gia này có thích tam nương không?"

Mộ Nhược cười, "Cô nương, ta thấy cơ thể cô nương yếu ớt, hai chân nhìn bình thường nhưng không có lực, cánh tay cũng vậy, nhìn đôi mắt của cô nương, mờ đυ.c và mất tập trung. Đây là chứng bệnh suy nhược cơ thể."

"Đại gia thật thích nói giỡn."

Mộ Nhược xoay người lệch qua một bên, "Tuyệt đối không phải nói giỡn."

Tam nương suýt nữa té ngã.

Nàng ta không tức giận, ngược lại tươi cười càng thêm xán lạn, "Xem ra đại gia rất tò mò về ta."

"Ngươi sai rồi, bản công tử không thích kiểu người như cô nương, chỉ là...... cảm nhận được mùi thơm của rượu trên người cô nương."

Hắn nói xong, bước đi lên lầu.

Tam nương không cảm thấy xấu hổ, ngược lại gân cổ lên nói với Mộ Nhược đã đi lên lầu, "Nếu như đại gia cảm thấy rượu thơm, không ngại thì tới khiêu chiến tam nương. Nếu ngươi uống rượu thắng ta, ta sẽ cho ngươi một phần đại lễ."

Không có lời đáp lại!

Không lâu sau, đám người Triệu Hoài cũng bước vào. Ngay sau đó, gánh hát kia cũng tới, khách điếm chật kín người.

Tam nương xoắn người đứng ở sau quầy, ngón tay linh hoạt không ngừng lắc bàn tính trước mặt, một tay khác phe phẩy cây quạt, trông rất quyến rũ.

Tiểu nhị đi từ trên lầu xuống, đến bên người nàng ta, nói, "Tam nương, hôm nay gió thổi thế nào vậy? Nhiều giao con mồi tới cửa như thế? Nhóm người vừa mới lên lầu lúc nãy, mang theo rất nhiều cái rương, có lẽ bên trong có chứa bảo bối. Hay là......"

Tiểu nhị còn chưa nói xong, tam nương đã dùng quạt xếp đập thật mạnh ở trên đầu hắn ta, sau đó trừng mắt nhìn hắn ta một cái, "An phận một chút cho ta, đừng gây chuyện."

Tiểu nhị kinh ngạc, "Tam nương, đó là một con mồi lớn, ngươi không có lý do không làm?"

"Ngươi ngốc hay sao?" Tam nương rời ngón tay khỏi bàn tính, chỉ chỉ lên lầu hai, "Ngươi không nhì thấy những người đó không dễ chọc hay sao? Đám người đầu tiên tiến vào đều là cao thủ võ lâm, cho dù tay chúng ta nhanh tới đâu, cũng không thắng nổi tốc độ của kiếm trên tay bọn họ. Đám người thứ hai tiến vào, đều là hung thần ác sát, mặc dù công phu không bằng nhóm đầu tiên, nhưng bọn họ đều là mãng phu, có thể vẫn còn người đang đi trên đường, ngươi dám chạm vào sao?"

Không dám.

Nhưng ——

"Tam nương, vậy nhóm sau cùng vừa tiến vào thì sao? Bọn họ chỉ là những lão già, thiếu niên, nhìn qua đều rất vô dụng. Hơn nữa, nhiều rương như vậy, chúng ta lấy một hai rương, chắc chắn cũng đủ ăn mấy tháng."

Bốp! Hắn lại bị tam nương đánh một quạt trên đầu.

"Ta nói với ngươi, tóm lại đêm nay đừng làm gì cả, thà rằng bỏ lỡ vận may chứ đừng rước họa vào thân. Khách điếm, nơi nơi đều là cao thủ, nếu ngươi gây ra rắc rối nào đó, ta cũng không giữ được ngươi."

Mặc dù tiểu nhị có chút không cam lòng, nhưng ngẩng đầu nhìn thoáng qua lầu hai, thị vệ của Cảnh Dung đều đứng gác và trông chừng tất cả các góc.

Hắn ta cảm thấy bất lực, nuốt nuốt nước miếng, "Ta đi gọi người nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn."

Rất nhanh, tiểu nhị liền bưng đồ ăn đã được chuẩn bị đi tới.

Nhưng hắn ta bị tam nương gọi lại.

"Để ta đưa đồ ăn lên trên."

Nàng ta trực tiếp bưng lấy khay đồ ăn, lắc mông, đi lên lầu.

Trên lầu, trong phòng Cảnh Dung.

"Vương gia, hiện tại cách An Phủ khoảng một ngày đường, có muốn thông báo với huyện lệnh huyện An Phủ một tiếng trước hay không?" Lang Bạc hỏi.

"Không cần." Cảnh Dung nói, "Chúng ta chỉ đi ngang qua mà thôi, sẽ không lưu lại lâu."

"Vâng."

Cảnh Dung rót một chén nước, uống một ngụm, dường như nghĩ tới điều gì đó, nói, "Huyện lệnh huyện An Phủ hiện tại vẫn là Liễu Chí Lương ư?"

Lang Bạc đáp lại, "Đúng vậy, vẫn là ông ta."

"Thú vị."

Cảnh Dung mỉm cười.

"Năm đó Liễu Chí Lương bị bãi bỏ chức quan, tin tức vừa truyền ra, vẫn là do Vương gia trấn áp xuống. Vì thấy ông ta làm người trung hậu, nên Vương gia đã nói với Lại Bộ một tiếng, phái ông ta đến An Phủ, đảm nhận chức quan này. Mấy năm đã trôi qua, nghe nói việc trị an ở An Phủ rất tốt, bá tánh cũng rất yên vui, chứng tỏ năm đó Vương gia giữ ông ta lại là đúng." Lang Bạc nói.

Cảnh Dung cong môi, nhìn ánh nến đong đưa trước mặt, nói, "Mặc dù Liễu Chí Lương không phải là người uyên bác, mười mấy năm qua, ngay cả kỳ thi hương cũng không thể vượt qua, nhưng đổi lại rất thông minh, cộng thêm một chút khôn khéo. Loại người này, thật ra thích hợp làm quan nhất. Người xấu không thể lợi dụng được ông ta, người tốt cũng không kiếm được lợi ích gì từ ông ta. An Phủ có thể thái bình nhiều năm như vậy, thực sự cũng xem như công lao của ông ta."

"Vương gia nói rất đúng."

"An Phủ này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Thật ra triều đình nhiều lần muốn thăng quan cho ông ta, ông ta lại không muốn, chỉ muốn ở lại An Phủ, làm một sơn đại vương."

"Vậy Vương gia, thật sự không thông báo với ông ta một tiếng hay sao?" Lang Bạc một lần nữa dò hỏi.

"Không cần."

Lang Bạc cũng ngậm miệng lại, không hỏi thêm gì nữa.

Vừa đúng lúc này, tam nương đi qua gian phòng bọn họ, mặc dù cách cánh cửa, nàng ta vẫn nghe thấy tiếng hai người nói chuyện trong phòng.

Đó là một Vương gia?

Tam nương rùng mình một cái.

Người ta thường nói, kẻ trộm sợ nhất là quan.

Tam nương cũng không ngoại lệ, hơn nữa bên trong còn là một vị Vương gia.

Nàng ta đơn giản bưng đồ ăn trên tay đi vòng qua gian phòng này, gõ gõ một gian phòng cách vách.

Cửa không bị khóa!

Nàng ta đẩy cửa đi vào, lập tức nhìn thấy Mộ Nhược đang nằm trên giường giống như một cái xác.

Môi đỏ nói một câu, "Đại gia, đồ ăn của ngươi, muốn ta để trên bàn hay không? Hay là......" Nàng ta bưng đồ ăn đi đến mép giường.

Mộ Nhược mở mắt ra, nhìn nàng ta một cái, cười lạnh một tiếng.

"Cho ta một bầu rượu là được."

Mộ Nhược khó khăn ngồi dậy từ trên giường, lúc này mới phát hiện trong tay hắn vẫn đang cầm một bầu rượu.

"Xem ra đại gia rất thích uống rượu."

"Không phải thích, là thói quen."

Tam nương cười, "Nếu đã như vậy, hay là uống vài chén với tam nương?"

"Có rượu không?"

"Đương nhiên là có!"

"Rượu ngon?"

"Thượng đẳng nữ nhi hồng."

"Bao nhiêu?"

"Đủ uống."

Một hỏi một đáp.

Sâu rượu Mộ Nhược bị đánh thức, đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, ngón tay gõ gõ ở trên bàn, hét to một tiếng, "Vậy thì đưa lên đi."

Tam nương đặt đồ ăn qua một bên, ra bên ngoài phân phó vài tiếng với tiểu nhị dưới lầu, tiểu nhị lập tức dọn lên mấy vò rượu thượng đẳng nữ nhi hồng.

"Đại gia muốn uống từng bát? Hay là uống từng vò?"

"Thế nào cũng được."

"Vậy...... tiền đặt cược là bao nhiêu?" Cặp mắt tam nương sáng lên, nhìn hắn chằm chằm.

Mộ Nhược mấy năm nay đã đi khắp nơi, rất biết quy củ.

Tay hắn từ bên hông móc ra một khối ngọc bội, ném lên trên bàn.

"Uống thắng ta, ngọc bội thuộc về ngươi."

Tam nương đang muốn cầm ngọc bội lên nhìn một cái, Mộ Nhược đã dùng cái bát đè khối ngọc bội kia xuống, cười nói, "Thật không thể giả, giả không thể thật"

"Đại gia nói thật là được." Tam nương nói tiếp, "Đại gia dùng ngọc bội làm tiền đặt cược, ta đây......"

"Không cần, ngươi thắng, lấy ngọc bội đi, thua...... cũng lấy đi."

"Ồ, còn có mua bán tốt thế này sao?"

~~~Hết chương 436~~~