Chương 3

Thấy Dương Ngọc Hoàn lầu bầu muốn uống thêm rượu, hắn uống hẳn một ngụm rượu lớn, tiếp theo nâng nhi tức (con dâu) dậy, một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, rót từng ngụm từng ngụm rượu trong miệng mình vào miệng nhi tức.

Lý Long Cơ: "Không phải ngươi muốn uống rượu sao? Vậy để trẫm cho ngươi.”

Dương quý phi bị ép uống rượu trong miệng, khó chịu vặn vẹo, nàng khẽ nhỏ giọng rêи ɾỉ.

Bàn tay trắng nõn như ngọc bám vào trên người Hoàng đế, cố gắng muốn mở đôi mắt mê ly ra, bóng người trước mắt mông lung, nàng cố gắng phân biệt: “Hoàng... thượng..."

Giọng nói tinh tế, mềm mại thấu xương.

"Là ta đây.” Hoàng Thượng nhếch khóe miệng lên.

Hoàng đế đè Dương Ngọc Hoàn dưới thân, khẽ hôn lên mặt nàng.

Nhưng mỹ nhân vẫn còn nửa mê nửa tỉnh, dùng đôi tay mềm mại như không xương của nàng đẩy Hoàng Thượng lên, ánh mắt quyến rũ mơ hồ: “Hửm?... Đây là đâu…? Sao ta lại ở đây? ”

Trong lúc nàng nói những lời này, tầng tầng lớp lớp y phục hoa lệ trên người Dương quý phi đã bị Lý Long Cơ kéo ra, cổ áo trượt xuống vai, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết và nữ bầu vυ" vểnh cao.

Hoàng thượng há miệng cắn lên.

"A..." Ngọc Hoàn bị đau, dần dần tỉnh rượu lại.

Khi nàng phát hiện mình đang bị Cửu Ngũ Chi Tôn đè xuống, lúc này bị dọa sợ, đôi mắt đẹp mở to.

Nhưng lại bị người ta dùng tay bịt miệng trước.”

“Suỵt —— đừng hét.” Hoàng Thượng liếc mắt nhìn Dương Ngọc Hoàn, cúi đầu tiếp tục làm chuyện của mình.

Miệng hắn cắи ʍút̼ từng ngụm da thịt mềm mại trên vai nhi tức, hai tay xoa nắn cặρ √υ" lớn của nàng, cặρ √υ" đầy đặn bị bàn tay to chà đạp bóp nhào đến biến dạng.

Thấy mỹ nhân bị dọa đến hoa dung thất sắc, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy, da thịt như tuyết nhẵn nhụi phi thường, mái tóc đen nhánh được chải gọn gàng có đầy trâm vàng bởi vì bị kinh hách mà có chút rối loạn. Hoàng Thượng sung sướиɠ nheo mắt lại, hắn nói:

“Hầu hạ cho trẫm thật tốt, chờ xong việc, trẫm sẽ thả ngươi đi!”

Nữ nhân phú quý hoa mỹ khóc điên cuồng gật đầu, nước mắt to như hạt đậu từ trong ánh mắt trong sáng xinh đẹp rơi xuống.

Thấy đại mỹ nhân đã an phận, Lý Long Cơ rốt cục buông tay ra, không bịt miệng nàng nữa.

Nhưng động tác cũng càng ngày càng quá đáng. Long sàng (giường rồng) vốn chỉnh tề bởi vì động tác của hai người mà hoàn toàn lộn xộn.

Đạo diễn Tống Diệp đứng trước máy quay không nói nên lời.

Hắn chăm chú theo dõi động tác của hai người trong máy quay, cảm thấy hai người làm rất tốt. Lạc Nhan vốn có ngoại hình cực kỳ sáng sủa, trẻ trung xinh đẹp và tràn đầy sức sống, làn da trắng hơn tuyết và căng tràn collagen.

Lúc này triệt để thả lỏng, sự quyến rũ đó cũng được cô bộc lộ ra triệt để.

Vì có thể làm cho hai người nhập vai tốt hơn, Tống Diệp cố ý bảo hai người này uống chút rượu trước khi quay phim, nhất là Lạc Nhan.

Lạc Nhan lớn như vậy còn chưa chạm qua rượu rượu bao giờ, nên mới uống vài ngụm, khuôn mặt đã lập tức hồng nhuận lên. Đầu cô cài một chiếc trâm cài ngọc phức tạp có đính ngọc bội, tóc đen dày bối trên đầu, trên khuôn mặt còn có chút thịt mềm.

Quý nữ đang say rượu mê loạn kiều mị, lại mang theo nét ngây thơ thanh thuần, mỹ nhân dáng người đẫy đà, chính là hiệu ứng mà Tống Diệp muốn.

Hắn nhìn chằm chằm vào hình ảnh thu được từ máy quay.