Từ đó,Đỗ Quyên trở thành loài hoa mà Diệp Lam Nhi thích nhất.
Thích một người,sẽ giống tất cả những thứ liên quan tới anh ấy.
Diệp Lam Nhi ở trước màn hình máy tính ngủ thϊếp đi, thời điểm mở mắt đã là rạng sáng,cô lau nước miếng ở khóe miệng, dụi dụi con mắt.
Trên màn hình vẫn là hình của Trần Tuấn,Diệp Lam Nhi ấn chuột phải chọn nút xóa.
Sau một tuần,Lục Cẩn Ngôn bề bộn nhiều việc, không có thời gian hẹn hò cùng Diệp Lam Nhi.
Thứ bảy,Cao Minh Phụng vác túi to túi nhỏ tới chỗ Diệp Lam Nhi,sau khi để đồ,đặt mông xuống thở phì phò nói: “Mẹ sẽ không đi đâu nữa,mẹ muốn cùng ba con đình công,tại đây!”
Diệp Lam Nhi bình tĩnh bóc quýt,bày tỏ thái độ mới có như thế mà đã nhụt chí rồi.
Cao Minh Phụng thao thao bất tuyệt vừa kể nguyên nhân gây gổ với Trịnh Văn Ninh,bà ở tiệm trang sức thấy một cái lắc tay đặc biệt đẹp mắt, Trịnh Văn Ninh không chịu bỏ tiền, nguyên nhân là ông ấy cảm thấy cái lắc tay này rất xấu.
Diệp Lam Nhi lau miệng một cái, lột ra hai múi quýt, nghĩ thầm quả nhiên không phải chuyện gì mới lạ,lần trước Cao Minh Phụng chạy tới đây bởi vì Trịnh Văn Ninh quên không mua quà sinh nhật cho bà,lần trước nữa Cao Minh Phụng về nhà bà ngoại bởi vì bà hỏi Cao Minh Phụng có yêu bà hay không,Trịnh Văn Ninh có chút do dự,lần trước trước đó nữa Cao Minh Phụng rời nhà trốn đi bởi vì bà hỏi Trịn Văn Ninh mình có phải là tâm can bảo bối trong lòng ông không, Trịnh Văn Ninh ngoảnh mặt làm ngơ.
“Ba con ông ấy không thương mẹ.”Cao Minh Phụng khóc lóc kể lể xong,sau đó lấy khăn giấy lau khô khóe mắt,lần thứ một trăm tổng kết nói.
Diệp Lam Nhi rất bình tĩnh đẩy ra một đống vỏ quýt, ngáp một cái,mở sổ tay bên cạnh ra.
“Lam Nhi,con có đang nghe mẹ nói không đấy?” Cao Minh Phụng hồ nghi, “Sao một chút để tâm cũng không cso?”
Diệp Lam Nhi bỏ cuốn sổ tay ra, thỏa hiệp: “Con bây giờ lập tức gọi điện cho Trịnh Văn Ninh,để cho ba tới đón mẹ.”
“Mẹ không muốn về nhà! Trịnh Văn Ninh đối với mẹ như thế, mẹ ít nhất cũng phải ở đây môt tuần, để cho ông ấy hiểu ông ấy đã làm sai nghiêm trọng thế nào!”
Diệp Lam Nhi suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì tùy mẹ.”
Cao Minh Phụng tức giận ngồi trên ghế salon trợn mắt nhìn con gái một cái.
Một giờ hai mươi phút sau, Trịnh Văn Ninh tới cửa dỗ dành vợ, một lòng bày ra cái lắc tay trước mặt vợ, tự mình giúp bà đeo lên, thái độ nhún nhường thành khẩn nói xin lỗi,Cao Minh Phụng nín khóc cười một tiếng.
Nhưng mười lăm phút sau, hai người lại rùm beng.
“Trịnh Văn Ninh! Ông rốt cuộc có yêu tôi hay không?”
“Không phải mỗi ngày tôi đều trả lời bà rồi sao? Bà thế nào vẫn còn hỏi vấn đề này.”
“Đừng có đánh trống lảng, ông rốt cuộc có yêu tôi hay không.”
“Yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu.”
“Hồ đồ, mồm miệng còn không rõ đang nói cái gì đó? Đừng cố làm ra vẻ nữa đi, nghiêm túc lại cho tôi.”
“Tôi yêu!” Trịnh Văn Ninh trợn mắt nhìn Cao Minh Phụng một cái,nghiến răng nghiến lợi,giọng nói vang thấu trần nhà, “Tôi yêu bà chết mất!”
“Ông hung hãn cái gì!” Cao Minh Phụng bước đến, cầm lấy cổ cáo Trịnh Văn Ninh,vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn, “Tôi hỏi ông lần nữa, tôi có phải là tiểu bảo bối trong tim ông không?”
Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên,Diệp Lam Nhi cầm ống nghe điện thoại lên,đến cửa nghe điện thoại.
Lại là Lục Cẩn Ngôn.