Diệp Lam Nhi đến khoa da liễu làm xét nghiệm,thật sự cơ địa cô dễ để lại sẹo.Bác sĩ ở Khoa da liễu kê một vài loại thuốc cho cô, rồi cho cô chút lời khuyên.
Dù sao cũng là ngực của phụ nữ,lại nhớ đến giáo sư Lục đã nói, "Ở chỗ này mà để lại sẹo thì hơi khó nhìn!" Diệp Lam Nhi cảm thấy mình nên chú trọng vấn đề này. Nghiêm túc thực hiện theo lời dặn của bác sĩ từ ăn uống hay những việc cần làm.Ăn nhiều rau xanh,trái cây,lan châu,hạt đâu,hạt ý dĩ nhân,quả hạch.Kiêng ăn ớt,thịt dê,tỏi,gừng, cà phê.Nói tóm lại là từ bỏ những món ngon mà nàng thích.
Diệp Lam Nhi cầm bệnh án của bác sĩ, vừa cúi đầu đọc vừa đi ra cửa bệnh viện. Ánh mắt ngước nhìn thấy một chiếc xe dũng mãnh chậm rãi đi tới.Cô ngẩng đầu lên,đúng là giáo sư Lục.
Ngồi ở vị trí lái,Lục Cẩn Ngôn nghiêng đầu,liếc mắt nhìn Diệp Lam Nhi,nhưng rất nhanh đã thu hồi lại,nhìn thẳng về phía trước.
"Lục sư huynh!"
Diệp Lam Nhi nghe được giọng nói dịu dàng và có chút gấp gáp,sau đó nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh,uyển chuyển chậm rãi đi lên,đuổi kịp đến xe Lục Cẩn Ngôn,hơi cúi người xuống,gõ gõ cửa sổ.Lục Cẩn Ngôn hạ cửa kính xe xuống, hình như cô vừa nói với anh mấy câu thấy Lục Cẩn Ngôn gật đầu một cái,cô ta cười mở cửa ngồi lên ghế lại phụ,thắt chặt dây an toàn,ưu nhã hất tóc.
Diệp Lam Nhi nhận ra cô ta chính là bác sĩ xinh đẹp đưa cherry cho giáo sư Lục nha.
Đúng vào lúc tan sở, mấy y tá khoác tay nhau ra ngoài,thấy giáo sư Lục và người bên cạnh,cười xuy nói : "Bác sĩ Lưu lại lên kế hoạch cưa cẩm bác sĩ Lục rồi."
"Cô ta chỉ giả vờ như thế thôi.Luôn làm bộ thanh cao giống như nữ thần nhưng toàn làm chuyện trẻ con." "Da mặt đủ dày mà! Ai mà không biết giáo sư Lục chẳng có tình cảm nào với cô ta.Cô ta vẫn còn bám mãi không chịu buông!" "Bạn của mình làm cùng khoa với cô ta, nói với mình là mỗi lần giáo sư Lục đi xem mắt thì cả ngày hôm đó mặt cô ta sẽ lạnh như băng, toàn trút giận lên thực tập sinh thôi.Còn đến khi giáo sư Lục xem mắt thất bại thì cô ta mới cười,cười đến âm hiểm!"
. . . . . .
Thì ra ở bệnh viện cũng có nhiều chuyện bát quái như vậy.Diệp Lam Nhi có chút ngoài ý muốn.
Những suy nghĩ kỹ lại thì đàn ông có điều kiện tốt như giáo sư Lục thì bên cạnh có rất nhiều bóng hồng vây quanh rồi.Tô Quỳnh Anh cũng nói đó,trong bệnh viện lớn làm gì có bác sĩ nam nào không phong lưu đâu? Hàng ngày,có biết bao nhiêu em y tá trẻ tuổi,xinh đẹp vậy quanh,du dỗ, sao có thể giữ mình trong sạch chứ?
Thôi,dù gì cũng chẳng có quan hệ đến cô.Cô thản nhiên nhún vai, khoác túi đi đến trạm xe bus.
Buổi tối,Diệp Lam Nhi tắm rửa,bôi thuốc lên vết sẹo trước ngực, mặc áσ ɭóŧ xong,ngồi trên ghế sô pha,mở laptop xem hãng đồ chơi Dirtype mới ra sản phẩm mới,thuận tiện mở QQ,góc phải thấy nick của Tô Quỳnh Anh đang nháy sáng.Cô mở ra,thấy mấy bức ảnh của cô ấy.
Diệp Lam Nhi có chút ngoài ý muốn.Cô thiết kế gối ôm hình thú đối tượng là dành cho trẻ con.Không ngờ lại được giáo sư Lục thích.Tưởng tượng anh ở giữa đống gối ôm hà mã,chuột chũi, hươu cao cổ mà đọc sách,cô cảm thấy hơi rợn.Hình ảnh này dường như khác biệt quá lớn với hình ảnh giáo sư Lục chuyên nghiệp,nghiêm cẩn, lãnh ngạo nha!
Lục Vy An cười nói vui vẻ.Diệp Lam Nhi thì cô ấy đột nhiên hỏi : "Thật ngại quá,mình muốn hỏi bạn một câu! Bạn có bạn trai chưa?"
"A?" Diệp Lam Nhi ngẩng đầu.
Lục Vy An lặp lại: "Bạn có bạn trai chưa?"
Diệp Lam Nhi trầm ngâm mấy giây,chậm rãi lắc đầu.
"Bạn cảm thấy anh ấy, chính là người phẫu thuật cho bạn đó,Lục đại giáo sư như thế nào hả?" Lục Vy An cười hì hì, "Bạn có thấy anh ấy có phải là một người đàn ông hấp dẫn hay không?"
Diệp Lam Nhi không hiểu,cũng không biết những lời này của Lục Vy An là có ý gì đây. Không phải là bảo cô làm mối cho anh trai cô ấy chứ?
Nghĩ như thế,nên cô cố gắng dùng từ cẩn thận, "Giáo sư Lục rất ưu tú,rất chuyên nghiệp.Đối với bệnh nhân rất tận tâm.Là một bác sĩ tốt,thật đáng kính nể!"
"Ừ,ý của mình là.Nếu như nhìn vào góc độ của một phụ nữ đánh giá một người đàn ông thì bạn cảm thấy anh mình như thế nào?" Đôi mắt Lục Vy An lóe sáng.
"Mình không hiểu ý bạn!"
"Haiz,anh mình cũng đi xem mắt rất nhiều lần rồi nhưng chẳng lần nào thành công cả.Nói thật ra thì yêu cầu về một nửa của anh trai mình rất hà khắc.Mình cũng cẩn thẩn xem xét rồi nhưng cũng không tìm được người khiến anh ấy thuận mắt. Anh trai mình á,thích cô tự nhiên,thẳng thắn,tốt nhất là người có chính kiến,không làm việc xấu,có sáng tạo,thú vị!" Lục Vy An nói thẳng, "Nói thật! Mình cảm thấy bạn rất phù hợp với yêu cầu của anh trai mình.Biết nói như thế nào nhỉ? Cứ gọi là cảm giác đi.Mình hiểu anh trai rất rõ,bạn chính là mẫu người trong mắt anh trai mình đó!"
". . . . . " Diệp Lam Nhi kinh hãi.Bây giờ thì cô đã hiểu lý do giáo sư Lục hận cưới rồi.Em gái anh ấy lại gấp như thế,ngay cả người xa như cô cũng có ý gán cho anh trai.
"Có phải bạn thấy mình nói quá đột ngột không?" Ý cười trên môi Lục Vy An không giảm, "Thật ra thì không có gì! Bây giờ là thời đại nào rồi, duyên phận là do tự mình tìm,nếu tìm được người thích hợp thì không thể dễ dàng bỏ qua được.Bạn xem những tình yêu nồng cháy rồi hôn nhân cũng đều có trình tự như thế sao? Tìm hiểu về nhau này,cảm thấy thích hợp thì nói chuyện,tán gẫu.Sau đó mấy ngày thì gặp mặt thôi!"
"A,thật ngại quá!" Diệp Lam Nhi cố gắng tìm một cái cơ. "Mặc dù,mình chưa có bạn trai nhưng cũng có đối tượng rồi! Cảm ơn bạn!"
Trời ạ,dù thế nào cô cũng không có ý định đó với giáo sư Lục nha.Đối với cô,giáo sư Lục giống như là người thuộc một thế giới khác vậy!
Đôi mắt Lục Vy An tối lại,vẻ mặt có chút mất mát : "Là như thế sao? Vậy cũng tiếc thật!"
Thật ra thì cô ấy cũng chỉ tùy tiện mà mở miệng hỏi Diệp Lam Nhi thôi.Vì buổi tối hôm trước,lúc Lục Cẩn Ngôn kêu cô hỏi Diệp Lam Nhi có bạn trai chưa.Cô gật đầu rồi tùy tiện hỏi thêm một câu : "Đúng rồi! Anh! Cô ấy thật sự là bệnh nhân của anh sao?"
"Ừ."
"Anh là người phẫu thuật cho cô ấy à?"
"Ừ."
"Hắc hắc! Cô ấy nhìn cũng còn trẻ tuổi,lại xinh đẹp,trắng trẻo, hồng hào.Anh lại nhìn thấy hết rồi,sờ soạng tới lui nữa,anh cũng thật ác nha!"
Nhưng lúc đó Lục Cẩn Ngôn lại biểu hiện có chút khác thường, giọng nói lại lạnh lẽo : "Nói hươu nói vượn gì đó! Anh ném em ra ngoài bây giờ!"
"A! Anh phản ứng lớn quá!" Cô trừng lớn hai mắt, "Bình thường vẫn nói đùa anh như vậy không phải anh đều không để ý đến sao? Sao lần này lại tức giận như thế chứ?"
Ngón tay thon dài của Lục Cẩn Ngôn lật một trang sách,đôi mắt chăm chú nhìn lên chữ viết,không thèm để ý đến em gái đang nói linh tinh nữa.
Lục Vy An lại gần anh,nhìn sắc mặt anh một chút,cười chế nhạo : "Sao rồi? Không phải bị em nói trúng tim đen rồi chứ? Thật sự. . . . . lúc anh khám cho người ta có suy nghĩ xấu sao?"
Trả lời cô,Lục Cẩn Ngôn giơ tay cầm sách vỗ vỗ đầu cô, lạnh nhạt nói : "Thu hồi suy nghĩ xấu xa đó của em đi!" Ngay sau đó đứng dậy,đi vào phòng tắm.
"Thật là đau nha!"Lục Vy An cau mày,ngoài miệng không dám nói gì thêm nhưng trong lòng thật sự cho rằng Lục Cẩn Ngôn thật sự bị cô đoán trúng tim đen rồi.
Vì vậy,hôm nay cô bạo gan hỏi thăm Diệp Lam Nhi.
Lại không nghĩ rằng, Diệp Lam Nhi đã có người trong lòng rồi.Nhưng Lục An Vy lại không biết người trong lòng của Diệp Lam Nhi là anh trai mình.