Chương 39

“Đúng vậy.”

Diệp Lam Nhi không nói.

Lục Cẩn Ngôn lấy khăn giấy đưa cho cô, cô sau khi nhận khăn giấy xoa xoa ngón tay.

“Mạo muội hỏi một chút.” Diệp Lam Nhi nói. “Anh trước kia có bao giờ ảo tưởng trong đầu sau này sẽ sống cùng một cô gái như thế nào cả đời hay không?”

“Chính là một cô gái vừa thuận mắt.” Hai cánh tay của Lục Cẩn Ngôn khoát lên mặt bàn, hai tay nhẹ nhàng bắt chéo, tạo thành chữ A. “Thuận mắt đến mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm cũng sẽ không chán, thuận mắt đến mức dù cho cô ấy có sai chuyện gì cũng cảm thấy có thể chịu được.”

“Anh nói thật sâu sắc.” Diệp Lam Nhi gật đầu.

“Bởi vì vốn dĩ là đơn giản như vậy.” Lục Cẩn Ngôn nói.

Diệp Lam Nhi như có điều suy nghĩ,Lục Cẩn Ngôn không có hỏi ngược lại cô ảo tưởng sẽ sống cả đời cùng một người đàn ông như thế nào.

Con gái chính là quá ảo tưởng.

Tiếng chuông điện thoại vang lên,Diệp Lam Nhi giật mình,móc điện thoại trong túi ra, vừa nhìn,lại là điện thoại của Trần Tuấn.



Cô vô cùng kinh ngạc, lén nhìn Lục Cẩn Ngôn Cẩn một cái,anh ấy có vẻ không quan tâm lắm.Diệp Lam Nhi lịch sự từ chối.

Thật may là Lục Cẩn Ngôn không có nhiều chuyện hỏi cô.

Trần Tuấn cũng không có gọi lại.

Cơm nước xong,Diệp Lam Nhi ở lại khoảng hai mươi phút,sau đó Lục Cẩn Ngôn đưa cô trở về.

Ở cửa,Diệp Lam Nhi ngồi chồm hổm xuống đi giày, Lục Cẩn Ngôn đứng tại chỗ tròn mắt nhìn cô.

Lúc Diệp Lam Nhi đứng dậy, thiếu chút nữa đυ.ng phải Lục Cẩn Ngôn,anh bất ngờ cách cô gần như vậy.

“Diệp Lam Nhi.” Anh vươn cánh tay, vây cô vào vách tường, cách cô rất gần, vẻ mặt trầm tĩnh, hỏi: “Em nhìn anh không vừa mắt?”

Diệp Lam Nhi từ từ lắc đầu.

“Vừa đúng, anh nhìn em cũng thuận mắt, nếu chúng ta cùng nhau thấy đối phương thuận mắt, tạm thời không có bất cứ vấn đề gì phát sinh, cũng đừng nói hai chữ chia tay.” Lục Cẩn Ngôn bất động thanh sắc tiến lại gần cô, giọng nói tăng lên, “Hiểu không?”

Diệp Lam Nhi đột nhiên bị câu hỏi lại của anh ập tới làm kinh hãi, theo quán tính gật đầu đáp một tiếng.

“Hơn nữa, đừng ở trước mặt anh từ chối bất kỳ cuộc điện thoại nào.” Lục Cẩn Ngôn buông tay ra, đặt vào bả vai cô, dùng sức đè xuống, sau đó thân thể áp tới.



Khí thế của anh quá to lớn, mang theo một loại tâm tình bị đè nén.Diệp Lam Nhi theo bản năng đưa tay vuốt tóc, nhưng anh chỉ có chút bất mãn đưa tay giữ cằm Diệp Lam Nhi, ngay sau đó hôn một cái lên mũi cô.

Hơi lạnh trên môi dính vào chóp mũi, khiến cô bất ngờ không kịp phòng bị dâng lên một cảm giác xa lạ, khẩn trương hưng phấn, run rẩy.

Diệp Lam Nhi nhìn anh.

“Đây là anh lấy thù lao.” Lục Cẩn Ngôn đưa tay tinh tế sờ sờ mát xa cằm cô, giọng nói lạnh lùng: “Anh cũng không phải người nấu cơm không công.”

Lục Cẩn Ngôn đưa Diệp Lam Nhi trở về,Diệp Lam Nhi lên lầu, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, lại là điện thoại của Trần Tuấn,cô nhận.

“Đinh Đinh?” Bên đầu kia điện thoại truyền đến giọng nam nhẹ nhàng.

“Tôi vừa mới về nhà.”Diệp Lam Nhi lấy chìa khóa ra mở cửa.

“Ừ? Ăn cơm ở bên ngoài à?” Giọng nói Trần Tuấn mơ hồ mang theo thoải mái vui vẻ, “Với ai.”

“Cùng một giáo sư nam.” Diệp Lam Nhi bổ sung đầy đủ. “Tôi đang cùng anh ấy sống chung,lấy kiểu hình thức tình nhân.”

Bên kia hô hấp chợt chậm lại,một lát sau,Diệp Lam Nhi nghe được tiếng hô hấp trở nên chìm dài.