đem “bác sĩ Lục” đổi thành “Lục” sau đó đặt ở vị trí người liên lạc số một.
Trả lại cho Diệp Lam Nhi.
“……….” Diệp Lam Nhi oán thầm,cố ý như vậy có nghĩa gì.
“Rất có ý nghĩa.” Lục Cẩn Ngôn đọc được suy nghĩ trong ánh mắt của Diệp Lam Nhi,nói.
Diệp Lam Nhi im lặng triệt để, cô ở trước mặt giáo sư Lục chẳng khác nào là người trong suốt.
Lục Cẩn Ngôn cảm thấy sau này Diệp Lam Nhi mở danh bạ ra, đầu tiên đã nhìn thấy tên anh, như vậy cảm giác so với bị đè bởi bao nhiêu người vô danh tốt hơn nhiều, hành động này rất có ý nghĩa, anh vừa nghĩ, tay trái phủi một cái lên mu bàn tay phải.
Bởi vì “Không chỉ là tiệm sách” đang ở khu vực gần thủy uyên,Lục Cẩn Ngôn mời Diệp Lam Nhi đi lên ăn cơm.
Nhà họ Lục là nhà tầng, phong cách thiết kế theo kiểu Trung Quốc, tranh sơn thủy, trạm trổ treo ngược trên trần nhà, mang lại phong cảnh khoáng đạt, giữa phòng khách và phòng bếp là một bức bình phong hình quạt độc đáo ngăn cách, khiến cho không gian có cảm giác được tăng lên, góc tường có một cái tủ đựng đồ, phía trên bày rải rác mấy vật dụng nhỏ, không gian trở nên đơn giản hơn,sạch sẽ đơn giản.
Toàn bộ phong cách khiến người ta cảm giác vô cùng thoải mái.
“Em muốn ăn cái gì?” Lục Cẩn Ngôn cởϊ áσ khoác ra, vắt trên ghế salon.
“Anh biết làm món gì?” Diệp Lam Nhi hỏi thẳng.
Lục Cẩn Ngôn trầm ngâm một hồi nói: “Cơm rang.”
Diệp Lam Nhi gật đầu.
Lục Cẩn Ngôn tự mình xuống bếp,Diệp Lam Nhi an vị ngồi trước bàn ăn chờ, bởi vì phòng ăn cùng phòng bếp thông nhau, cô có thể nhìn thấy phong thái lúc nấu ăn của giáo sư Lục.
Tốc độ nấu ăn và tốc độ giải phẫu của Lục Cẩn Ngôn không giống nhau, Diệp Lam Nhi thấy anh mở tủ lạnh,chậm rãi lấy ra hai quả trứng gà, chậm rãi đặt ở trên cái thớt, cầm cà rốt lên chậm rãi thái hạt lựu.
Diệp Lam Nhi không nhịn được vui vẻ: “Anh bao lâu rồi chưa xuống bếp nấu cơm?”
“Một năm ba tháng.”
“Vậy bình thường ai sẽ ở nhà chăm sóc anh?”
“Trừ Lục Vy An còn ai khác.”
“Anh luôn là nô dịch của em gái anh?”
“Không thể nói là nô dịch, phải nói là chăm sóc lẫn nhau.” Lục Cẩn Ngôn thong thả nói.
“Anh có thể cắt hạt lựu nhanh lên một chút không?” Diệp Lam Nhi ngửa cổ trẻ con,động tác của Lục Cẩn Ngôn thật sự quá chậm.
“Anh để ý tới chất lượng, không phải là tốc độ.”
Bốn mươi phút sau, bụng Diệp Lam Nhi đói kêu vang,Lục Cẩn Ngôn rốt cuộc cũng đem hai phần cơm rang cho thêm cần tây cà rốt bưng lên, đưa một phần cho Diệp Lam Nhi.
Diệp Lam Nhi nếm thử một miếng, tiếp tục nhai, cau mày: “Không phải là anh quên không cho muối đấy chứ?”
“Ăn nhẹ một chút đối với vết sẹo trên ngực em mới có lợi.”
“…” Diệp Lam Nhi bị nghẹn một cái, hỏi ngược lại: “Có vẻ anh rất để ý đến vết sẹo ở vị trí đó của phụ nữ.”
“Ảnh hưởng tới mỹ cảm, cảm giác cũng không tiện.” Lục Cẩn Ngôn nhàn nhạt nói.
Diệp Lam Nhi thiếu chút nữa muốn phun ra, miễn cưỡng nuốt xuống: “Lục Cẩn Ngôn,anh đúng là quá ra vẻ đạo mạo!”
“Đây là sự thật.” Lục Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn Diệp Lam Nhi thờ ơ nói: “Bất kể sau này em kết hôn với ai, em đều phải có trách nhiệm nghiêm túc với bản thân mình.”
Diệp Lam Nhi nghe vậy để cái muỗng xuống: “Nếu như anh và em sau khi chung sống phát hiện đối phương không thích hợp, vậy chúng ta liền kết thúc quan hệ như vậy?”