Chương 37

Ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên qua chiếu lên mặt anh,chiếu lên hàng mi dài tới đôi môi mỏng giống như mạ lên một lớp hào quang sáng chói.

Anh thoạt nhìn rất giống một học giả bảo thủ, đang cẩn thận tỉ mỉ tiến hành nghiên cứu.

Diệp Lam Nhi nhẹ nhàng đem sách đặt ở một bên, hơi nghiêng người về phía trước, nghiêm túc nhìn anh, cô thừa hơi đếm xem trên mi mắt anh có bao nhiêu sợi lông mi, anh đột nhiên bình tĩnh mở miệng: “Em đến tột cùng là đọc sách hay là nhìn người?”

Diệp Lam Nhi có chút ngượng ngùng: “Thì ra là anh cũng không chuyên tâm giống em, anh không nhìn em làm sao biết em đang nhìn anh.”

“Có lúc không cần trực tiếp nhìn.” Lục Cẩn Ngôn ngẩng đầu, hướng về phía Diệp Lam Nhi, nghiêm mặt nói, “Anh có thể cảm giác được nhiệt độ hô hấp của em, da dẻ phát ra hơi thở cách anh bao nhiêu.”

Diệp Lam Nhi sửng sốt: “Phải không.”

“Về phần không chuyên tâm.” Lục Cẩn Ngôn khép sách lại, rút bút ra bỏ vào túi, “Em ở bên cạnh anh, làm ảnh hưởng tới anh.”

Diệp Lam Nhi : “…”

“Chúng ta chơi trò chơi đi.” Lục Cẩn Ngôn đưa tay chỉ một máy chơi game trên bục, đứng dậy đi tới.

Diệp Lam Nhi đi tới,Lục Cẩn Ngôn để cô đứng bên trái mình, khởi động hình thức chơi,Diệp Lam Nhi nhìn thấy trò này tương tự trò mạo hiểm rừng nhiệt đới.

“Chúng ta thử nhìn một chút, xem ai tới đỉnh ngọn núi kia trước.”Lục Cẩn Ngôn điều khiển một người trong trò chơi, “Người thua phải đáp ứng một yêu cầu của đối phương.”

Diệp Lam Nhi không thích trò chơi kiểu này lắm, tiến vào rừng nhiệt đới đến đoạn đường có dòng suối nhỏ kia là Lục Cẩn Ngôn lấy tay dắt tay cô, ngay cả lúc cô trượt chân thiếu chút nữa rơi xuống suối, cùng là Lục Cẩn Ngôn đưa tay lôi cô một cái, đi qua dòng suối nhỏ,Lục Cẩn Ngôn cũng không dắt cô nữa, một mình nhanh nhẹn thao tác, càng chạy càng nhanh, Diệp Lam Nhi vẫn còn ở dòng suối nhỏ đi tới đi lui trong khoảng 100m, cô tay chân vụng về, gặp phải dã thú tránh không thoát, thỉnh thoảng có thể bị biến mất ở trong bụi cỏ bị quái thú bắt về….Nhìn khoảng cách của mình và Lục Cẩn Ngôn trong trò chơi ngày càng xa,Diệp Lam Nhi nổi giận.

Lục Cẩn Ngôn thì ung dung khoe mẽ: “Cái trò chơi này càng chơi càng không có ý nghĩa, không có khó khăn thì không có cảm giác thành tựu, anh còn hai mươi giây là tới điểm cuối, còn em?”

“Em còn ở thượng nguồn dòng suối.”



“Chuyện gì xảy ra?”

“Có một chướng ngại vật không vượt qua được.”Diệp Lam Nhi nói, “Được rồi, đừng cười em, em biết em em chơi dốt, em nhận thua trước.”

Lục Cẩn Ngôn cười không nói gì.

Diệp Lam Nhi vẫn còn ở đó liều mạng vượt qua chướng ngại vật, ánh mắt nhìn thấy Lục Cẩn Ngôn trong trò chơi trở lại, anh mang cô xuyên qua chướng ngại vật.

“Anh thắng nên trở lại làm nhục em?”Diệp Lam Nhi lầu bầu.

Lục Cẩn Ngôn rũ ánh mắt xuống, ánh sáng trên đầu anh khiến mặt nửa sáng nửa tối, giọng nói rất trầm: “Dẫn em cùng tiến lên.”

Trái tim Diệp Lam Nhi chợt tăng nhanh một nhịp.

Thời điểm cùng nhau đứng trên đỉnh núi,Diệp Lam Nhi thở ra một hơi, buông điều khiển trò chơi ra, vẫy vẫy cánh tay ê ẩm.

“Em thua, phải đáp ứng anh một yêu cầu.

“Vâng.”Diệp Lam Nhi tình nguyện chịu thua.

“Đưa điện thoại cho anh.”

“À?”

“Anh không nhìn trộm tin nhắn và ghi chép cuộc gọi của em đâu.”

Diệp Lam Nhi đưa điện thoại cho Lục Cẩn Ngôn, Lục Cẩn Ngôn rất quân tử mở danh bạ ra,tìm được nick name tên mình