Trịnh Đinh Đinh vừa nói vừa len lén liếc Ninh Vi Cẩn một cái.
Thật là may, sắc mặt giáo sư Lục đã hơi bớt giận, không khí lạnh lẽo xung quanh cũng giảm đi một chút.”
Lục Cẩn Ngôn đã nói là làm, ngày hôm sau chóng đặt một thùng cà phê nóng hổi đến công ty Diệp Lam Nhi , tổng cộng bốn mươi cốc, đảm bảo đủ cho một công ty nhỏ hai tầng, nhân viên làm việc các ngành mỗi người một cốc.
Mùi thơm ngào ngạt, cà phê nóng hổi, thành kiến của chị Châu đối với giáo sư Lục bỗng chốc tốt lên: “Giáo sư Lục này thật là có khí chất, ra tay vô cùng hào phóng, làm việc rất chu đáo, ngay cả những thứ này chúng ta là đồng nghiệp của Lam Nhi cũng được hưởng phúc lây.”
Từ My quăng xuống…., cười lạnh nói: “Một cốc cà phê coi là cái gì, đàn ông đang trong giai đoạn yêu đương đều làm như vậy sao, dùng mọi cách chủ động, vô cùng ân cần, chỉ lo nấu chín con vịt bay, đến khi thuận lợi sẽ không còn để trong lòng, đến lúc đó đừng nói một cốc cà phê nóng, chị muốn gặp anh ta một lần ngay cả bóng người cũng không tìm thấy đâu.”
Chị Châu mỉm cười, nhỏ giọng: “Em nói cũng phải, nhưng theo như tình hình bây giờ anh ta đối với Lam Nhi đúng là rất nhiệt tình, chị cảm thấy anh ta chắc không phải chỉ chơi đùa một chút,có lẽ Lam Nhi chính là khẩu vị của anh ta?”
Trong lòng Từ My khinh bỉ một cốc cà phê đã mua chuộc được, chị Châu gió chiều nào che chiều ấy, ngoài miệng nhẹ nhàng nói: “Không phải là có bề ngoài đẹp trai sao? Còn có cái gì nữa, em xem cô ta có thể đắc ý được bao lâu nữa.”
Diệp Lam Nhi chia xong cà phê, lúc trở lại, chị Trương lấy cùi chỏ nhẹ nhàng nhắc nhở Từ My, Từ My bất đắc dĩ không nói tiếp, vẻ mặt không cam lòng liếc mắt nhìn Diệp Lam Nhi.
“Lam Nhi à, cà phê này thơm thật, mùi rất thuần túy, thay chị cảm ơn giáo sư Lục nhé.” Chị Châu nói.
Diệp Lam Nhi gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Cô cúi đầu lấy điện thoại di động ra, gõ một tin nhắn cho Lục Cẩn Ngôn:
“Cà phê uống rất được, các đồng nghiệp nhờ em chuyển lời cảm ơn tới anh.”
Một lát sau,Lục Cẩn Ngôn nhắn lại: “Không cần cảm ơn, anh cũng không phải làm vì bọn họ”
Trực tiếp không nể mặt.
Diệp Lam Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, lại nhắn một tin nữa: “Vâng, em biết anh làm là vì em, em sẽ đáp lễ, anh muốn cái gì?”
“Đem ngày chủ nhật giao cho anh.” - Lục Cẩn Ngôn.
Diệp Lam Nhi nhìn chằm chằm tin nhắn trả lời trên màn hình điện thoại di động, trong đầu hiện lên dáng vẻ nghiêm túc cố chấp của Lục Cẩn Ngôn, không khỏi cười một tiếng, nơi nào đó trong lòng đột nhiên trở nên mềm mại, gõ một chữ : “Được.”
Mấy năm này,Diệp Lam Nhi không phải là không có người theo đuổi, chỉ là không có ai có cách theo đuổi “khác lạ” giống Lục Cẩn Ngôn.
Chủ nhật,Diệp Lam Nhi đúng hẹn đem “thời gian” giao cho Lục Cẩn Ngôn,hai người ở một hiệu sách có tên “Không chỉ là hiệu sách” gần Thủy Uyên* đọc sách.
Khung cảnh yên tĩnh ưu nhã, ngập tràn hương vị của sách, hai người ngồi đối diện nhau, không có trao đổi gì, chỉ là an tĩnh đọc sách.
Cuối cùng lúc thấy hơi mệt,Diệp Lam Nhi dụi dụi con mắt,ngẩng đầu nhìn Lục Cẩn Ngôn,phát hiện anh vẫn như cũ,ngồi rất thẳng,sách đặt chồng chất ở trên đùi,tay phải cầm bút,tay trái nhẹ dở góc trái bên dưới quyển sách, nghiêm túc, chuyên tâm viết chữ lên, không chịu bất cứ ảnh hưởng của tiếng động xung quanh,