"Không có việc gì thì em cũng không cần phải gấp gáp giải thích như thế đâu."Lục Cẩn Ngôn lạnh nhạt nói, "Vừa rồi anh cũng đã nói, chúng ta hẹn hò thì có đυ.ng chạm một chút cũng là điều bình thường. Nếu em muốn anh làm gì, có thể nói thẳng. Chỉ cần trong phạm vi hợp lý anh sẽ không từ chối đâu!"
Diệp Lam Nhi : ". . . . . "
"Nếu như anh muốn làm gì, cũng sẽ nói thẳng với em. Mà trên lý thuyết, em cũng không nên từ chối anh."Lục Cẩn Ngôn thản nhiên mà bổ sung.
Diệp Lam Nhi : ". . . . . . . . "
"Đi thôi." Lục Cẩn Ngôn kéo tay Diệp Lam Nhi, "Anh đưa em về!"
"Rơi hết rồi."Diệp Lam Nhi liếc mắt nhìn mấy bông hoa hồng trên mặt đất.
Lục Cẩn Ngôn nhặt lên, phát hiện hoa cũng héo rũ cả,thuận tay ném vào thùng rác bên cạnh,"Thôi, bỏ đi.Không cần những thứ này."
"Anh thật lãng phí!"Diệp Lam Nhi cảm thấy đau lòng không thôi.
Lục Cẩn Ngôn cười khẽ một tiếng, "Lần sau anh sẽ tặng em thứ tốt hơn."
Lục Cẩn Ngôn đưa Diệp Lam Nhi về.Trước khi xuống xe,Diệp Lam Nhi hỏi anh, "Nếu như em đồng ý kết giao với anh. Vậy thì anh còn đi xem mắt không?"
"Không biết."
"Tính em có chút trẻ con, anh có ghét bỏ em không?"
"Không biết."
"Sau này, nếu như em đến muộn, anh sẽ giận em chứ?"
"Không biết."
"Nếu như. . . ."
"Không biết." Anh mở nhạc, nghiêng đầu nhìn cô, tròng mắt đen láy như bầu trời đêm, trên khuôn mặt bình tĩnh, "Diệp Lam Nhi! Những điều em lo lắng sẽ không xảy ra." Hơi dừng lại một chút, anh tiếp tục. "Còn nữa, nếu như lúc nào em không muốn, anh sẽ không chạm vào em!"
Mùi hương của quán cà phê hòa quyện cùng với âm nhạc tạo nên một không gian mềm mại, làm cho thần kinh căng thẳng nhanh chóng vơi bớt.
“Cho nên, cậu đồng ý với vị giáo sư đó?” Tô Quỳnh Anh cắn ống hút,kinh ngạc nhìn Diệp Lam Nhi.
Diệp Lam Nhi gật đầu: “Ừ, tớ chuẩn bị cùng anh ấy đi du lịch.”
Tô Quỳnh Anh kích động không nhịn được phun ra, bỏ ống hút: “Nhưng là anh ta, cậu không ngại nghề nghiệp của anh ta? Nghề nghiệp của anh ấy quá bất tiện đi, mỗi ngày đều phải sờ nơi đó của phụ nữ nhiều lần như vậy, cậu chịu được?”
“Chuyện này.”Diệp Lam Nhi bình tĩnh nói, “Tớ tin tưởng vào chuyên môn và nhân phẩm của anh ấy.”
“Biết người biết mặt nhưng không biết lòng.” Tô Quỳnh Anh quan sát xung quanh bổ sung một câu.
Diệp Lam Nhi mỉm cười: “Không đâu, nếu như ở bên cạnh anh ấy một hai ngày, cậu sẽ biết anh ấy là người như thế nào.”
“Nói như thể là cậu rất hiểu anh ta rõ lắm ấy, cậu cùng anh ta quen biết bao lâu rồi?”
“Mặc dù không lâu, nhưng anh ấy cho tớ cảm giác rất nghiêm túc.”
Tô Quỳnh Anh ngả người về phía trước: “Có phải là do anh ấy từng sờ qua ngực của cậu không?”
“Cậu đi chết đi, không phải thế đâu.”
“Bất kể nói thế nào,cậu nguyện ý cắt đứt quen biết người đàn ông khác,coi như là một chuyện tình đáng được ăn mừng, dù cho đối phương có là một thầy thuốc phòng khám ngực, cũng được, trước thử nhìn một chút rồi hãy nói.”
“Là bác sĩ khoa ngực.” Diệp Lam Nhi sửa lại.
“Được được được,bác sĩ khoa ngực.” Tô Quỳnh Anh gật đầu một cái, hỏi tiếp, “Vậy cậu quyết định như thế?”
Diệp Lam Nhi rũ ánh mắt xuống, khẽ thở dài, cuối cùng gật đầu: “Đúng vậy, tớ đã không mơ mộng tương lai của tớ sau này thế nào nữa rồi.”
“Vậy nếu anh ta trở về đây tìm cậu nữa thì sao? Với tính tình không chín chắn của anh ta, có lẽ sẽ lại nói muốn ở bên cậu, cậu có cự tuyệt được không?”
“Cùng tớ ở một chỗ?”Diệp Lam Nhi chua chát cười một cái, “Anh ấy sẽ không.”
“Là nếu như? Đây là giả thiết? Nhỡ đâu?”
Diệp Lam Nhi lắc đầu: “Dù vậy tớ cũng sẽ không chấp nhận.”
Cũng không phải là chờ càng lâu, tình cảm càng quý trọng,thời gian chờ đợi quá dài sẽ đem tất cả nhiệt tình quay lại vạch số không mà thôi.