Chương 31

"Cái này có gì mà lợi hại chứ!" Lục Cẩn Ngôn nhàn nhạt nói. "Ngay cả bác sĩ thực tập nào cũng có thể làm được!"

"Mặc kệ nói thế nào, anh vẫn rất lợi hại mà!" Diệp Lam Nhi cười, "Sao anh lại khiêm tốn như vậy chứ?"

"Không phải khiêm tốn. Quả thật không có gì đáng tự hào mà. Tất cả thầy thuốc đều được học về sơ cứu lúc khẩn cấp, cái này có gì đáng khen ngợi chứ?" Lục Cẩn Ngôn lau xong tay, quơ quơ chai nước chỉ còn gần nửa uống hai ngụm, vặn chặt nắm rồi ném vào thùng rác sau lưng.

"Đi thôi!" Lục Cẩn Ngôn rất tự nhiên mà kéo bàn tay Diệp Lam Nhi.

Diệp Lam Nhi có chút khó chịu nhưng không giãy ra.

"Anh cứu sống được một mang người, không cảm thấy tự hào sao?"

"Cứu sống sao? Anh đâu làm miễn phí!"

Diệp Lam Nhi chỉ cười chứ không nói gì.

"Hôm nay có vui không?"

"Ừ.Mặc dù phim hơi nhàm chán một chút, hoa hồng hơi héo nhưng em em vẫn rất vui."

Lục Cẩn Ngôn dừng bước, quay đầu nhìn Diệp Lam Nhi,buông lỏng bàn tay cô, đặt nhẹ trên bả vai. Sau đó, cả người tiến sát gần cô.Diệp Lam Nhi theo bản năng ngửa đầu ra sau: "Anh làm gì vậy?" Lục Cẩn Ngôn đưa tay lấy chiếc lá khô trên tóc cô, vuốt ve lại mái tóc, tròng mắt đen không lường được: "Cảnh giác với anh như thế sao? Trông anh giống hạng người chuyên có ý đồ bất chính à?"

"Không phải, là em không có quen thôi!"

"Vẫn nên tập làm quen đi." Lục Cẩn Ngôn gõ lên trán cô. "Nhìn cũng không được, đυ.ng chạm cũng không cho. Em phải nhớ quan hệ của chúng ta hiện giờ. Vì vậy, chung đυ.ng là điều đương nhiên của các cặp tình nhân, có đυ.ng chạm một chút cũng rất bình thường."

. . . . . .



"Đợi chút, hình như em vẫn chưa thực sự đồng ý. . . . . "

"Vậy em nhận lời hẹn hò với anh, ăn cơm, xem phim, còn nhận hoa hồng là sao?" Lục Cẩn Ngôn hỏi vặn lại.

Diệp Lam Nhi im lặng. Đúng vậy, nếu như cô có ý niệm hoàn toàn cự tuyệt anh, cô sẽ không cho phép bản thân chấp nhận những điều này.

"Diệp Lam Nhi?" Lục Cẩn Ngôn tiến sát gần, giọng nói trầm thấp, "Chẳng lẽ anh kém cỏi đến như vậy sao?"

"Không phải!"Diệp Lam Nhi cảm giác tóc gáy dựng lên,Lục Cẩn Ngôn quá gần cô, dường như chóp mũi anh chạm vả vào chóp mũi cô mất rồi.

"Vậy em luôn tìm cách né tránh anh là nguyên do gì?"

Diệp Lam Nhi cúi đầu nghĩ xem nên trả lời như thế nào cho phải.

Sau lưng tiếng chuông xe đạp vang lên,Lục Cẩn Ngôn nhắc nhở cô "Cẩn thận một chút."

Sau đó vươn tay kéo thắt lưng Diệp Lam Nhi,để cô tiến sát gần anh. Cả người cô nghiêng về phía trước, tay phải buông lỏng, hoa hồng trong tay rơi xuống đất. Cô theo bản năng ngẩn đầu lên, đôi môi nhỏ nhắn, hấp dẫn mê người, lại khiến cho người ta có cảm giác tội ác mười phần cách môi anh không đến nửa phân. Trong ánh sáng chói lòa, bàn tay đặt ngang lưng cô hơi động khiến cô cảm thấy rất nhột, cả người vặn véo, theo quan tính mà tiến lại gần. . .Lạch cạch, lại thêm một lần cô chủ động hôn môi Lục Cẩn Ngôn.

Lục Cẩn Ngôn nới lỏng tay, để Diệp Lam Nhi đứng vững, trên môi vẫn còn vương vấn vị ngọt thuộc về Diệp Lam Nhi vẫn không tiêu tan. Anh cảm khái một hồi, rồi nhìn cô: "Hôn anh hai lần, vẫn còn không muốn chịu trách nhiệm sao?"

"Em không có ý mà!"

"Vậy sao?" Lục Cẩn Ngôn bình tĩnh nhìn Diệp Lam Nhi,trong mắt không có ý đùa giỡn, thản nhiên nói: "Bất cứ chuyện gì, lần đầu tiên còn là vô tình, lần thứ hai là cố ý. Nếu như còn có lần thứ ba, thứ tư, thứ năm thì đó chính là trăm phương ngàn kế."

"Thật không có mà!" Diệp Lam Nhi cảm giác cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội nha!