để một cánh tay ở bên người cô, vuốt mái tóc mềm mại của cô, dọc theo đầu vai của cô, xương bả vai đến cột sống của cô, xuống một chút nữa, cho đến thắt lưng cô chợt thu tay, dùng lực đem cô ôm vào trong ngực kề sát vào mình, “Diệp Lam Nhi,nếu như anh nói nhất định phải cùng em yêu đương một lần, làm sao bây giờ, em xác định là bản thân có cách tránh né anh?”
Diệp Lam Nhi bất ngờ không kịp đề phòng ngẩng đầu lên, bất ngờ môi đυ.ng phải môi anh, con ngươi bỗng phóng đại, chỉ mấy giây thôi, đầu óc cô nổ oanh một tiếng, mấy giây sau, cô lập tức ngửa đầu ra sau, tránh khỏi mặt Lục Cẩn Ngôn.
Lục Cẩn Ngôn nâng lên một cái tay khác, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa lên môi vừa bị Diệp Lam Nhi “cưỡng hôn”, trên môi còn đọng lại hương vị ngọt ngào của cô, cảm giác tiếp xúc mềm mại làm cho nhiệt độ trên người anh giảm đi một chút. Anh rũ mắt, nhìn vào mắt cô: “Xem ra cơ thể và trái tim em không đồng nhất với nhau, ngoài miệng thì nói cự tuyệt, nhưng trong lòng cũng rất thích anh.”
Vậy mà vội vàng hiến tặng môi thơi,Lục Cẩn Ngôn đầu tiên chắc chắn một điều là trái tim và lời nói của con gái đúng là trái ngược nhau.
Cả buổi tối Diệp Lam Nhi đều ngủ không ngon, gặp phải ác mộng liên miên, cuối cùng bị một âm thanh lạnh thấu tâm cam làm giật mình tỉnh dậy, âm thanh này nói: “Thì ra là em thích anh như vậy.”
………
Diệp Lam Nhi đứng dậy, uống một hớp nước, sau đó đi về phòng tắm lấy nước ấm vã lên mặt, trong lòng oán trách tại sao lại không cẩn thận như vậy, hôn anh một cái, tạo thành nghiệp chướng tới tận kiếp sau.
Vốn là muốn nhân cơ hội cự tuyệt anh, cùng anh nói chuyện rõ ràng, bây giờ thì ngược lại danh tiếng còn tăng thêm một bậc “Đã muốn còn bày đặt”.
Diệp Lam Nhi vặn vòi nước vào, lau khô mặt, đi ra ngoài nhìn đồng hồ, 5h45’, cô miễn cưỡng trở về giường, suy nghĩ từng tiếng nói cử động của Lục Cẩn Ngôn tối qua.
Aizz, khó trách anh liên tiếp xem mặt thất bại, nào có ai như anh, lúc hẹn hò còn bày ra khuôn mặt nói điều khoản tình yêu và bồi thường chia tay, lại còn ra vẻ bao dung tốt đẹp nữa chứ….Quả thật làm cho không ai mà chống đỡ nổi, Diệp Lam Nhi bất đắc dĩ bật cười, nếu như đổi lại là người khác, thí dụ như Mục Trần Tuấn, cô nhất định sẽ ngã ngay tại chỗ, còn với người như Lục Cẩn Ngôn,cô vậy mà,lần đầu tiên nhẫn nhịn.
Diệp Lam Nhi hít sâu một hơi, bỗng cảm thấy ngực trái có chút đau, cởϊ áσ ra, cúi đầu nhìn một chút, vảy vết thẹo trên ngực trái dài khoảng một cm đã tróc ra, lộ ra da thịt một màu đỏ nhạt.
*
Chiều chủ nhật,Diệp Lam Nhi đến khoa da liễu làm trị liệu bằng tia hồng ngoại, sau khi kết thúc đi qua phòng cấp cứu, cho nên nhìn thấy Lục Vy An ngồi lẻ loi trên giường.
Lục Vy An đang ngẩng đầu nhìn tốc độ chai nước biển đang truyền,cúi đầu đúng lúc nhìn thấy Diệp Lam Nhi ngoài cửa, liền cười một cái với cô.
Diệp Lam Nhi đi tới, đến trước mặt Lục Vy An, “Cậu bị bệnh?”
“Ừ, tối hôm qua bị sốt, uống thuốc không có hiệu quả, trưa hôm nay đến bệnh viện truyền nước biển.” Lục Vy An giải thích.
“Anh cậu đâu?”
“Anh ấy hôm nay có hai ca giải phẫu, nên không có thời gian ở bên tớ, nhưng không sao, chỉ là truyền hai chai nước biển thôi mà, chỉ mất tiếng, sẽ truyền xong nhanh thôi.”
Diệp Lam Nhi thấy cô ấy có chút đáng thương, liền ở lại nói chuyện với cô ấy.
Mấy phút sau,bụng Lục Vy An kêu lên mấy tiếng,Diệp Lam Nhi hỏi cô ấy có phải đói bụng rồi không, cô ấy gật đầu thừa nhận, ngại ngùng nói bởi vì bị sốt, đầu lưỡi tê tê, ăn cái gì cũng không ngon, buổi sáng và buổi trưa chỉ ăn được gần nửa chén canh, bây giờ đúng là đói bụng.