Chương 19

“Việc khó thì ai cũng sẽ gặp phải,chỉ là giải quyết thế nào,từ trước tới giờ, tôi còn chưa gặp phải việc gì mà tôi không giải quyết được.”

“À,anh rất có năng lực,hơn nữa cũng rất may mắn.” Diệp Lam Nhi ngoài miệng hòa hoãn,trong lòng thầm nghĩ,chẳng qua là anh chưa yêu ai thật lòng thôi.

Tình cảm không phai mờ, mất đi thì con người làm sao có thể biết nó sâu nặng thế nào,cố chấp không tin vào hiện thực.

Lục Cẩn Ngôn bước nhanh,tới bãi đậu xe lấy xe, đưa Diệp Lam Nhi về,dọc đường đi,anh không chủ động nói một câu nào, không khí vô cùng lạnh lẽo.

Lúc chờ đèn đỏ,Diệp Lam Nhi cố gắng thay đổi không khí nói một câu: “Đố anh một câu,tại sao nước biển màu xanh?”

Ngón tay thon dài của Lục Cẩn Ngôn đặt trên vô-lăng,mí mắt cũng không nhấc một cái.

“Bởi vì biển có cá, cá sẽ nhả ra bọt nước,bule,bule, bule…….”

“Lúc học đại học tôi đã nghe qua chuyện cười này rất nhiều lần rồi.”

“………”Diệp Lam Nhi hỏi vặn, “Vậy anh xem con gì lợi hại nhất.”

Lục Cẩn Ngôn trầm ngâm một lát sau nghiêm túc nói: “Con tê giác ngày ngày đào đất?”

Trời ạ,cái người lạnh lùng này có thể thông minh quá thể đáng như vậy sao, Diệp Lam Nhi chưa từng nhìn thấy người nào trả lời mà lại không phải vắt óc ra suy nghĩ như anh,nói ra đáp án nhanh như vậy.



“Con này không lợi hại sao?” Lục Cẩn Ngôn ung dung hỏi lại, “Lần đầu tiên tôi nghe câu hỏi này đấy, cảm thấy rất hay.”

Diệp Lam Nhi đột nhiên cười nói: “Đúng vậy,đã có ai nói với anh là anh rất hợp với phong cách nói chuyện lạnh lùng chưa?”

“Cám ơn.Chưa từng có.”

“Anh rất thích hợp,vô cùng thích hợp,thật đấy.” Diệp Lam Nhi không nhịn được vui vẻ,đưa tay đâm đâm cánh tay của anh, “Bản thân anh cũng rất lạnh lùng,nói chuyện lạnh lùng cười cũng lạnh lùng,đúng là vô cùng hài hòa…Tôi chưa từng thấy ai nói chuyện lạnh lùng hơn so với anh.”

Lục Cẩn Ngôn nhíu chặt chân mày.

Ý này khác nào bảo em cũng lạnh lùng như giáo sư Lục sao.

…………..

Xe đến dưới nhà trọ Diệp Lam Nhi,lúc Lục Cẩn Ngôn mở cửa xe liền hỏi Diệp Lam Nhi: “Trả lời thật nhé, hôm nay tại sao em lại chạy tới trường học nghe tôi giảng bài?”

Diệp Lam Nhi suy nghĩ một lúc thản nhiên nói: “Một là nhàn rỗi không có chuyện gì,hai là tôi muốn biết chuyên ngành của anh khó đến đâu.”

“Nhàn rỗi không có chuyện gì nên tới tìm hiểu tôi?” Ánh mắt Lục Cẩn Ngôn thâm thúy u tối tựa như bóng đêm,một lúc sau trầm giọng nói: “Rất tốt.”

*



Trước khi đi ngủ Diệp Lam Nhi mở máy tính xách tay ra gõ nhật ký,gõ một hàng chữ:

“Giáo sư Lục giảng bài rất nghiêm túc,từ hơi thở,đến phong thái đều vô cùng lỗi lạc,nhưng anh ấy nói chuyện vừa lạnh lùng lại vừa sâu sắc.”

Lúc Diệp Lam Nhi vào QQ, Lục Vy An liền nói chuyện phiếm với cô.

Vy An không phải toàn toàn:Cậu đến viện y học nghe giảng?

Nước chảy Lam Nhi: Ừ, chủ nhật tuần trước tới nghe một lần.

Vy An không phải toàn toàn: Cảm giác thế nào, anh tớ giảng bài cũng không tệ lắm đúng không?

Nước chảy Lam Nhi: Rất tuyệt.

Vy An không phải toàn toàn: hắc,tớ đã sớm nói anh ấy giảng bài rất được mà,anh ấy là người làm việc vô cùng nghiêm túc, bất kể là công việc hay tình cảm,đều như vậy cả.

Nước chảy Lam Nhi: biểu tượng mặt cười.

Vy An không phải toàn toàn: không phải cậu là bạn gái của anh ấy sao ^^,anh ấy sẽ không khiến cậu thất vọng đâu.

Nước chảy Lam Nhi: đi vào trạng thái ẩn,một lúc sau gõ một chữ “Ừm.”