Diệp Lam Nhi đi theo Lục Cẩn Ngôn tới tầng hai mươi chín,không khí bên ngoài thoang thoảng mùi hương ngọc lan.
Diệp Lam Nhi nhìn thời gian trên màn hình điện thoại di động,sắp tới năm giờ,bụng cũng đúng lúc vang lên hai tiếng “ùng ục”.
Lục Cẩn Ngôn đi chậm lại, xoay người nhìn cô một cái: “Đói bụng rồi à? Có muốn tới căng - ten ăn chút gì không?”
Diệp Lam Nhi gật đầu.
Lục Cẩn Ngôn đưa Diệp Lam Nhi tới phòng ăn ở tầng hai.Bởi vì là chủ nhật, nên trong phòng ăn sinh viên cũng không nhiều lắm,món ăn cũng không phong phú như mọi hôm, Lục Cẩn Ngôn gọi mấy món rau,một bát canh và hai phần cơm.
“Giáo sư Lục,em chào thầy ạ.”
“Giáo sư Lục,chủ nhật cũng có lớp ạ?”
“Giáo sư Lục,áo sơ mi của thầy hôm nay nhìn rất đẹp, là của hãng nào vậy ạ?”
“Giáo sư Lục,thầy gọi những món nào thế ạ?”
“Giáo sư Lục,cô gái sau lưng là….”
Sinh viên và giáo sư đi qua thấy Lục Cẩn Ngôn đều dừng lại,cười nói hỏi han, bắt chuyện,một lúc lâu sau,một nữ giáo sư trung tuổi mới chú ý tới Diệp Lam Nhi đứng sau Lục Cẩn Ngôn,tò mò hỏi.
“Cô ấy?” Lục Cẩn Ngôn cầm lại phiếu cơm,vẻ mặt không đổi, “Cô ấy là bạn gái của tôi.”
Nữ giáo sư cũng không hỏi nhiều,nhưng ánh mắt nhìn Diệp Lam Nhi có chút thích thú.
Hai người ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ,yên lặng chờ đồ ăn mang tới,Diệp Lam Nhi nhìn xung quanh một lượt,phát hiện có khoảng hơn mười căp mắt tò mò, đang sáng lên hoặc kỳ quái nhìn về phía cô,cô có chút lung túng,không biết lên làm gì đành quay đầu lại,nhỏ giọng nói với Lục Cẩn Ngôn: “Thì ra anh là nhân vật trung tâm trong trường học này.”
“Nhân vật trung tâm?” Lục Cẩn Ngôn nhàn nhạt đáp lại, “Sao anh lại không hề biết chuyện này”
Đúng là,người sống trong gia đình cao quý như Lục giáo sư,bản thân anh ấy căn bản sẽ không chú ý tới những thứ xung quanh.
Bữa cơm này,Diệp Lam Nhi khó nuốt vô cùng,chung quanh thỉnh thoảng có người mượn cớ đi ngang qua,vừa chào hỏi Lục Cẩn Ngôn,vừa đưa ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Diệp Lam Nhi.
Cuối cùng,có một chị gái xách thùng nước,cầm theo cây chổi lau nhà chậm rãi đi tới, nhiệt tình quan tâm: “Giáo sư Lục,mang bạn gái tới dùng cơm à?”
Lục Cẩn Ngôn đặt đũa xuống,cầm cốc giấy lên uống một hớp,ánh mắt nhẹ nhàng thu lại,không lên tiếng.
Diệp Lam Nhi lập tức rướn cổ lại gần,nhỏ giọng nói: “Tại sao anh lại không nói gì hết cả vậy.”
Lục Cẩn Ngôn đặt ly giấy xuống,mắt nghiêm túc nhìn Diệp Lam Nhi đang lúng túng,vẻ mặt lo lắng, ưu nhã nhanh chóng sửa lại: “Mấy chuyện thế này càng nói nhiều càng sai nhiều,cần gì phải giải thích cho thừa?”
“………”Diệp Lam Nhi im lặng,chỉ có thể vùi đầu ăn cơm.
Đến khi ăn uống xong xuôi, Lục Cẩn Ngôn giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Cũng không còn sớm nữa,anh đưa em về.”
“Vâng.”
Diệp Lam Nhi đang muốn đứng dậy,Lục Cẩn Ngôn lại nói “Chờ một chút”,sau đó đưa tay lên nhẹ nhàng phất một cái vào mấy lọn tóc xõa bên trái của cô, đem hạt cơm dính trên tóc rơi xuống.
“Đi thôi.” Lục Cẩn Ngôn một tay cầm túi công văn, một tay cầm áo khoác lên.
Diệp Lam Nhi đứng đơ tại chỗ run sợ mấy giây,sau đó cùng anh đi ra ngoài.
Sân trường lúc chạng vạng tối vô cùng tuyệt vời,gió đêm thổi giữa khoảng không rộng lớn mang theo hương ngọc lan nồng nàn, tiếng chuông kêu linh linh gấp rút của những chiếc xe đạp mà sinh viên nam chở bạn gái lúc gặp vật cản,tốp năm tốp ba mấy cô gái gội đầu xong bưng cầm chậu rửa mặt cười nói vui vẻ đi về kí túc xá.
Tất cả góp phần tạo nên hơi thở riêng của sân trường.
Diệp Lam Nhi đi song song bên cạnh Lục Cẩn Ngôn,không biết có phải vừa ăn xong hay không mà Lục Cẩn Ngôn dường như có chút lười biếng,bước chân của anh rất chậm, làm Diệp Lam Nhi cũng phải đi chậm lại.
Đi qua một quầy tạp hóa trong trường,Diệp Lam Nhi nhìn thấy có một đôi nam nữ đang ăn kem ốc quế, hình ảnh này,dường như làm cô nhớ tới điều gì.