Chương 17

Ngó sen xào hành lá, ngồng cải xào tỏi,giá trộn, cá sốt đậu hũ,bồ câu hầm.Món ăn thanh đạm đến mức không thấy một chút bọt nào cả.

"Thật xin lỗi,vì tôi mà bắt anh phải ăn thanh đạm như thế." Diệp Lam Nhi nói.

"Bình thường tôi cũng ăn như vậy thôi!" Lục Cẩn Ngôn nói.

"Vì liên quan đến nghề nghiệp nên chú trọng đến việc ăn uống lành mạnh sao?" Diệp Lam Nhi hỏi.

"Từ nhỏ tôi đã quen ăn những món này rồi!"

"Vậy anh có bao giờ ăn đồ ăn nhanh không? Giống như KFC,McDonald hay Pizza gì gì đó ý?"

"Đã ăn rồi nhưng không thích lắm!"

"Ngoại trừ Elizabeth,anh sẽ đi ăn ở đâu?"Diệp Lam Nhi thản nhiên hỏi.

Lục Cẩn Ngôn ngước mắt nhìn cô: "Thật ra thì tôi không thích ăn đồ Tây, chọn đến Elizabeth là vì bạn tôi có cổ phần trong đó,nên lúc nào rảnh sẽ đến ủng hộ chút thôi!"

"Cho nên lúc anh xem mắt thì cũng đến đó sao?"Diệp Lam Nhi đột nhiên mở miệng.

Thái độ Lục Cẩn Ngôn rất thản nhiên: "Ừ.Cũng thường xuyên đến đó xem mắt."

Đã nói đến chỗ này rồi để tránh cho cả hai lúng túng, Diệp Lam Nhi rất tự nhiên hỏi một câu: "Anh luôn đi xem mắt là vội vàng muốn kết hôn như vậy sao?"



"Con người khi đến tuổi nào đó cũng sẽ có chuyện nên làm,nhiệm vụ cần hoàn thành,có cái gì không đúng sao?" Lục Cẩn Ngôn thản nhiên hỏi ngược lại.

"Vậy anh xem mắt nhiều người như vậy rồi có tìm được người phù hợp hay không?"

"Không có.Không Phải Tôi Có Em Làm Bạn Gái Rồi Sao!"

"Yêu cầu của anh rất cao sao?"

"Không cao." Lục Cẩn Ngôn để đũa xuống,hai tay tùy ý đan vào nhau,suy nghĩ một chút rồi nói, "Thấy thuận mắt là được rồi!"

". . . . . "

Lục Cẩn Ngôn ưu nhã cầm thìa,múc một muỗng canh, uống không phát ra tiếng động.Diệp Lam Nhi nhìn anh cầm bát ngay cả tay áo trắng phau cũng không chạm vào mặt bàn.Bộ dạng dùng cơm thật sự quá thanh cao.

Lúc ăn xong,Lục Cẩn Ngôn đưa Diệp Lam Nhi về.Trên đường,Lục Cẩn Ngôn nhận được một cuộc điện thoại,ngồi ở ghế lái phụ Diệp Lam Nhi nghe loang thoáng biết được đầu dây bên kia là người trong trường,muốn thông báo với anh đổi giờ lên lớp.

Chờ Lục Cẩn Ngôn cúp máy,Diệp Lam Nhi hỏi: "Đúng rồi,anh đang làm giáo sư của viện y học sao?"

"Đúng thế,dạy ngoại khoa."

"Vậy anh thích làm bác sĩ ở bệnh viện hay làm giáo sư trong trường học hơn?"

"Ở bệnh viện." Lục Cẩn Ngôn vừa lái xe vừa nói, "Tôi không giỏi trong việc giảng dạy,cũng chẳng ham muốn hư vinh.Nói đúng ra, tôi không thể làm giáo sư được."



Diệp Lam Nhi nói: "Trước kia,tôi còn muốn làm giáo viên dạy mẫu giáo đó.Mỗi ngày đứng cùng với những bạn nhỏ xinh xắn,chắc chắn rất vui vẻ."

Lục Cẩn Ngôn nhàn nhạt cười,có chút phản bác: "Nếu như em vì muốn tiếp xúc với nhiều bạn nhỏ mà chọn làm giáo viên thì nhất định sẽ thất vọng. Mỗi người đều là một cá thể độc lập,có tính cách riêng biệt.Tình huồng xảy ra cũng không nằm trong sự kiểm soát của em.Ý của tôi là nếu như em không có đủ sức quyến rũ khiến họ yêu thích và sùng bái vậy thì tất cả đều dư thừa."

Diệp Lam Nhi xấu hổ.Ở trước mặt Lục Cẩn Ngôn, cô luôn có cảm giác suy nghĩ bản thân có chút ngây thơ.

Cô đành mở lời thỏa hiệp: "Ừ,anh nói cũng có lý."

"Nhưng mà." Lục Cẩn Ngôn dừng một chút rồi nói tiếp, "Có lẽ em rất phù hợp.Em biết thiết kế,biết làm nữ minh tinh,bọn nhỏ sẽ cảm thấy em rất lợi hại."

Sau khi nghe lời tán dương,Diệp Lam Nhi cười rất thản nhiên: "Mặc dù tôi không được làm giáo viên nhưng hiện tại có thể làm được nghề nghiệp mình yêu thích.Tôi cũng cảm thấy mình may mắn hơn rất nhiều người rồi.Ít nhất cũng được làm chuyện mình thích."

Ngoài cửa sổ đèn sáng trưng khiến cho cảnh đêm càng giống như lưu ly.Lục Cẩn Ngôn nghiêng đầu nhìn thấy ánh sáng phản chiếu lên gò má Diệp Lam Nhi,khiến cho anh có thể nhìn thấy rõ lông tơ trên mặt cô.

Anh khẽ siết chặt vô lăng, nói một câu: "Có thể làm chuyện mình thích đúng là một chuyện đáng mừng."

Lục Cẩn Ngôn đưa Diệp Lam Nhi đến nhà trọ của cô,trước khi cô xuống xe, đột nhiên anh mở miệng: "Diệp Lam Nhi!"

"Hả?" Diệp Lam Nhi quay đầu lại.

"Những lời hôm trước tôi nói với em không có chút đùa giỡn nào cả." Lục Cẩn Ngôn nói, "Nếu như em...,thì cũng nên suy nghĩ một chút."

"Lần trước tôi cũng nhắn tin lại cho anh rồi,anh không nhận được. . . "