Chương 16

Từ khi vừa tốt nghiệp đã như vậy,Mục Trần Tuấn đã gắt gao theo đuổi Diệp Lam Nhi.Bị cô từ chối nhưng vẫn không chịu buông tha.Diệp Lam Nhi thấy phiền không chịu được,cuối cùng ném cho anh ta một câu, "Tôi biết anh là người có tiền. Những người có tiền đều rất thông minh,cao ngạo. Nhưng sao tôi thấy anh chẳng có bộ dạng như thế? Nếu như anh cảm thấy bản thân mình rất hay ho nhưng tôi lại cảm thấy cực kỳ buồn cười." Một lời này mới chặn đứt được nội tâm đang rục rịch của Mục Trần Tuấn.

Ba năm trôi qua,Mục Trần Tuấn vẫn thích trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi.Sau khi gặp lại Diệp Lam Nhi lại nổi lên tâm tư.

Đối với đàn ông như Mục Trần Tuấn,không có được luôn là thứ tốt nhất.Huống chi,trong xương cốt của Diệp Lam Nhi luôn có khí khái quật cường,rất phù hợp với khẩu vị của hắn.

Diệp Lam Nhi tan làm,nhìn thấy Mục Trần Tuấn quyến rũ ngồi trong xe Maserati, hạ cửa kính xe xuống, nở nụ cười với cô.

Diệp Lam Nhi nhìn anh ta rồi thu hồi tầm mắt lại,coi anh ta như người tàng hình.

Mục Trần Tuấn kêu một tiếng,sau đó nhanh chóng mở cửa đi xuống,chặn đường của Diệp Lam Nhi: "Lam Nhi,đã lâu không gặp.Nghe nói em có bạn trai?"

"Đúng vậy,đã lâu không gặp.Nghe nói ba năm nay anh thay hơn một chục cô bạn gái."

Mục Trần Tuấn có chút ngượng ngùng,nụ cười vẫn không giảm: "Nói đúng ra thì họ chỉ có thể là bạn gái bình thường.Anh không hề nghiêm túc.Lam Nhi,sau khi bị em từ chối,anh vẫn không yêu ai."

Diệp Lam Nhi lập tức lấy điện thoại nhìn đồng hồ, than nhẹ: "A,sắp muộn rồi. Tôi phải đi đây,lần sau gặp lại."

Nói xong,Diệp Lam Nhi vòng qua Mục thiếu gia mà đi,để lại Mục thiếu gia không cảm lòng nhìn bóng lưng của Diệp Lam Nhi. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình như bệnh truyền nhiễm khiến cô gái này chỉ mong tránh anh thật xa.



Diệp Lam Nhi đi tới trạm xe lửa mới thả chậm tốc độ,thở một hơi.

Mấy ngày sau,Diệp Lam Nhi liên tục nhận được hoa Mục Trần Tuấn đưa tới.Cô không hề từ chối cũng không đáp lại.Cứ để những bó hoa đó trong góc phòng làm việc.

Có lúc,cự tuyệt sẽ càng khiến nam nhân hăng hái hơn.Diệp Lam Nhi chẳng thèm chơi trò chơi với Mục Trần Tuấn.

Từ My ngồi đối diện,nhìn thấy hoa hồng,sâm panh ở trong góc,cười đầy thâm ý: "Diệp Lam Nhi!Tại sao bạn không cho Mục Thiếu gia một cơ hội? Mình thấy anh ta rất có thành ý mà!"

Diệp Lam Nhi vẫn chăm chú vào bức vẽ,suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc trả lời, "Mình không thích anh ta!"

"Bởi vì anh ta là Phú Nhị đại sao? Thật ra thì phú nhị đại cũng có nhiều người khác nhau mà.Có người miệng ăn núi lở, cũng có người cần cù. Mình cảm thấy Mục thiếu gia này cũng không tệ đâu."

Diệp Lam Nhi ngẩng đầu lên: "Không phải.Mình không bài xích phú nhị đại. Chỉ là không thích anh ta mà thôi."

Từ My gật đầu một cái,vẫn cười đầy thiện ý, "Đúng vậy.Quan trọng là tính cách hợp nhau."

Dĩ nhiên,giờ nghỉ trưa ngày hôm nay,lúc Từ My và chị Châu tán dóc,hai người cười nhạo Diệp Lam Nhi là đồ không biết tốt xấu,vờ tha để bắt thật.

Cứ đến cuối tháng,ở thành phố D,quảng trường phía tây sẽ mở hội chợ những đồ handmade từ bảy giờ sáng đến bốn giờ chiều. Rất nhiều người sẽ mang những món đồ tâm đắc đến đây.Diệp Lam Nhi lần nào cũng cực kỳ hăng hái, nhiệt tình.Sáng sớm cô đã vác một bao lớn đến phía Tây thành phố,tìm được một khoảng đất trống trong quy định,bày những bức tranh lên.