Đến lượt Diệp Lam Nhi thì đã sắp năm giờ rồi,bệnh nhân cũng vãn đi nhiều. Tiểu Liễu và Tiểu Hàng cũng thu dọn đồ đạc xong xuôi,nói lời tạm biệt với Diệp Lam Nhi.Lúc cô đi vào,Lục Cẩn Ngôn đang để que đè lưỡi vào trong khay thuốc.Ánh mắt nhìn về phía quyển sổ khám bệnh cuối cùng.
"Giáo sư Lục!" Diệp Lam Nhi cười tươi như hoa, "Tôi đến tái khám!"
"Không phải em đổi bác sĩ Lưu rồi sao?" Lục Cẩn Ngôn nhàn nhạt hỏi ngược lại.
Diệp Lam Nhi ngẩn người một chút,ngay sau đó nói: "Bác sĩ Lưu cũng đề nghị tôi em đến gặp anh tái khám.Anh hiểu khá rõ về tình trạng của tôi mà!"
Lục Cẩn Ngôn nhìn thẳng vào mắt Diệp Lam Nhi,đôi tay để tùy ý,ánh mắt có chút dò xét, "Em có quyền chọn lựa bác sĩ.Nếu như không hài lòng về anh thì có thể khám ở chỗ bác sĩ Lưu.Chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề."
". . . . . " Diệp Lam Nhi bị nghẹn lời rồi.Một lát sau, mới nhẹ giọng nói: "Không phải tôi không hài lòng về anh."
"Thế thì tốt." Nói là như thế nhưng trong giọng nói chẳng hề có chút thiện ý nào cả.Lục Cẩn Ngôn mở quyển sổ khám bệnh của Diệp Lam Nhi,hỏi cô mấy câu theo đúng quy trình, sau đó giúp cô làm kiểm tra.
Diệp Lam Nhi ngồi đằng sau bức rèm,cởϊ áσ thì Lục Cẩn Ngôn cẩn thận đeo găng tay.Trong lúc bất ngờ,cả hai người đồng thời nghe được một tiếng "đinh" vang lên.Diệp Lam Nhi cúi đầu nhìn,hóa ra chiếc khuy áo trên áo khoác của cô bị rơi ra rồi, ngay bên cạnh đôi giày da của Lục Cẩn Ngôn.Một giây kế tiếp,Lục Cẩn Ngôn khom người,nhặt lên đưa trả lại cho Diệp Lam Nhi.
"Cảm ơn." Diệp Lam Nhi cất cái khuy áo vào túi.
"Chuẩn bị xong chưa?"
Diệp Lam Nhi cởi áσ ɭóŧ ra, theo quán tính hít sâu một hơi,gật đầu nói: " Vâng,đã xong ạ."
Lục Cẩn Ngôn để cô nằm xuống,đi đến bên giường, nhờ ánh sáng phía trên nghiêm túc kiểm tra vết mổ bên ngực trái của Diệp Lam Nhi.Ngón tay hơi ấn một chút,"Đau không?"
"Không đau."
Bàn tay Lục Cẩn Ngôn nhè nhẹ xoa nắn ngực trái của Diệp Lam Nhi,từ ngoài vào trong,rồi từ trong ra ngoài rồi tiến vào trung tâm. Lòng bàn tay anh hơi lạnh khá trái ngược với da thịt mềm mại,ấm áp của nàng. Động tác anh chậm rãi,từ tốn,mỗi một bước đều rất cẩn thận.
Diệp Lam Nhi rũ mắt nhìn xuống,có thể nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn và gò má hoàn mỹ của anh. Ngón tay anh nhẹ nắm chỗ tư mật nhất của cô,cực kỳ thành thạo thể hiện đúng là một bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp. Nhưng. . .bỗng nhiên cô lại nhớ đến những lời anh nói hôm đó.Cô bắt đầu cảm thấy lúng túng,khẽ quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Lục Cẩn Ngôn cảm nhận được cô có chút là lạ,hơi nhướng mắt lên nhìn.Thấy mái tóc đen dài xõa ở trên gối,cái mũi xinh đẹp nhẹ nhàng phập phồng.Anh dời ánh mắt đi chỗ khác,rồi lại nhìn đến ngực cô.Ngực cô trắng nõn,mềm mại hiện giờ ửng đỏ như hoa hồng vậy.
Từ lúc hắn vào nghề đến nay,đây là lần đầu tiên trong lúc hắn khám cho bệnh nhân mà thất thần. Ngón tay thon dài đặt lên ngực cô,nhẹ nhàng vuốt ve đồng thời có chút lưu luyến.
Chỉ mấy giây khác thường nhưng không hề bị Diệp Lam Nhi phát hiện ra.
Vì để không khí bớt lúng túng,Diệp Lam Nhi chủ động hỏi, "Đúng rồi, u sơ vυ" này có dễ tái phát lại không?"
"Mỗi người đều khác nhau. Sau khi tiến hành phẫu thuật,cứ cách từ ba đến năm tháng thì nên đến bệnh viện làm trị liệu dự phòng,có thể phòng ngừa u tái phát."
"Tôi làm phẫu thuật kịp thời như vậy,sẽ khả quan hơn đúng không?"
"Thật đáng tiếc.Chuyện này không liên quan gì đến việc phẫu thuật sớm hay muộn cả.Có vài người sau khi làm giải phẫu,cả đời sẽ không tái phát.Nhưng có một số người sẽ không ngừng xảy ra các tình huống khác nhau,vấn đề này liên quan đến thể chất con người."
Diệp Lam Nhi có chút chán nản bĩu môi