"Nghe mẹ nói một câu thôi.Cho bản thân nhiều sự chọn lựa một chút.Con không thể suy nghĩ cực đoan như thế được."
Diệp Lam Nhi trầm ngâm một lúc,rồi gật đầu: "Vâng, con biết rồi!"
Lục Cẩn Ngôn cùng bạn thân là Trần Nhậm đi ra từ Elizabeth.Bỗng nhiên,Trần Nhậm vỗ vai anh một cái, ánh mắt đầy ý cười, "Cậu và cô gái xinh đẹp ở bàn kia có quan hệ gì đó?"
"Quan hệ gì cơ?" Lục Cẩn Ngôn hỏi ngược lại.
"Từ đầu tới cuối cậu không thèm nhìn người ta một cái,chuyện này cực kỳ không hợp với phong cách xã giao của cậu nha!" Trần Nhậm nói trúng tim đen của Lục Cẩn Ngôn. "Thậm chí ngay cả lúc đi còn đặc biệt cúi đầu nhìn đồng hồ, đi qua bàn kia mới ngẩng đầu lên,là cố ý đúng không?"
"Cậu nghĩ nhiều rồi!" Lục Cẩn Ngôn nói. "Cô ấy chỉ là bệnh nhân của mình mà thôi."
"Bệnh nhân của cậu,vậy là cậu nhìn thấy ngực người ta rồi?" Trần Nhậm nhớ lại cô gái xinh đẹp tóc đen, gương mặt trắng hồng không khỏi chế nhạo anh, "Vậy cậu thật có phúc nha. Có thể danh chính ngôn thuận mà giở trò còn gì!"
"Nói hươu nói vượn gì đó?" Lục Cẩn Ngôn cúi đầu,đôi tay thon dài lấy chìa khóa xe trong túi áo vest,giọng nói hơi lạnh.
"Mình chỉ cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp!"
Lục Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên,nhìn vào mặt cậu bạn, ánh mắt trong lúc vô tình khiến cho người ta có cảm giác áp lực,hỏi thẳng: "Cho nên? Cậu định làm gì?"
Trần Nhậm cười yếu ớt, "Mình chỉ nhận xét một chút thôi,đừng nóng.Mình đã tu tâm rồi,không định làm gì cả!"
Lục Cẩn Ngôn mở cửa xe, Trần Nhậm như có điều suy nghĩ,nói : "Khó trách cậu cố ý nhìn người ta như vậy.Hóa ra là rung động rồi.Mình đoán nhất định giữa hai người có cái gì. . ."
Lục Cẩn Ngôn cũng không thèm nhìn anh ta,mà trực tiếp lên xe,rồi đóng mạnh cửa xe lại.
Chap 13.
Theo lời đề nghị của bác sĩ Lưu,Diệp Lam Nhi lại đến khám lại ở chỗ Lục Cẩn Ngôn.
Chiều thứ ba này cô đột nhiên có rất nhiều việc, thật vất vả lắm Diệp Lam Nhi mới thu xếp về sớm được hai tiếng đến bệnh viện.Vô tình phát hiện thấy bệnh nhân hôm nay đến khám cũng rất đông.Trên bàn làm việc của Lục Cẩn Ngôn có ít nhất phải hơn chục cuốn sổ khám bệnh.
Diệp Lam Nhi xếp vào chỗ cuối cùng.
Ngồi trên ghế chờ ngoài hành lang,Diệp Lam Nhi lấy cuốn "Just Kidding" ra đọc.Bên tai lại nghe thấy giọng hai nữ sinh nói chuyện phiếm với nhau.
"Lát nửa phải cởϊ áσ ra để kiểm tra sao?"
"Chắc chắn rồi,nếu không thì sao biết ngực có bị u hay không chứ?"
"Nhưng anh ta là bác sĩ nam mà,mình thấy hơi là lạ!"
"Hắc,hắc! Nói thật,bác sĩ kia thật đẹp trai nha,anh ta mà sờ mấy cái cũng không cảm thấy thua thiệt cho lắm nhỉ? Cậu cứ coi như đi massage đi!"
"Cậu thật đáng ghét,lúc này rồi mà còn nói linh tinh,mình đang sợ muốn chết rồi đây này!"
. . . . . .
Diệp Lam Nhi ngước mắt nhìn họ.Cả hai đều mặc đồng phục,buộc tóc đúng kiểu nữ sinh.Một người có chút khẩn trương,còn người kia đứng bên cạnh, trong tay vẫn còn cây kem ốc quế.Mà đằng sau họ có một bức tranh tuyên truyền cho khoa vυ",phía dưới có ghi dòng slogan, "Nếu yêu quý bản thân mình vậy khám và phát hiện ung thư vυ" sớm là điều tất yếu."
Thật sự không phù hợp chút nào.
Diệp Lam Nhi ngồi trên ghế chờ rất lâu,cho đến khi nữ sinh kia cùng bạn đi ra ngoài,sắc mặt tím tái thành màu gan heo,còn cô bạn bên cạnh rất hưng phấn nói: "Không ngờ khoa vυ" lại thâm tàng bất lộ như thế.Vẫn còn một anh chàng siêu cấp đẹp trai đến như thế.Lần sau tái khám thì đừng quên rủ mình đi cùng nha!"
Xem ra bác sĩ Lục thật sự đúng như lời nhưng cô thực tập sinh nói,già trẻ đều ăn sạch.