Vân Dục Hưu một tay nắm lấy thắt lưng của A Li, bước trên tường thành.
A Li chăm chú nhìn lên, chỉ thấy trên tường thành cơ hồ đã không còn người sống . Cả toà thành Thuấn Gian Quan bao phủ trong một loại chướng khí màu xanh vàng, quân coi giữ trên tường thành phần lớn đã biến thành một loại thi thể kỳ quái còn sống, làn da biến thành màu đen cứng rắn, xương da thì dính sát vào nhau, hai mắt biến thành màu vàng xanh đυ.c ngầu, không có cằm, giống như chó mà nằm phục trên mặt đất. Chúng nó vây quanh đám người sống không bị dị biến, nhào lên đẩy ngã họ xuống đất, sau đó chen nhau lên cắn xé lung tung.
Trong màn khí độc này, thần binh hình như căn bản không thể thi triển được thực lực của bản thân, bọn họ dễ dàng bị hạ gục, giẫy giụa lung tung như một người bình thường, tay chân cào loạn, không thể chống chọi dưới miệng của khương thi.
"Là Dịch Cốt." Vân Dục Hưu quơ quơ tay áo dài, một luồng ma diễm đẩy ra giữa khói độc trong không.
A Li giương mắt nhìn lên, nhìn thấy trong thành có vô số cốt thú (thú chỉ có bộ xương) đang phun mây phun sương, một luồng chướng khí màu vàng xanh từ trong bụng nó dũng mãnh tiến ra, bay về mỗi góc trong thành Thuấn Gian Quan.
Người bị cuốn vào bên trong khí độc, phần lớn đều chết ngay tại chỗ, thân thể giống như bị tẩm trong nước axit kêu lên xì xì rồi toát ra khói nhẹ, rất nhanh sẽ hóa thành tang thi màu đen đứng lên, tấn công những vật còn sống ở chung quanh. Những người còn sống sót không bị dị biến thì ngã liệt xuống đất, thê thảm kêu to, dẫn tới bị đám tang thi đó giành nhau xé xác.
Lông tơ cả người A Li đều dựng đứng.
Nàng nghe được rất nhiều người đang khẩn cầu thần minh hiển linh. Khi bọn họ thành kính cầu xin, sẽ có những luồng sáng nhàn nhạt từ trên trời giáng xuống, bao phủ trên đỉnh đầu bọn họ, đám tang thi nhất thời không thể công phá được tầng thần quang này.
Biểu cảm của Vân Dục Hưu thoạt nhìn có chút vui sướиɠ khi người gặp họa: "Cứu không được."
Trong màn khí độc phân hợp, A Li cũng thấy rõ ràng —— những người thành tâm cầu nguyện đã được thần quang kia che chở, không cần bọn họ đi cứu. Người không không tâm cầu nguyện sớm đã bị khí độc ăn mòn phế phủ, cho dù nhất thời cũng không bị tang thi công kích, cuối cùng cũng sẽ khó trốn khỏi vận rủi tử vong.
A Li cảm giác được trong lòng có từng đợt rét lạnh: "Rõ ràng muốn cả thành này chôn cùng U Nguyệt quan chủ, lại còn làm ra vẻ như cả thành bị yêu ma tập, chỉ để lại một ít người sống sót, càng thêm ỷ lại vào Thần Sơn. Ngọc Hư Tử. . . à, Thanh Y, tiếp theo sẽ làm cái gì nhỉ?"
Nàng lặng lẽ lè lè lưỡi, nghĩ rằng, bản thân mình không phòng bị, cũng không biết bao nhiêu lần bị lộ chuyện nàng vẫn còn trí nhớ. May mắn Vân Dục Hưu sơ ý, đối với chuyện gì cũng đều thờ ơ, thế nên bây giờ mới vẫn chưa nhìn ra.
Vân Dục Hưu bất động thanh sắc, hạ mi xuống, trên mặt không lộ nửa phần khác thường.
Hắn vòng tay ôm eo nàng, nhẹ bổng rơi vào trong thành, vung tay ra lên nhảy vào trên lưng đám cốt thú, nhảy vài cái liền im ắng đứng phía sau ba người nọ.
Nơi này không có chướng khí.
Hai gã thần tướng cầm trong tay trọng kiếm loé lên ánh sáng vàng kim, trên mặt là vẻ khó có thể tin nhìn chằm chằm người mặc áo bào tro ở đối diện. Người mặc áo bào tro này đúng là kiện tướng đắc lực bên cạnh Tu Du Quân, người được xưng là Thập Tứ đại nhân.
Một gã thần tướng trong số đó có xương ngực lõm xuống, bị thương không nhẹ. Hắn há hốc mồm thở hổn hển, gian nan chất vấn nói: "Thập Tứ đại nhân! Hôm nay có thể để cho ta được chết một cách minh bạch hay không ? ! U Nguyệt quan chủ xảy ra chuyện, quả thật là ta hộ vệ bất lực, Tu Du Quân muốn phạt, ta tuyệt đối không dám nói lời nào! Nhưng mà, nhưng mà, vì sao phải liên lụy đến người vô tội của một toà thành chứ? ! Thập Tứ đại nhân vì sao lại có thể sử dụng lũ yêu ma? ! Việc này, Tu Du Quân có biết hay là không ?!"
Thân ảnh người mặc áo bào tro nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, chỉ thấy không khí vặn vẹo một trận, tay cầm kiếm của hai gã thần tướng đồng loạt bị bẻ gẫy!
"Vô Ấn, Vô Cữu." Một tiếng thở dài còn nhẹ hơn cả hơi thở vờn quanh hai gã thần tướng, "Muốn trách, thì tự trách mình số mệnh không tốt. Các ngươi nên biết, thứ mà những vị trên Thần Sơn ghét cay ghét đắng nhất , đó là tung tin đồn bậy bạ. Ha ha, Tu Du Quân muốn để đám người bên dưới chịu chết... Lời đồn như vậy, lại là xuất phát từ miệng của U Nguyệt quan chủ, có thể nghĩ, dưới sự cai trị của các ngươi, Thuấn Gian Quan đã loạn thành bộ dáng gì nữa!"
"Cái gì? !" Hai gã thần tướng hai mặt nhìn nhau, "Không có khả năng! Ta đóng ở Thuấn Gian Quan nhiều năm, chưa bao giờ nghe cái tin đồn bậy bạ gì, ngươi chớ hồ ngôn loạn ngữ!"
"Không đúng!" Gã thần tướng ngực lõm đột nhiên trợn tròn mắt, "Chuyện này cùng với chuyện ngươi sử dụng yêu ma có can hệ gì chứ! Không cần cố gắng nói tả nói hữu đổ tội cho người khác! Ta chỉ hỏi ngươi, tàn sát Thuấn Gian Quan, rốt cục là mệnh lệnh của Tu Du Quân, hay là Thập Tứ đại nhân ngươi tự mình chủ trương ?!"
"Ngươi cũng không nên biết quá nhiều. Mà người đã sắp chết, biết nhiều hơn một ít hay biết ít đi một chút, có cái gì khác biệt chứ?" Thân ảnh người áo bào tro như ẩn như hiện, "Niệm tình các ngươi nhiều năm tận trung làm việc, ta xuống tay lưu loát một chút, đương nhiên, nếu các ngươi muốn liều chết xông lên, thì đừng vội trách ta không nghĩ tình xưa ."
Thân ảnh hắn nhoáng lên một cái, hai tay bên dưới áo bào thẳng tắp chụp vào mặt hai gã thần tướng !
Hai người kia tự biết mình không phải là địch thủ, đồng loạt thở dài, nhắm hai mắt lại.
Vân Dục Hưu động .
Hắn đặt A Li ở một góc, dùng ma diễm bao lại, sau đó thân hình chợt loé lên, trong tay không biết khi nào ngưng ra một thanh kiếm lớn màu vàng, cản hai hay bàn tay đang nhào tới của tên áo bào tro kia.
Chỉ thấy Vân Dục Hưu dùng ma khí ngưng ra một thân áo giáp màu vàng nhạt, chợt vừa nhìn lại giống hệt như áo giáp trên người hai gã thần tướng kia.
Trên mặt của hắn đã mang một cái mặt nạ kim loại vàng, nhìn không thấy khuôn mặt.
"Hai người các ngươi đi trước đi!" Hắn cố ý đè thấp giọng, nặng nề quát.
Hai gã thần tướng kia cho rằng hắn đến đây giúp đỡ, vội la lên: " Cẩn thận! Ngươi không phải là đối thủ của hắn! Không thể đánh bừa với hắn như vậy được, chúng ta lược trận cho ngươi!"
"Được!" Vân Dục Hưu khẽ quát một tiếng, đẩy hai bàn tay của tên áo bào tro ra, xoay kiếm chém về phía dưới của hắn.
Hai gã thần tướng ở bên cạnh lược trận, càng nhìn càng kinh hãi —— không biết vị đồng nghiệp này có phải là thần tướng thủ thành ở toà thành gần đó hay không, nhưng thực lực đúng là vượt xa hai huynh đệ bọn họ, thấy hắn giằng co cùng Thập Tứ kia, thế mà chẳng phân biệt được cao thấp.
Thập Tứ áo bào tro càng là khổ không nói nên lời, hắn đã cảm giác được bên dưới thần quang của đối phương có ẩn giấu một lực lượng gì đó làm người kinh hãi, chỉ cần thoáng dính vào một chút thôi, sẽ là một vệt phỏng tan lòng nát dạ!
Sau mấy chiêu, trong lòng hắn đã nắm chắc đến mười phần —— người này căn bản không phải là thần tướng dưới tay những vị trênThần Sơn, mà là yêu ma giả trang !
Hắn nhịn không được phẫn nộ quát: "Yêu ma phương nào, quá lớn gan, dám giả trang..."
Mới chỉ nói được một nửa, lập tức bị gã thần tướng có xương ngực lõm xuống kia ngắt ngang: "Thập Tứ đại nhân thật sự có khả năng đổi trắng thay đen! Rõ ràng là ngươi sử dụng yêu ma đồ sát Thuấn Gian Quan ta, giờ phút này nhưng lại còn mặt mũi dõng dạc tung tin đồn bậy bạ!"
Một thần tướng khác bên ngoài cũng tức giận đến cười ha ha: "Hôm nay quả nhiên là mở rộng kiến thức ! Thập Tứ, Vô Cửu ta xin thề, chỉ cần ta còn một hơi thở cuối cùng, nhất định sẽ cùng ngươi không chết không ngừng!"
Tên áo bào tro giận dữ: "Trợn to mắt chó của các ngươi ra mà nhìn! Trên thân kiếm của hắn chính là ma diễm! Đây là tên đại yêu ma đã đào thoát trên cánh đồng tuyết Thiên Phong đó!"
"Ngươi mẹ nó mới là yêu ma!" Thần tướng mắng to, "Hôm nay nếu ba người chúng ta may mắn không chết, nhất định sẽ tất cả chuyện ngươi đã làm công bố cho hậu thế!"
"Thứ đồ mặt người dạ thú!" Một thần tướng khác hung hăng nói, "Ngươi còn bẩn hơn cả yêu ma!"
Tên áo bào tro bị tức đến nở nụ cười: "Được, được, hôm nay, các ngươi một đứa cũng đừng mong chạy thoát!"
Xương tay của hai gã thần tướng đã bị gãy, đành lợi dụng ý niệm thao túng kiếm, chém thẳng vào bên dưới của tên áo bào tro, lại dẫn động thần quang, bện thành một cái võng lớn trên đỉnh đầu cùng phía sau, phòng ngừa hắn trốn thoát. Cứ như vậy nhưng lại thuận tiện cho Vân Dục Hưu, trọng kiếm trong tay một cú tiếp một cú trùng trùng chém về phía hai bàn tay của tên áo bào tro, tên áo bào tro tuy rằng có thể không ngừng tạo ra tấm khiên ánh sáng để chặn lại đòn công kích của Vân Dục Hưu, nhưng dưới sự liên thủ của ba người, rất nhanh sẽ kiệt lực .
A Li an an toàn toàn ngồi một bên, trong lòng thập phần cảm động. Nàng biết đây là Vân Dục Hưu ấn theo kế hoạch của nàng mà hành sự.
Một khi đã kích động, nàng có chút ngồi không yên, liền nhắm mắt lại, tinh tế cảm thụ khí cơ xung quanh mình.
Rất nhanh, nàng liền phát hiện một con quái vật lớn!
Tâm thần A Li chấn động, từ trạng thái thanh tâm nhập định thoát ra, nàng che ngực, hít mấy hơi thở thật sâu, vẫn cảm thấy trong l*иg ngực có chút khó chịu.
Hơi hồi tưởng một chút về cái vật khổng lồ mình mới thấy vừa rồi, nàng liền thấy da đầu run lên, phía sau lưng toát mồ hôi hột.
Đó là cái gì vậy? !
Hình như là một cái nhọt hay là một khối rong rêu khổng lồ ký sinh trên vạn vật, chỉ là nó là vật sống!
Nhưng không giống với hơi thở của các sinh vật tự nhiên mà nàng đã từng cảm nhận được trước đây, con cự vật mới vừa rồi chứng kiến thập phần sinh động, cường tráng, nó nằm trên cái "võng" lớn do thiên địa vạn vật tạo thành kia, như hổ rình mồi.
Trái tim nhỏ của A Li đập bịch bịch, nàng có chút hoảng loạn, nâng mắt lên, tìm kiếm thân ảnh của Vân Dục Hưu.
Vừa đúng lúc thấy hắn hắn chậm rãi từ trên kiếm kéo lớp da của tên áo bào tro ra, hai gã thần tướng khác cũng đều lột bỏ một nửa cái đầu của tên áo bào tro bằng ngự kiếm. Gã thần tướng có xương ngực lõm xuống nhanh tay lẹ mắt, ngưng ra một nhà giam ánh sáng vàng nhạt, nhốt nguyên hồn của tên áo bào tro đang định bỏ trốn kia vào.
Thân ảnh Vân Dục Hưu biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lại, đã đứng ngay trước mặt A Li.
A Li bỗng nhiên liền thấy an lòng.
Nàng bị Vân Dục Hưu kéo vào trong lòng, nghe được hắn trầm giọng nói với hai gã thần tướng kia: "Phân công nhau đi tiêu diệt Dịch Cốt ở trong thành."
"Được!" Hai người kia bất tri bất giác đã nghe lệnh hắn, không cần nghĩ ngợi đã chia làm hai đường, hướng về phía khí độc lao đi.
Dịch cốt là một loại yêu ma không thường gặp, chúng nó bình thường sinh sống trong khu vực đầm lầy đầy chướng khí không có ai đến gần, ăn trùng độc mà sống, thực lực tương đương với cấp bậc thần sử. Hai gã thần tướng tuy rằng thân bị trọng thương, nhưng tiêu diệt lũ yêu ma như vậy vẫn không thành vấn đề.
Rất nhanh, khói độc bao phủ phía trên Thuấn Gian Quan liền tán đi .
Bên này, A Li đem những gì bản thân chứng kiến nói cho Vân Dục Hưu.
"Đó chính là "Thần" sao?" Nàng hơi có chút kinh hãi, "Nó quá mạnh mẽ ! Ngoại trừ ngày hôm nay, chỉ sợ ngày khác nó càng kinh khủng hơn, không có ai là đối thủ của nó!"
"Có ta ở đây, không có gì phải sợ." Vân Dục Hưu vẫn cười đến không chút để ý.
A Li lười nói chuyện với hắn.
Nàng biết Vân Dục Hưu vĩnh viễn sẽ không thể để bản thân hắn chân chính coi bất cứ cái gì xứng đáng là kẻ địch.
Cho nên chuyện này, nàng phải tự mình nghĩ biện pháp giải quyết.
Gai gã thần tướng kia rất nhanh sẽ trở lại. Gã có xương ngực lõm xuống tên là Vô Ấn, gã có gương mặt gầy kia gọi là Vô Cữu, bọn họ còn có một huynh đệ tên là Vô Hối, vì che dấu cho hai người bọn họ đào tẩu mà chết trong tay tên bào tro Thập Tứ.
Giờ phút này, nguyên hồn của Thập Tứ đang bị nhốt trong cái l*иg ánh sáng, hơi có chút uể oải. Hắn vẫn còn mạnh miệng, một ngụm cắn chết Vân Dục Hưu là yêu ma, mắng hai người Vô Ấn là cùng một giuộc với yêu ma, sớm muộn gì cũng phải chịu trọng hình từ Tu Du Quân.
Hai gã thần tướng đều bị tức đến vui vẻ. Rõ ràng là tên Thập Tứ nào mang theo cốt thú đột kích vào thành, tất cả đều rành mạch rõ ràng, hiện thời rơi vào hoàn cảnh này, lại vẫn tà tâm không chết còn mở miệng nói xấu! Vì thế tên Mười Bốn kia càng nói Vân Dục Hưu là yêu ma, hai người này càng tin tưởng hắn trong sạch vô tội.
"Hắn không khai thì quên đi." Vân Dục Hưu giơ tay nhấc chân lại vô cùng chính khí, "Mang theo vài người làm chứng, lập tức xuất phát đi Thần Sơn trước, để cho tất cả những thứ này bày ra rõ ràng trước mặt thiên hạ!"
A Li đứng ở một bên cười híp mắt cười gật đầu.
Hai người Vô Ấn liếc nhau, đồng thanh hô "rõ" .
"Không thể! Các ngươi có biết bản thân đang làm chuyện ngu xuẩn gì hay không!" Thập Tứ ở trong l*иg la hoảng lên, "Vô Ấn! Vô Cữu! Tên yêu ma này âm mưu quá nhiều! Hắn muốn hủy diệt Thần Sơn! Các ngươi vạn vạn không thể trúng kế của hắn !"
Hai gã thần tướng chỉ cảm thấy buồn cười.
"Các ngươi... Không nên ép ta..." Thần sắc Thập Tứ càng ngày càng dữ tợn.
A Li cùng Vân Dục Hưu lặng lẽ liếc nhau, thầm nghĩ: Ra rồi.
Trong đoạn đối thoại giữa Thập Tứ và hai gã thần tướng, có thể nghe ra một ít manh mối —— Thuấn Gian Quan sở dĩ bị đồ sát cả thành, chính là vì U Nguyệt từng nói ra chuyện Tu Du Quân hàng năm phái rất nhiều thủ hạ đi chịu chết. Những vị trên Thần Sơn kiêng kị thậm chí là sợ hãi những "Lời đồn"như vậy, nên không tiếc tay san bằng nơi này.
Hai gã thần tướng chưa từng biết chuyện này, cho nên cũng có nghĩa là "Lời đồn" này căn bản không phải từ Thuấn Gian Quan truyền ra.
Chỉ là "tình cờ" ma diễm Vân Dục Hưu đặt trên người Thanh Y để truy tung lại chạy tới trên người con dị thú của U Nguyệt quan chủ, U Nguyệt quan chủ lại "tình cờ" nói ra chuyện này, "tình cờ" làm Vân Dục Hưu cùng A Li thuận lý thành chương cuốn vào trong sự kiện đồ sát cả toà thành. Tất cả chuyện này như có một sợi dây vô hình, đem hai người Vân Dục Hưu cùng cái bí mật không thể cho ai biết kia của Thần Sơn liên kết lại với nhau.
Người đứng sau lưng thúc đẩy tất cả những thứ này, không phải là Thanh Y thì còn có thể là ai?
A Li tiến lên, vươn một ngón tay tinh tế thật dài, gõ gõ lên trên nhà giam nhàn nhạt kia, nhìn Thập Tứ cười nói: "Ép ngươi, ngươi có thể như thế nào a?"
Nàng ngây thơ chớp chớp mắt.
"Ngươi cũng là một con yêu ma!" Thập Tứ cả giận nói, "Đừng cho là ta nhìn không ra được!"
Hai gã thần tướng kia đã không nói nên lời .
Bọn họ hiện tại có chút hoài nghi đầu của Thập Tứ đại nhân có thể xảy ra vấn đề. Tiểu kiều thê của thần tướng huynh đệ này thực là đáng yêu, khi đôi mắt hắc bạch phân minh thẳng lăng lăng nhìn đến, đều làm cho trong lòng người ta đều sắp muốn hòa tan. Đừng nói không có yêu khí, nhìn thế nào đều là một tiểu tiên nữ cơ mà?
Đôi mắt của Thập Tứ cũng quá thiển cận rồi.
Cuối cùng, hắn hung tợn hạ quyết tâm, miệng mở lớn, từ chỗ sâu trong nguyên hồn phát ra tiếng rít cực kỳ sắc nhọn.
"Hắn đang triệu hồi nhiều dịch cốt hơn." Vân Dục Hưu trầm giọng nói, "Đây là yêu hồn làm, phàm là dịch cốt còn sống, đều sẽ đuổi lại đây."
Tên Thập Tứ áo bào tro thoát lực quỳ xuống trong l*иg, nhe răng cười nói: "Ta tình nguyện phá huỷ tính mạng của vạn vạn người, cũng phải ngăn cản các ngươi đi đến Thần Sơn... Các ngươi đều đi tìm chết đi!"
Cách đó không xa, một đám người sống sót đang há hốc miệng, khó có thể tin nhìn vị đại nhân ở trong l*иg này.
Xa xa truyền đến từng tiếng ầm vang, giống như có từng chuỗi sấm sét đang lăn lộn trên mặt đất.
"Các ngươi dẫn người đi trước." Vân Dục Hưu mang theo A Li đón lấy phương hướng mà Dịch Cốt đánh úp lại.
Phía sau, hai vị thần tướng cùng nhóm người sống sót đều lệ nóng doanh tròng.
...
Hô hấp Vân Dục Hưu nặng nề kề ở bên tai A Li: "Nên luyện tập cho nàng một chút rồi ."
A Li vốn dĩ có chút không cho là đúng, cho đến khi nhìn thấy khói độc che trời tế nhật kia.
Đám Dịch Cốt tập kích Thuấn Gian Quan có thân hình ước chừng tương đương với một con báo đốm trưởng thành, khói độc do chúng nó phun lên có thể dễ dàng làm cho thần sử trúng chiêu. Mà trong đàn thú Dịch Cốt trước mặt, lại xuất hiện rất nhiều con vĩ đại dị thường, xương cốt phát ra màu đỏ sậm sáng rọi. Đám dịch cốt thông thường chỉ cao đến gần đầu gối chúng nó, xa xa nhìn lại, giống như mấy con gián to trong một đàn kiến.
Theo sát sau đó còn có ba con thú Dịch Cốt hình thể to tướng, nhìn xa giống như những ngọn núi nhỏ bao trùm lấy mặt đất. Khi chúng nó di động, chấn động trên mặt đất có thể truyền đến giữa không trung, làm cho trái tim người ta nặng nề rơi xuống, thót lại theo từng chấn động bước chân chúng nó.
A Li không khỏi hít mạnh một ngụm khí lạnh.
Vân Dục Hưu thối lui đến sau thân thể của nàng, mang theo nàng thẳng tắp lọt vào bên trong đàn Dịch Cốt!
Hai người nhất thời bị thú triều ngập trời bao phủ lấy.
"Để ta gϊếŧ, nàng cảm ứng khí cơ của nàng." Thanh âm của hắn biếng nhác, động tác cũng như không để ý.
A Li chỉ thấy được một mảnh hắc diễm đẹp mắt xẹt qua, quanh mình rất nhanh sẽ được thanh lọc một mảng lớn.
Trong lòng nàng quyết tâm, âm thầm nghĩ, nếu lúc này Ngọc Hư Tử vẫn giở ra cái trò cũ, muốn tạo thời cơ cho nàng lấy kinh nghiệm, muốn nuôi chim béo để rồi lại gϊếŧ... Nàng sẽ để cho Ngọc Hư Tử biết bản thân hắn đã nuôi ra con ác điểu đáng sợ cỡ nào!
Lần này, để cho hắn tự mang đá đập vào chân bản thân đi!
A Li rất nhanh tĩnh tâm, chìm vào trong trạng thái kỳ dị cộng minh cùng thiên địa.
Nàng có thể rõ ràng cảm giác được ở một chỗ không xa không gần cách vị trí của cái "khối u" mà nàng đã nhìn thấy cách đây không lâu, trên "võng" lớn xung quanh mình lâu lâu lại hơi rung nhẹ lên, lại xuất hiện rất nhiều điểm sáng nhỏ màu đen chi chít, nàng đoán mấy điểm màu đen đó là Dịch Cốt.
A Li thử đẩy lên một mảnh sóng dao động, cắn nuốt một điểm sáng đen nhỏ ở đó.
"Oanh —— "
Một tiếng nổ chấn động làm nàng choáng váng đầu óc, tỉnh tỉnh mê mê mở mắt.
Chỉ thấy dưới chân hai người xuất hiện một cái hố lớn sâu hơn mười trượng, vô số Dịch Cốt đang rít gào rớt xuống. A Li còn chưa có lấy lại tinh thần, đám bùn đất ban nãy không biết rút đi đâu tạo thành cái hố to, giờ phút này lại "ầm vang" một tiếng không biết từ chỗ nào xuất hiện lại, lấp bằng cái hố to mới đào ra!
Gần trăm con Dịch Cốt biến mất trên bình nguyên. Bên dưới lớp bùn đất kia lại vô cùng im lặng, không thấy chút động tĩnh. Nghĩ đến lực thiên địa không phải là nhỏ, có thể chỉ trong tích tắc đã đập cho bọn chúng hoá thành bụi xương rồi .
A Li bị doạ muốn nhảy dựng.
Nàng quay đầu nhìn Vân Dục Hưu, thấy hắn vẫn là bộ dáng lười nhát không chút để ý nào.
Hắn cúi mắt nàng, hai người đối diện một lát, hắn bỗng nhiên đầu, nhẹ nhàng hôn hôn lên giữa trán của nàng, nói: "Sợ cái gì, tiếp tục đi."
A Li lặng lẽ đỏ mặt.
Khi nàng đàn chuyên tâm nghiên cứu năng lực đặc thù của bản thân, Vân Dục Hưu giành trước đánh chết mấy con Dịch Cốt có hình thể tương đối vĩ đại, thu thập được một đống ma tâm.
A Li không ngừng thử đi thử lại, rất nhanh đã đại khái nắm giữ cách điều khi phương vị cùng kiểm soát độ lớn nhỏ khi phóng thích lực thiên địa.
Đây là một loại năng lực "tứ lạng bạt thiên cân"(*), tiêu hao của nàng nhất định chính là tinh thần lực, mượn tới lực lượng chất chứa trong thiên địa mà người thường không thể với tới. Thật giống như nàng có thể làm ra một vụ nổ lớn ở trung tâm một khu vực nhất định, sau đó còn có thể xoá hết dấu vết, khôi phục hết thảy về nguyên trạng.
Phạm vi dài nhất nàng có thể duỗi tới là trong vòng hơn một trăm trượng, khi một lần dẫn động lực thiên địa, ước chừng có thể tạo thành ảnh hưởng trong tầm mười trượng.
A Li rất nhanh thấy buồn ngủ .
Nàng không hề để ý mà ngủ gục luôn trong lòng Vân Dục Hưu, thân thể thu nhỏ lại, biến thành một cục lông tròn trĩnh.
Vân Dục Hưu nhìn vật nhỏ cỡ lòng bàn tay nói ngủ là ngủ này, có chút không biết nói gì, lại có chút buồn cười.
Hắn ưỡn người lướt lên, xông về phía một con Dịch Cốt to như ngọn núi nhỏ, nhìn có vẻ là Dịch Cốt Vương.
Nếu A Li chưa ngủ, sẽ nhìn được một mặt chân chính hung tàn của Vân Dục Hưu —— nên trong màn sương mù đen, Thiên Đế hiện ra bản thể nửa thú nửa xương, kinh khủng ở chỗ trong không gian hiện tại xương vỡ vụn đang bay tứ tung, động tác của Thiên Đế hung mãnh lưu loát đến cực điểm, dễ dàng nghiền nát đám Dịch Cốt cỡ trung và cỡ nhỏ. Đôi cánh xương mở ra, nó lướt đến trên lưng của một con Dịch Cốt Vương, tàn bạo cắn
gãy xương cốt của con thú đó, sau một tiếng rít gào khàn khàn, nó cắn mạnh vào gáy của con Dịch Cốt, lắc lắc hai bên trái phải, trong tiếng "Kẽo kẹt" chói tai, đầu của con Dịch Cốt đã bị văng ra bay tới ngoài trăm trượng!
Hai con Dịch Cốt Vương còn lại bị Thiên Đế dùng đuôi và cánh giữ chặt ở hai bên, sau khi đạp vỡ đầu của một con, cắn nuốt tâm ma của nó xong, màn sương mù đen quanh thân Thiên Đế càng thêm nồng đậm, thân ảnh nó ẩn trong màn sương mù, bất ngờ không kịp phòng cắn ngã một con Dịch Cốt Vương còn lại.
Con Dịch Cốt Vương còn lại đã sợ muốn vỡ mật, cuống xuồng quơ tứ chi muốn chạy trốn, nhưng cái xương cùng bị đuôi của Thiên Đế đè lên vẫn không nhúc nhích, chỉ thấy hai con ngươi to lớn màu đồng của Thiên Đế lóe ra ánh sáng ác ý, từng bước xoay người đạp lên trên, để nó sống sờ sờ mà chứng kiến bản thân mình bị đạp thành đống xương vụn.
Trong giây phút cuối cùng của sinh mệnh, trong đầu Dịch Cốt Vương kinh hãi hiện lên một ý niệm cuối cùng —— không thể trêu vào! Đây là bạo quân của mãnh thú rồi.