A Li cũng không biết rốt cục Vân Dục Hưu muốn cùng nàng "ở nên nhau như trước kia" là như thế nào, nàng không dám nghĩ lại, nghĩ một cái liền thẹn thùng.
Hắn thoạt nhìn cực kỳ mệt mỏi, đầu hơi hơi ngửa ra sau, cong một chân lên, miễn cưỡng tựa lên trên thân cây, ánh mắt mị thành một đường dài hẹp, ngẩn ngườinhìn tầng mây xa xa.
A Li cũng có chút mệt rã rời.
Đây là lần đầu tiên nàng mang theo trí nhớ trùng sinh.
Thật lâu thật lâu trước đây, từng có một lão phượng hoàng từng nói với nàng, phượng hoàng nếu chưa từng niết bàn không phải thực sự là phượng hoàng.
Nàng hiện tại có một chút hiểu rõ.
Lúc này đây, mới chân chính là niết bàn trùng sinh!
Trong óc của nàng nhồi vào toàn bộ tin tức tranh cảnh, nàng có thể cảm giác được một ít biến hóa huyền diệu rất nhỏ —— những sự biến hóa này, liền ngay cả đại ma vương Vân Dục Hưu cũng không phát hiện được.
Đây là hơi thở của thế giới này!
A Li kinh ngạc nghĩ, điều này không chừng chính là đại chu thiên trong truyền thuyết .
Biến hóa trong vòng tuần hoàn của cả thân thể bản thân chung quy là có cực hạn , chỉ có đồng nhất cộng hưởng với thiên địa, mới đủ đạt được lực lượng cực hạn siêu việt bất cứ cái gì.
Ánh mắt A Li dần dần dại ra, cuối cùng lơ mơ đến cẳng chân khụy xuống, ngã nhào vào trong lòng bàn tay của Vân Dục Hưu.
Ngay tại nháy mắt nàng ngã xuống kia,Vân Dục Hưu tựa như đang ngủ bỗng nhiên động , cái tay khoát lên trên đầu gối kia tinh chuẩn vô cùng nâng được cái mỏ ngắn của nàng, đỡ nàng chậm rì rì nằm cuộn tròn thành một trái cầu.
Hắn biết nàng thật sự đang ngủ.
Khi nàng ngủ, hô hấp đặc biệt đều đều, cái bụng tròn vo như trái cầu cứ xẹp xuống rồi phình lên, làm cho người ta rất muốn bóp một cái.
Hắn nhịn không được vươn một ngón tay đáng giận đi khảy khảy cái mỏ của nàng.
Cái mỏ nho nhỏ đen đen, chôn bên trong một cụm lông trắng, giống như một cái tháp ngọc lưu ly tam giác bé xíu.
A Li đang ngủ mơ mơ màng màng, theo bản năng liền ngậm lấy thịt đưa đến miệng, thuận miệng còn mυ"ŧ mυ"ŧ vài cái.
Cái xúc cảm tinh tế mật mật kia làm cho Vân Dục Hưu hít vài ngụm khí lạnh, cái mỏ nhỏ xíu cứng rắn cứ ngậm ngậm rồi thả thả, thỉnh thoảng cái lưỡi chim bé xíu còn lạn tới lạn lui trên đầu ngón tay ...
Hắn hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt lại.
A Li ngủ đến thất điên bát đảo, khi mở to mắt ra, đã nhìn thấy một mảnh ánh nắng chiều màu tím .
Nàng nhất thời có chút quên đêm nay là đêmnào.
Trước đây nàng thích nhất là màu nắng chiều này, chúng nó cực kỳ hiếm gặp, chỉ khi nào bầu trời đổ tuyết lớn, trong nháy mắt thái dương bị lạc vào trong núi thì mới có thể thấy được.
Nàng giật giật, bỗng nhiên chú ý tới thân thể của mình bị hai bàn tay to ôm ở chính giữa, chặt chẽ bảo vệ, chỉ lộ ra hơn nửa cái đầu.
A Li theo chui từ giữa hai bàn tay ló đầu ra xem, nghiêng đầu thoáng nhìn, phát hiện Vân Dục Hưu cũng đang nhìn về phía Tây ngẩn người.
Trong ánh mắt hắn, sợi tơ màu đỏ giống như ngọc lưu ly bị ánh nắng chiều chiếu thành màu tím, A Li âm thầm quan sát một lát, trong lòng âm thầm thở dài —— quả nhiên, giá trị nhan sắc thần tiên chịu được bất cứ khảo nghiệm gì !
Hắn ngay cả đồng tử mắt màu tím cũng vẫn thật soái nha!
Vân Dục Hưu chuyển tầm mắt qua trên người A Li, A Li vội vàng dời mắt đi chỗ khác, một bộ nghiêm trang thưởng thức ánh nắng chiều màu tím kia.
Hắn phát hiện cái đồ ngốc này quả nhiên trước sau vẫn một bộ vừa ngớ ngẩn vừa dễ thương.
"Xem cái này đến ngây người?" Hắn xuy cười, "Không có tiền đồ. Về sau mỗi ngày đều cho nàng xem, xem cho đủ."
Hắn nhẹ nhàng rơi trên đất.
"Hiện tại, đi giải quyết một số chuyện nhỏ trước đã."
Bước ra hai bước, khí chất Vân Dục Hưu trở nên hoàn toàn bất đồng. Trước đó một giây còn là bộ dạng biếng nhác, giống như muốn cùng con chim này cùng nhau chết già trong núi hoang, một giây sau liền sát khí bức người, khóe môi gợi lên độ cong như là tu la ác quỷ.
Hắn nâng một bàn tay lên. Một chùm ma diễm theo trong hư không hiện lên, nhẹ nhàng chớp lóe trong bàn tay hắn, chậm rãi nhưng ra một hình ảnh cực kỳ chân thật.
A Li nhìn ra đó là một tòa thành lớn phồn hoa, người qua lại đông như dệt, trên cửa thành viết ba chữ to "Thuấn Gian Quan" theo phong cách cổ xưa,dưới cửa thành, người nhỏ như con kiến đang ra ra vào vào, vô cùng tấp nập.
Không biết có phải là ảo giác hay không, A Li bỗng nhiên trong lòng có sở cảm, phát hiện hình như bên trong đám người này, có người quay đầu nhìn mình, liếc mắt một cái.
"Tìm được rồi." Thanh âm Vân Dục Hưu khàn khàn, bỗng dưng khép năm ngón tay lại, bóp nát cụm ma khí kia.
A Li nhìn đến một điểm thần quang màu vàng theo kẽ ngón tay hắn tràn ra.
Nàng hậu tri hậu giác nhớ tới, cái thời điểm nàng bị đầy trời gió tuyết cuốn về phía hắn, vừa đúng thấy hắn bóp nát ngọn giáo sắc nhọn trên ngực mà nữ nhân kia đâm về phía hắn, ma diễm cuộn trào, đốt tới trên cổ tay nữ nhân kia.
Cho nên Vân Dục Hưu đang lợi dụng ma diễm để truy tìm tung tích của nữ nhân kia cùng Ngọc Li Hành ?
Nghĩ đến Ngọc Li Hành, cảm xúc A Li hơi hơi có chút sa sút.
Vân Dục Hưu chắc không biết, sau khi hắn chết, Ngọc Li Hành từng cùng nữ nhân kia nhìn nhau cười —— là nụ cười rốt cục dỡ xuống được gánh nặng.
Khi A Li nhìn đi nhìn lại một màn này, cũng không phát hiện Ngọc Li Hành có cái gì dị thường.
Nàng biết Thanh Y chính là Ngọc Hư Tử. Khi nàng cùng Vân Dục Hưu thanh lý tử linh liên hoa đại trận, Thanh Y từng xuất hiện bên cạnh Dung Trích Tinh, vụn vụn vặt vặt nói rất nhiều lời. Hơn nữa, quả thật là Thanh Y đã mang mộc bài có chứa thần quang giao cho Ngọc Li Hành .
A Li luôn luôn cho rằng Ngọc Li Hành ngu ngơ bị người lợi dụng , cho đến khi nàng thấy nụ cười rực rỡ kia trên mặt hắn.
Trong nháy mắt, A Li như bị sét đánh giữa trời quang —— cái nữ nhân có bộ dạng giống y như Ngọc Li Thanh kia, từ đầu đến cuối đúng là Thanh Y lúc nào cũng giấu mặt trong đám mây mù.
Tình cảnh hai người huynh muội nhìn nhau cười cũng không có chút gượng gạo nào.
Cho nên... A Li vẫn không biết vì sao Ngọc Li Hành phải giúp đỡ kẻ địch.
Nhưng rất nhanh sẽ có thể biết —— Vân Dục Hưu chỉ trong chớp mắt đã đi đến Thuấn Gian Quan, theo đám đông cùng nhau tiến vào tòa thành trì xung quanh là tường cao, canh phòng rất cẩn mật này. Thực lực của hắn đã vượt xa đám thần binh thủ vệ Thuấn Gian Quan, cho nên chỉ cần thoáng thu lại khí thế, sẽ không làm cho bất cứ ai hoài nghi.
Hắn đặt A Li ở trên vai, vì đề phòng nàng ngủ gà ngủ gật mà rơi xuống, hắn cố ý ngưng ra một luồng ma diễm mỏng, buộc lên trên hai cái chân nhỏ của nàng.
A Li vừa động vuốt, sẽ nghe được cái sợi dây mỏng nhưng lại giống như làm bằng kim loại đen kia phát ra âm thanh "leng keng" thanh thúy, nàng cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ.
Vào trong thành, liền không cảm giác được không khí ngưng trọng như khi nãy nữa .
Nơi này thoạt nhìn cũng không khác gì những thành thị phồn vinh trên nhân gian, cũng là cửa hàng tấp nập, trên đường có rất nhiều khách khứa qua lại.
Chưa đi được bao xa, A Li liền bị một một mùi thịt nướng thơm phưng phức ôm lấy cái mũi. Nàng xoay đầu lại hẳn phía sau, nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm, suýt nữa ngã ngửa ra sau, rớt xuống khỏi bờ vai của hắn.
Vân Dục Hưu theo của tầm mắt của nàng vừa nhìn —— Nhai Mộc Cư.
Nhai Mộc Cư nổi danh nhất chính là món chim trĩ nướng.
Hắn vươn một ngón tay, điểm điểm xuống cái mỏ nhỏ của nàng, kéo linh hồn nhỏ bé vừa bị câu đi của nàng trở về, buồn cười nói: "Có cần thèm đến như vậy không."
Một bên cười nàng, một bên lập tức đi vào cửa lớn Nhai Mộc Cư.
Vân Dục Hưu tìm một cái phòng bao rông rãi, tùy ý ngồi xuống.
Trong lúc lơ đãng, hơi thở vương giả toát ra làm cho tiểu nhị của tiệm cảm thấy hô hấp bị nén chặt, theo bản năng liền thẳng lên sóng lưng.
Đang lúc A Li cho rằng Vân Dục Hưu sẽ rất khí phách phân phó tiểu nhị dọn hết món chiêu bài của tiệm lên, chỉ thấy hắn híp híp mắt, nói: "Bán con chim trĩ nướng."
Tiểu nhị nhất thời khóe mắt quất thẳng lên: "... A?" Làm gì có ai vào bao nguyên một phòng chữ Thiên chỉ để ăn món chim trĩ ? !
Vân Dục Hưu lườm A Li, liếc mắt một cái, thấy trên gương mặt chim của nàng tràn đầy một lời khó nói hết. Do dự một lát, hắn gõ gõ mặt bàn: "Một con."
Tiểu nhị: ...
A Li: ...
Cho nên bị tổng tài bá đạo này là lần đầu tiên đi ra tiệm ăn uống!
A Li cảm thấy bản thân lại phát hiện thêm một bí mật nhỏ gì nữa rồi.
Tiểu nhị quán âm thầm quan sát một lát, cảm thấy khí chất, quần áo của vị này hoàn toàn không giống người thường, hơn nữa còn mang theo một con chim thoạt nhìn có vẻ đắt tiền... Hẳn là một tên nhà giàu ăn chơi trác táng nào đó nhàn tản không có gì làm, định chơi trò giả heo ăn thịt hổ chứ gì.
Là một tiểu nhị lâu năm trải qua nhiều khảo nghiệm, hắn tuyệt đối sẽ không mắc mưu đâu!
Vì thế tiểu nhị một lần nữa tế ra khuôn mặt tươi cười chiêu bài, cất cao giọng nói: "Ai —— một con chim trĩ nướng nha —— lập tức lên cho ngài —— "
Dứt lời, vung cái khăn lông trắng trên vai lên, vui vẻ chạy đi ra ngoài.
Vân Dục Hưu nhẹ nhàng hơi hạ mi, ngạo nghễ liếc mắt nhìn A Li một cái, nói: "Ít nhất thì có thể cho ngươi ăn mà. Cứ làm cho người chê cười."
A Li: "..."
Một con chim trĩ nướng rất nhanh được bưng lên mặt bàn.
Trên cái bàn gỗ quý khảm tơ vàng thực lớn, là một mâm chim trí nướng trống trơn, không có trang trí gì.
Ánh mắt của A Li đều nhảy thẳng, nàng dựng thẳng cánh nhào đi lên, cái miệng nhỏ xé mở lớp da giòn rụm thơm phưng phức, nhất thời bị một mùi thịt nướng mang theo mùi cỏ cây đập ngay vào mặt.
Nhẹ nhàng cắn một cái, đó là loại thịt hảo hạn nhất. Nước thịt thơm ngon trào ra, chất thịt lại vừa mềm vừa ngọt, lại còn beo béo.
A Li ăn được một chốc, bỗng nhiên trong lòng có sở cảm.
Ngay khi tiểu nhị lại một lần vén rèm lên vào thêm nước, nàng phát hiện có người ngồi bên cửa sổ trong góc ngoài, ánh mắt nặng nề, nhìn thẳng Vân Dục Hưu.
"Ô pi ?" A Li dùng cánh chỉ chỉ.
Vân Dục Hưu dùng một ngón tay vỗ về bộ lông xù trên lưng nàng, không chút để ý nói: "Một con gà yêu thôi, đâu có cách nào."
A Li nhìn về món chim trĩ nướng trên bàn, nhất thời cả người đều thấy không tốt . Nàng vẫy cánh khều khều bờ vai của hắn, ý bảo bản thân no rồi.
Vân Dục Hưu cười lớn một tiếng hóa thành một chùm sương đen, theo cửa sổ gỗ mở rộng bỏ chạy.
A Li âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi —— nàng rất sợ lỡ như đến thời điểm tính tiền, vị đại ma đầu không rành thế sự này lại nói ra mấy câu doạ người thí dụ như "Ăn đồ của ngươi là cho ngươi chút mặt mũi rồi, ngươi còn dám đòi tiền ta".
Còn tiền cơm sao... Ngày sau nếu còn có thể lại đến đây, đến lúc đó trả bù vào là được.
Vừa mới chuyển qua một con phố, cái con gà yêu không có mắt kia vậy mà đuổi theo.
"Xin hỏi, lão đệ có phải nghe tin đồn nên đến đây định bán chim không ?" Con gà yêu này nhìn tục tằng, nhưng cử chỉ lại nhã nhặn có lễ.
Vân Dục Hưu quỷ dị nhìn hắn.
"Xin không cần nghĩ nhiều, " gà yêu từ trong lòng lấy ra một cái gói to thoạt nhìn nặng trịch, cực kì chân thành nói, "Cho dù là chim chóc phẩm chất thượng thừa nhất, U Nguyệt quan chủ nhiều nhất trả được một trăm tinh thạch thôi. Chỗ này của ta có chừng ba trăm tinh thạch, có thể nhượng con chim này lại cho ta không ?"
Khoé môi Vân Dục Hưu chậm rãi tràn ra nụ cười.
Vừa thấy biểu cảm này, A Li liền biết hắn sắp gϊếŧ người, nàng vội vàng dùng mũi cánh gãi gãi vành tay của hắn.
"Ngươi muốn ăn nàng?" Vân Dục Hưu ngầm bi thương hỏi.
Đây là lần đầu tiên A Li không bị đếm xỉa đến, nhìn hắn ra câu hỏi toi mạng cho người khác.
Gà yêu nói: "Ta cũng không gạt ngươi, mấy đồ con nhà giàu yếu đuối như ngươi, ta muốn đoạt là có thể đoạt, ngươi cũng không có cách nào chống lại được. Nhưng ỷ mạnh hϊếp yếu không phải là tín đạo của ta, cho nên ta mới thành tâm thành ý dùng tinh thạch cùng ngươi trao đổi. Ta ra giá thật cao, ngươi không có lý do gì mà không đổi, cho nên ngươi đổi thì đổi, không đổi cũng phải đổi."
Vân Dục Hưu lại vui vẻ: "Nếu ta cố ý không đổi?"
Con gà yêu kia một bộ nghiêm trang: "Ba trăm tinh thạch đổi một con chim, là ngươi kiếm được lời, ta chịu thiệt. Nếu như ngươi không đổi, vậy có nghĩ là ngươi không phải người xấu vì lợi mình mà mặc cho người khác bị thua thiệt. Người tốt thì phải được báo đáp, cho nên ta sẽ mạnh mẽ cùng ngươi đổi, nhất định phải cho ngươi chỗ tốt này."
"Phốc ha ha ha ha ha ——" Vân Dục Hưu ôm bụng cười to.
Gà yêu đang muốn nói chuyện, chợt thấy hai đội thần binh thân mặc trang phục màu trắng đẩy người ra, đi tới trước mặt.
" Đúng, chính là cái đó! Đưa hắn mang về trong phủ." Trong cái kiệu khoa trương to tướng cách đó không xa truyền ra một giọng nữ như tiếng chuông bạc.
Thần binh đứng đầu nhìn Vân Dục Hưu làm động tác "Mời" .
"Quan chủ cho mời."
Chỉ thấy hà yêu hai mắt sáng ngời, cất giọng nói: "Hai người chúng ta đúng là vội đến đây dâng chim chóc cho quan chủ !"
Hắn cúi đầu nhìn Vân Dục Hưu nói: "Lão đệ xin lỗi, ta cam đoan không thiếu ngươi một cái tinh thạch nào, chỉ cần để cho ta theo ngươi tiến vào trong phủ quan chủ , ba trăm tinh thạch này của ta, đều là của ngươi!"
Vì biểu đạt thành ý, hắn lập tức đem cái gói to nặng trịch kia đưa cho Vân Dục Hưu.
"Xin ngươi ." Hán tử ngoại hình khá tục tằng, bỗng nhiên hốc mắt rưng rưng, biểu cảm muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
A Li phất phất lỗ tai Vân Dục Hưu.
Vân Dục Hưu có chút bất đắc dĩ, ánh mắt chợt lóe, bắt lấy vạt áo trước của gà yêu, kéo hán tử tục tằng này đến trước mặt, thấp giọng nói: "Ngươi một con yêu, vì sao phải chạy đến nơi đây đi tìm cái chết?"
Gà yêu đầu tiên là cả kinh, chợt trấn định lại, cũng nén thấp thanh âm trả lời: "Ngươi đã nhìn thấu chân thân của ta, vậy ta đây cũng không gạt ngươi, nữ nhi của ta hôm qua mất tích, ta theo mùi của nàng tìm được đến bên ngoài phủ của quan chủ. Nhưng nơi này canh phòng thật sự sâm nghiêm, ta định giả làm người đưa chim chóc đến để lẻn vào đi tìm ấu tể nhà ta! Ai cũng nói U Nguyệt quan chủ đam mê mấy con chim còn sống, ta, ta..."
Nói đến này, lệ trong ánh mắt hắn đã giữ không được , lạch cạch rơi xuống, "Ấu tể đáng thương của ta lớn như vậy còn chưa hề rời nhà lần nào, ta đã đáp ứng với mẹ nó nhất định sẽ đem nó tìm trở về, cho dù..."
Vân Dục Hưu giơ tay ngắt ngang lời hắn: "Nữ nhi của ngươi sống hay chết, có quan hệ gì đến thê tử của ta."
Gà yêu ngơ ngác nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn A Li, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
"Hiểu rồi !" Hắn trùng trùng chắp tay lại, "Xin lỗi liên lụy lão đệ ! Việc của ai người nấy làm! Ta đã làm phiền hà phu thê hai người, ta nhất định phụ trách tiễn các ngươi bình an bước đi! Đám thần binh này cứ giao cho ta, các ngươi chỉ cần để ý trốn ra phía sau! Lão đệ, đi mau!"
A Li cảm thấy cái não của con gà yêu này không chạy cùng đường với người bình thường cho lắm.
Nhưng khi hắn nhắc tới nhãi con, vẻ mặt cực kỳ giống như Đô Đồ.
A Li nhịn không được lại tưởng tượng đến biểu cảm của Điều Đồ A Ngọc khi bản thân mình niết bàn, lớp lông bên cạnh hốc mắt nhất thời ẩm ướt một vòng lớn.
Vân Dục Hưu sống không còn gì luyến tiếc dùng một ngón tay vuốt vuốt cọng lông ngốc đang rối loạn cút nàng, bất đắc dĩ thở dài: "Đồ ngốc. Khóc cái gì. Ta cũng chưa nói mặc kệ."
"Pi? !"
Vân Dục Hưu thả vạt áo của con gà yêu ra, nhìn về phía hai tên thần binh, âm thanh lạnh lùng nói: "Dẫn đường."