Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Ma Đầu Sau Khi Thành Niên Cực Hung

Chương 59: Cái cánh đáng chết này

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phát hiện Ngọc Li Hành ở phía trước, con mối không ngừng lải nhải trong bàn tay của Vân Dục Hưu: "Đại nhân đại nhân, thuộc hạ truy tung theo mùi cũng có cực hạn nhất định —— phàm là địa phương mà hắn đi qua, thì trong đầu ta trước tiên sẽ hoạ ra một cái bản đồ. Trước mắt, cái bản đồ này là từ Tây ma vực của chúng ta kéo dài đến Đông ma vực, còn có Trung Châu của tiên tộc, nơi nơi đều có tung tích của hắn. Ta chỉ có thể suy đoán đại khái hắn gần đây xuất hiện ở vị trí nào. Ở cái chỗ này cũng có dấu vết, cho dù hắn vừa rời đi, cũng nhất định đi không bao xa ! Vừa vặn gần đây đều vô cùng hoang vắng, nếu như có người, vậy tám phần hắn!"

A Li đang ở trong túi áo trước ngực Vân Dục Hưu, ngủ gà ngủ gật.

Nàng mệt muốn chết rồi, cả đêm qua đều trôi nổi trên trời, giờ phút này cảm giác mình tìm không ra nơi, làm không đến chốn. Nàng bị hắn giữ bên người, ước chừng độ ấm cùng hương vị của hắn không lúc nào là không xâm nhập của vào cái thần kinh điểu này của nàng, hình ảnh song tu thỉnh thoảng sẽ cường thế xông vào trong óc của nàng, nhớ tới ban đêm nàng vô ý thức thét chói tai cùng nỉ non, A Li hận không thể biến thành một con chim đà điểu vùi đầu xuống đất ngay tại chỗ.

Hoá ra, kích động quá mức thật sự sẽ khóc ra nha!

Cái loại cảm giác không khống chế được này làm cho nàng vừa tim đập nhanh lại vừa kinh hãi. Nàng giấu cái vuốt và đầu vào trong thân thể lông lông tròn lụi của mình, đem bản thân biến thành một trái cầu lông lông hai màu đen trắng giao nhau.

Khi nàng mơ mơ màng màng ngủ gật, một cụm ma khí ấm áp dễ chịu lặng lẽ ôm lấy nàng, mỗi khi đầu nàng gật về trước một cái, nó sẽ nhẹ nhàng nâng cái mỏ của nàng lên. Mỗi khi đầu nàng lật ngửa về sau một cái, nó sẽ tinh chuẩn nâng lỗ tai nàng. Dưới sự dung túng tận lực của nó, tư thế ngủ của A Li dần dần không bị cản trở nữa.

Đợi đến nàng cảm thấy mỹ mãn mở to mắt, chuẩn bị duỗi cái thắt lưng lười, bỗng nhiên hoảng sợ phát hiện hai móng vuốt của bản thân đang chổng lên trời, một bên cánh níu lấy ngực Vân Dục Hưu, bên cánh kia thì thoải mái thả lỏng, xoè thành nửa cây quạt.

Hổ thẹn!

A Li giãy dụa bò lên, theo vạt áo của Vân Dục Hưu ló đầu ra ngoài.

Vừa đúng lúc, nghe thấy con mối kích động nói: "Đại nhân! Tìm được rồi!"

Vân Dục Hưu vốn đã hóa thành hình dáng con mối, giờ phút này thấy rõ người trong tầm mắt, bước chân hắn hơi ngừng lại, trên người tràn qua một tầng sương mù đen.

Khi màn sương mù thối lui, hắn đã khôi phục bộ dạng cũ.

Vẫn là một bộ hắc bào quý giá đẹp đẽ không dính bụi trần, vẫn là dung nhan loá mắt, khí thế mười phần, làm người ta không dám nhìn gần.

Ngoại trừ trước ngực có một cái túi tiền ra, thì hết thảy đều xứng đáng với tiêu chuẩn đại ma vương phản diện ra sân khấu.

A Li ló đầu từ trong túi tiền thăm dò nhìn, toàn bộ con điểu đều sợ đến ngây người.

Nàng thế nào cũng không thể đoán được, vị thần phó nguyên thần thoát khiếu, độc thủ sau màn tập kích Điều Đồ cùng Đế Vô Thần, đúng là Ngọc Li Hành? !

Làm sao có thể?

Ngọc Li Hành nghe được động tĩnh, xoay người lại.

A Li nghe thấy trái tim mình đập bịch bịch, vuốt không tự chủ được cứng ngắc .

Ngọc Li Hành vẫn ngọc thụ lâm phong như trước. Thấy Vân Dục Hưu, trong ánh mắt hắn thật nhanh xẹt qua một chút kinh ngạc.

Chợt, hắn bước nhanh lên đón, nói: "A Li đâu?"

Vân Dục Hưu bất động thanh sắc, hơi hơi khơi nhướng đuôi lông mày lên. A Li cào cào vào xiêm y Vân Dục Hưu, khẩn trương nhìn chằm chằm vị ca ca này.

Khuôn mặt tuấn tú của Ngọc Li Hành ửng đỏ, bộ dáng thập phần sốt ruột: "Không kịp giải thích nữa , ngươi mau chóng mang A Li đến địa phương an toàn! Đại Thánh Quân nhập ma , đang đem tam giới biến thành luyện ngục!"

Vân Dục Hưu quái dị nhìn hắn: "Vậy ngươi còn rảnh rỗi ở chỗ này ngắm phong cảnh?"

"Ta đang đợi lão sư an bày viện binh, " Ngọc Li Hành lắc đầu thật nhanh, kìm lòng không đậu bắt được ống tay áo Vân Dục Hưu, "Xin ngươi, tìm được A Li, giấu nàng thật kín, sau đó trở về giúp ta một tay!"

Hắn nâng cánh tay lên chỉ về hướng Nam: "Nơi đó là quận Thập Cửu ở phía Bắc Trung Châu, thánh cung đã bày ra đại trận luyện hóa, muốn đem hơn mười vạn người sống ở đó luyện hóa thành âm linh, giúp Đại Thánh Quân phá tan bích chướng! Một khi hắn tiến thêm một bước, miệng chỉ có càng rộng hơn, không còn biết kiêng nể gì ! Vân Dục Hưu, ta mặc kệ ngươi đã từng là cái gì, ta chỉ biết ngươi là người hắc bạch phân minh, loại sự tình này phát sinh ngay trước mặt ngươi, ngươi nhất định sẽ không làm bộ như không thấy!"

A Li từ trong túi áo Vân Dục Hưu trong nhảy ra, hóa thành hình người.

"A Li? !" Ngọc Li Hành giật mình nhìn nhìn nàng, lại nhìn Vân Dục Hưu.

A Li nói: "Ca ca, huynh nói lão sư là loại người nào? Viện binh là ai? Mới vừa rồi huynh ở đây gặp mặt ai vậy ?"

Ngọc Li Hành ngửa đầu nhìn xa xa, thấy viện binh còn chưa tới, liền nhìn A Li giải thích nói: "Lão sư là một vị tôn giả có được đại thần thông, lúc trước là hắn dạy ta làm thế nào dùng cấm thuật triệu hồi muội trở về ."

Sau lưng A Li lạnh hẳn, thầm nghĩ: Quả nhiên như!

Cái cấm thuật này sở dĩ bị cấm, cũng không đơn giản là vì nó rất nghịch thiên. Nguyên nhân càng trọng yếu hơn là vì, nó sẽ tạo thành một thương hại rất lớn không thể vãn hồi được đối với người thi thuật. Điều này coi như không nói đi, mấu chốt là từ sau khi có tin tức về cấm thuật này, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói có ai đã từng thành công!

Vì một hi vọng hư vô mà không duyên không cớ chiết tổn vô số chiến lực, tất nhiên là cũng bị cấm .

Từ trước A Li chỉ cảm thấy Ngọc Li Hành thành công hoàn toàn là do phúc của hào quang nam nữ chính —— để Ngọc Li Thanh trùng sinh một lần, thuận tiện để Giang Thập Dật gϊếŧ nàng, chặt đứt mối duyên từ trước.

Giờ phút này, biết được chân tướng, sau lưng A Li chỉ cảm thấy một cơn hàn khí chà xát nhảy lên trên.

Tất cả những thứ này, đều không phải ngẫu nhiên.

Cho nên mục đích của thần phó...

Nàng nghiêng đầu nhìn Vân Dục Hưu, chỉ thấy trên mặt của hắn đã sát khí dầy đặc.

Hắn cúi âm mắt, thật sâu nhìn nàng, liếc mắt một cái.

Con mối vẫn luôn yên tĩnh như thóc, bỗng nhiên hiện ra hình người, chỉ vào khối mộc bài nhỏ trong tay Ngọc Li Hành, kêu lên: "Mùi của ta ở trong này!"

A Li ý thức được cái gì, sắc mặt trầm xuống: "Cho nên, chúng ta tìm tới chỗ này, đã đúng như kế hoạch của hắn."

"A Li, muội đang nói cái gì?" Ngọc Li Hành hơi hơi nhíu mày, "Sinh linh của cả quận Thập Cửu sắp bị luyện hóa, chúng ta phải nghĩ biện pháp giúp bọn họ! Cũng không biết viện binh của lão sư đến nơi nào rồi, nếu lại không đến, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình !"

Hắn nhéo nhéo cái mộc bài trong tay. Hiển nhiên, đây là tín vật người kia lưu cho hắn để chỉ huy viện quân.

A Li nói: "Người của thánh cung chúng ta có thể đối phó. Nhưng vấn đề trước mắt là, ca ca, sư phụ của huynh có khả năng không phải là người tốt, chúng ta đã rơi vào cạm bẫy rồi ."

"A Li muội nói bậy bạ gì đó? Trên người lão sư đã có đại thần thông, lại không màng danh lợi, tâm hệ thương sinh, tôn giả đáng kính trọng, ngưỡng vọng như vậy! Tuyệt không thể nói bậy được!" Ngọc Li Hành khó có thể tin, mở to hai mắt.

A Li lười giải thích cho hắn —— lần đầu tiên gặp mặt, thấy hắn không tiếc hao hết nguyên khí bản mạng cũng muốn giúp Diêu Khanh Khanh kéo theo thực tử yêu, A Li đã biết vị ca ca này là cái loại đầu gỗ điển hình, cố chấp, sẽ không nghe người ta khuyên. Lại sau này, thấy hắn đem cha mẹ đã hại chết Ngọc Li Thanh nhốt lại rồi tra tấn, A Li lại phát hiện hắn thật rất cố chấp, chỉ đồng ý với khái niệm chính nghĩa tiêu chuẩn trong đầu của bản thân thôi.

Người như vậy, mộ khi sinh ra sùng kính ngưỡng mộ với một cá nhân nào đó, thì có chín trâu cũng không kéo trở lại được !

Trừ phi để cho hắn thấy chân tướng.

Vì thế A Li che trán thở dài: "Vậy không bằng chúng ta đi giúp người ở quận Thập Cửu kia trước đi? Nếu còn có cơ hội rời khỏi nơi này."

Mày Ngọc Li Hành giãn ra: "Được, vậy xuất phát! Bắt đầu từ cái chỗ cửa hàng kẹo, A Li có lẽ không nhớ rõ, lần trước muội thích nhất kẹo thủy tinh bán ở chỗ này . Có Vân Dục Hưu ở đây, giải quyết hộ trận của Chấp thị nhất định không phải là vấn đề lớn!"

Vân Dục Hưu chỉ đứng ở một bên cười lạnh.

Con mối nhỏ hơi hơi nghiêng đầu, trực giác kỳ quái làm cho hắn đứng ngồi không yên, nhưng dù là sinh vật sâu sắc như hắn, cũng không biết được cảm giác nguy này từ đâu mà đến. Hắn chỉ có thể cảm giác được, dưới mảnh đất này, những gia đình sinh sống đặc biệt nhiều một chút, cũng sinh động một chút, mấy tộc loại này đều là hàng xóm cũ của hắn —— con giun, bọ cánh cứng, chuột, đều là hắn quen thuộc, cũng không biết có gì không thích hợp.

"Kỳ quái , kỳ quái . Nơi này tiểu yêu quái sao lại đặc biệt nhiều nhỉ?" Con mối nhỏ lẩm bẩm nói, "Còn đang tranh giành địa bàn như phát điên lên đây, nhưng mà một con lợi hại cũng không có! Rõ ràng không hề có uy hϊếp, ta làm sao lại cảm thấy trong lòng bất an thế này."

A Li hơi hơi nghiêng đầu nhìn hắn.

"Ca —— sát."

Chỉ thấy mộc bài trong tay Ngọc Li Hành, bỗng nhiên đứt thành hai đoạn.

"Đến rồi." Vân Dục Hưu cúi đầu cười lạnh một tiếng, tay áo dài quấn lại, cuốn A Li trở về bên người.

Trong mộc bài kia chảy xuôi ra vô số tơ vàng óng ánh tinh tế, giống như suối phun trào ra tay Ngọc Li Hành, sau đó tuôn chảy về hướng bốn phía mặt đất.

Một con kiến nhỏ vừa mới từ trong lòng đất bò ra kiếm ăn, đột nhiên bị xối một sợi lên ngay đầu.

Còn lại vô số tơ vàng óng ánh nhanh chóng rót vào trong đất, Ngọc Li Hành ngơ ngác đưa tay chạm, nhưng lại thấy dòng nước kia không chút trở ngại xuyên qua bàn tay hắn, giống như nó căn bản chỉ là một hình chiếu ba chiều chứ không thực sự tồn tại.

Vân Dục Hưu giơ giơ cằm lên: "Nếu có thể bảo đảm hắn không chết, liền xem như ngươi lấy công chuộc tội."

Con mối bị hắn khâm điểm nhất thời cả người chấn động, kích động muốn quỳ xuống: "Đa tạ đại nhân không gϊếŧ chết! Tiểu nhân nhất định tận tâm tận lực bảo hộ vị cữu ca (*) công tử này!"

(*) Cữu ca: anh vợ.

Khoé mắt Vân Dục Hưu giật giật, thật nhanh mím chặt khóe miệng, giấu đi ý cười.

Khi giọng nói lạc xuống, chỉ nghe nổ "Oanh" một tiếng, trong tầm mắt chỉ còn lại cát bay đá chạy.

Vân Dục Hưu ôm lấy A Li lướt về giữa không trung, phát hiện nơi đây cư nhiên bị bày ra một pháp trận kỳ dị phát ra ánh sáng vàng, trong phạm vi một trăm trượng, một cái bát khổng lồ bằng ánh sáng màu vàng kim nhạt chụp lên trên đại địa, vây bọn họ vào chính giữa.

Hắn nâng tay chạm vào, nở nụ cười: "Thực lực của hắn đã qua khỏi cấp bậc thần phó rồi, đã tiếp cận bậc thần sử cao nhất. Thú vị, càng thú vị nha ."

A Li đến bây giờ còn chưa hiểu rõ ràng cấp bậc tiên tộc, ngay cả yêu ma cũng chỉ nhớ đại khái —— dưới ma tôn là thiên ma, dưới thiên ma là ma, dưới ma là phi ma, xuống nữa là mặt hàng gì nàng cũng không phân biệt được . Mà tiên tộc bên kia, Đại Thánh Quân chắc cũng ngang cỡ Ma Tôn, Thánh Quân chính là cấp Thiên Ma, cái khác nàng chỉ nhớ rõ một cái gì là Thần Quân, bởi vì nghe qua giống như rất lợi hại, kỳ thực thực lực ước chừng tương đương với ma.

Nếu gọi là Thần phó, theo nàng hẳn là tương đương với Đại Thánh Quân.

Như vậy Thần sử chính là cấp bậc thứ hai, lợi hại vô cùng như trong truyền thuyết sao ? !

"Vậy ngươi đánh thắng được không?" Lời vừa ra khỏi miệng, A Li liền biết đây là một câu hỏi ngốc.

Quả nhiên, Vân Dục Hưu khinh thường xuỳ một tiếng.

"Nếu như hắn không sợ ta, cần gì bày ba cái trò yêu này."

A Li thở dài: "A, ngươi rất lợi hại!"

Làm một tín đồ chân chó đủ tiêu chuẩn, phải có giác ngộ bản thân là vai phụ.

Nhưng Vân Dục Hưu tuyệt đối không vừa lòng.

Hắn phát hiện bản thân hắn đã thật lâu không có thấy mấy tua tủa màu hồng của nàng .

Cứ tưởng rằng trải qua một lần xuân phong đêm qua, mấy cái xúc tu tua tủa trong suốt kia của nàng chắc hắn phải biến dài, sinh cành sinh nhánh luôn ấy chứ. Hắn cũng đã lo lắng phải tiếp nhận cái trái cầu du͙© vọиɠ kỳ quái lại thuần túy này của nàng, ai biết nó lại không có? !

Giống như hiện tại, nàng rõ ràng nói lời tán thưởng, nhưng trong ánh mắt tối đen kia lại chỉ có một mảnh lười nhác.

Điểm chú ý của A Li cũng không nằm ở trên người hắn.

Nàng đang nhìn chằm chằm con kiến vĩ đại dầm mình trong làn sương kia.

Vân Dục Hưu không biết từ khi nào đã gỡ đi trói buộc trên người con mối. Con mối hiện ra thần ma thân, giống như khi chiến đấu cùng Điều Đồ A Ngọc, bên ngoài thân thể mạn một lớp ánh sáng vàng kim hơi chuyển nhạt. Ngọc Li Hành bị hắn bỏ lên giữa hai cái râu to tướng trên đỉnh đầu, tuy rằng không thể nhìn thấy vẻ mặt của Ngọc Li Hành, nhưng lại có thể tưởng tượng được vị quý công tử tiên tộc này nhất định đang nghẹn họng nhìn trân trối.

Con kiến trước mặt có cái đầu to tương đương với con mối này, nhưng vừa nhìn liền thấy là hung dữ hơn con mối, cũng cường tráng hơn nó nhiều lắm. Hai cọng râu của con kiến bắt đầu dựng đứng lên, nhào vào tấn công.

A Li giờ phút này rốt cục chân chính ý thức được sự cường đại của cái gọi là "Thần phó" kia.

Nàng cứ tưởng rằng sau khi mạnh mẽ đẩy con mối cùng Trấn Vật Biển lên tới thực lực Thánh Quân thì lực lượng của tên thần phó kia cũng hao đi không ít, ai biết lại nhẹ nhàng bâng quơ như hắn phủi tay thôi!

Con kiến nhỏ kia chỉ bị chạm vào một trong hàng vạn sợi tơ vàng chảy ra từ trong tấm mộc bài kia mà thôi.

Nghĩ đến số lượng bị rót vào đất này, A Li không khỏi nhẹ nhàng rùng mình một cái.

Nhất định, tất cả những thứ này đều đã có kế hoạch trước.

Nếu như ở trong này an bày xong phục binh sẵn, lấy tính cách đa nghi của Vân Dục Hưu kia, tất nhiên sẽ không mắc mưu!

Cho nên thần phó chỉ an bày rất nhiều tiểu yêu hiếu chiến ở gần khu vực này, không làm người ta nghi ngờ một chút nào. Lại đem mùi hương con mối lưu lại ở trên người hắn mùi chuyển qua mộc bài, dẫn Vân Dục Hưu cùng A Li tiến đến. Đợi con mồi tiến vào bẫy, hắn lại phóng thích thần quang trong mộc bài, biến tất cả tiểu yêu trong khu vực gần đây thành chiến tướng của hắn.

Về phần pháp trận kim quang bị phong ấn trong phạm vi trăm trượng, hiển nhiên cũng là sau khi thần quang rót vào trong đất mới bị kích hoạt !

Một khu vực thường thường vô kì, trong khoảnh khắc liền thành tuyệt sát trận!

Chẳng qua, mục đích của đối phương là cái gì chứ?

Yêu ma loại này cũng giống như Trấn Vật Biển, dù có được rót thần quang thì cũng không chống đỡ được hơn ba giây dưới tay Vân Dục Hưu.

Tiêu hao! ?

A Li nói: "Hắn muốn tiêu hao lực lượng của ngươi. Để ý xem hắn trốn ở nơi nào, tuỳ thời mà động."

Lời còn chưa dứt, dưới đất liền chui ra vô số những vật mang màu vàng kim lóng lánh.

Con mối nhất thời hoảng loạn, một bên vừa đấu sức với con kiến, một bên hô lớn: "Đại nhân! Đại nhân! Tiểu nhân không chịu được nữa nha! Tiểu nhân chết trận là chuyện nhỏ, làm bị thương cữu ca công tử là chuyện lớn a đại nhân!"

Thân ảnh Vân Dục Hưu biến mất ở chỗ cũ.

Toàn bộ đại địa như bị xốc lên không trung, từng con từng con quái thú dữ tợn bò lên khỏi mặt đất, âm thanh ầm vang không dứt bên tai.

Một con bọ hung khổng lồ đang đùng đùng bò lại tấn công phía sau lưng con mối, nó giơ cái kiềm màu bạc to tướng của mình lên định cắm vào chân sau con mối, thì một thân ảnh hắc bào quỷ mị xuất hiện ngay trên sọ não nó, một cái tay tái nhợt nhẹ nhàng vịn vào sau ót nó.

Chỉ trong một hô hấp, con bọ hung vĩ đại đã hoá thành một đống tro tàn, chậm chậm rì rì rơi xuống mặt đất.

Một con giun ủng qua đống tro mà con bọ hung lưu lại, từ dưới đất chui lên, đánh thẳng về hướng Vân Dục Hưu.

"Y..." A Li vừa thấy kia sợi thịt hồng mấp máy kia, cả người liền nổi đầy da gà.

Vân Dục Hưu hừ lạnh một tiếng, một tay che mắt nàng, trong chớp mắt liền làm cho con giun vừa mới chui ra đến, đang muốn ngửa mặt lên trời chưa kịp rít lên một tiếng đã hóa thành tro bụi.

Tay áo dài đảo qua, ngay cả hình dạng cũng không còn tồn tại.

Tuy vội vẫn ung dung, hắn còn không quên chê cười nàng: "Chim không phải thích ăn mấy thứ này sao? Quay lưng với giống nòi à, ta định sửa chữa cho ngươi mấy cái tật xấu mà ngươi cứ giấu giấu giếm giếm suốt."

A Li: "..." Vì sao khi hắn nói những lời này, lỗ tai lại bất động như núi? ! Hắn thực sự nhận thức như vậy chăng? !

Tuy là nói như vậy , Vân Dục Hưu cũng là chuyên môn lựa chọn xuống tay trước với mấy con thân thềm, giống như đánh chết đám chuột vậy, vừa mới chui đầu lên đã bị hắn bóp chết từ dưới mặt đất.

Con mối thoát khỏi nguy cơ, chở Ngọc Li Hành chạy trốn tới bên cạnh rìa pháp trận, co rúm lại thân hình ở mức độ lớn nhất trong vòng phòng ngự, chờ đợi Vân Dục Hưu thu gặt đám yêu ma này.

A Li đã nhìn ra, thần lực kỳ thực là một tồn tại vô cùng cường đại, mặc dù Vân Dục Hưu đã cùng với bản thể dung hợp, cũng không thể nào tiêu diệt một diện tích lớn từ xa, hắn phải tiếp xúc chúng nó, phải dùng bản mạng ma diễm phá hủy đi phòng ngự của thần lực đó.

Càng có nhiều yêu ma từ dưới đất chui lên hơn, rất nhanh đã thành tầng tầng lớp lớp .

Trong lòng A Li ẩn ẩn có một loại dự cảm bất hảo.

Quả nhiên, ngay khi trong lòng nàng hơi lạnh lẽo, một con chuột khổng lồ cả người lông bờm đổ dựng thẳng đang nhảy lên cao cao, oanh một tiếng dừng ngay trước mặt con mối cùng Ngọc Li Hành!

Vân Dục Hưu nghiêng đầu vừa thấy, khóe miệng liền run rẩy.

A Li nói: "Ta đi giải quyết! Ngươi giúp ta ngăn cản lại, đừng để cho mấy con yêu ma khác lại hỗ trợ."

"Ừ." Trong thanh âm Vân Dục Hưu tỏa ra hàn khí.

A Li hiện ra thần ma thân, quyết đoán nhảy xuống!

Con mối không phải là đối thủ của con chuột kia, đánh nhau mới mấy chốc đã bị ép sát vào trong màn ánh sáng phong ấn của pháp trận.

Chuột yêu mở to mồm, lộ ra răng nanh nhiễm máu đỏ tươi, trùng trùng cắn về hướng yết hầu của con mối yếu ớt —— hiển nhiên, trước khi con chuột yêu này có được thần lực, chắc chắn vừa cắn chết hay cắn con gì đó đổ máu, nó là một con chuột vô cùng hung tàn.

"Cút ngay cho ta ——" A Li từ trên trời giáng xuống, "đông" một tiếng đánh vào trên lưng con chuột, cái vuốt hung hăng bắt lấy xương sống lưng nó, vẫy cánh kéo nó nghiêng đến một bên!

Con rối thoát thân chạy ra mừng đến phát khóc: "Cám ơn nữ đại nhân, cám ơn nữ đại nhân!"

"Giúp mau!" A Li quay đầu quát.

Nàng chỉ có thể lợi dụng thể trọng để kềm chế con yêu ma này, nhưng không cách nào đột phá được tầng thần quang bảo vệ.

Chỉ có con mối cũng có được thần lực mới có thể đâm thủng được.

"Nha, nha!" Con mối chật vật đứng lên, nghiêng ngả chao đảo đi về phía chiến cuộc.

A Li giống ngũ hành sơn mà đè lên trên lưng con chuột to lớn, hai móng vuốt lớn gắt gao giữ lấy nó, tuy rằng không thể xuyên thủng kim quang, nhưng nàng có thể trùng trùng đè ép nó, làm thân thể yêu ma bên dưới kim quang biến dạng.

Ví như hiện tại, cái đầu và mông con chuột bị móng vuốt to lớn ép chặt, căn bản nhúc nhích không xong.

A Li dùng chiêu "thiên cân trụy", ép nó tới le lưỡi. Con chuột khổng lồ liều mạng giãy dụa ninh động, nhưng không cách nào thoát khỏi đại béo điểu A Li.

"Mau!" A Li dùng mỏ kềm chặt cổ của con chuột khổng lồ, "Chém xuống chỗ này mau!"

Con mối giơ cái càng phía trước lên.

A Li nheo mắt lại, phòng bị con mối lâm trận phản chiến.

May mắn, nó vẫn còn thông minh y như trước.

Càng con mối thuận lợi đâm xuyên qua yết hầu con chuột khổng lồ. A Li dùng mỏ vạch một đường, con mối theo chỉ đạo của nàng, xé rách ngực, lộ ra ma tâm hơi hơi run rẩy.

A Li không chút do dự một ngụm nuốt vào!

"Đại nhân! Phía sau!" Con mối một tiếng thét chói tai.

A Li một cước đá văng con chuột đang tán thành bụi, nhìn lại, chỉ thấy ba con chuột to khác lại nhất tề bọc lên đánh lại.

Thanh âm con mối run run: "Đại, đại nhân, ma tôn đại nhân đi đâu vậy..."

"Không sợ, " A Li định liệu trước, "Ta bắt bọn nó cột lại một cục, ngươi lại đến gϊếŧ."

Nàng giơ cánh, vung hai cái chân ngắn đánh tiếp.

A Li kỳ thực cũng rất buồn bực, nàng rõ ràng là một nữ tử yếu ớt nhu mì lưng không thể đeo tay không thể xách, ừ thì có từng đọc chút sách, đánh nhau thì khẳng định sẽ không . Nhưng không biết vì sao, chỉ cần biến thành chim, thật giống như cả đầu đều là kỹ năng chiến đấu, từng cái động tác đều tinh chuẩn thẳng thắn dứt khoát, giống như một con chim người ta nuôi để chọi vậy !

Như giờ phút này, nàng hơi híp mắt, ép thân xuống né qua cái miệng con chuột khổng lồ kia đang táp tới, khi cái bụng mềm mại của nó theo đà bay qua đầu nàng, nàng theo bản năng giơ mỏ lên, đã nghĩ đến chuyện rạch bụng nó, làm cho nội tạng nó tung toé ra ngoài.

A Li kịp thời ngưng lại ý niệm đáng sợ này.

Nàng vỗ vỗ cánh trên mặt đất, mượn lực nhảy lên, khıêυ khí©h nhìn về phía một con chuột to

lớn khác.

Nàng nhảy lên nhảy xuống, rất nhanh dẫn tới ba con chuột to này chạy loạn thành một đoàn, sau xem xét đúng thời cơ, dùng móng vuốt và mỏ gắp lấy đuôi chúng nó, buộc lại thành một cái gút.

Ba con chuột to tướng giãy giụa lung tung, càng tránh, đuôi lại cành vây vào nhau thành một đoàn rối nùi.

A Li đắc ý đạp lên trái cầu chuột này, đón con mối đi lại thu gặt ma tâm.

Con mối sớm bị mấy thao tác liên tiếp này của nàng làm cho sợ ngây người. Cho đến khi Ngọc Li Hành vỗ vỗ đầu của nó, nó mới vui vẻ vọt lên.

"Cho ngươi một cái!" A Li rộng lượng nói.

Con mối vội vàng giơ chân ra: "Không không không đại nhân, đầu tiểu nhân còn đang dắt ở lưng quần mang theo đây, ăn cũng lãng phí!"

A Li biết hắn là đang muốn xin được một lời hứa hẹn không gϊếŧ, trong lòng nàng cười thầm, giả bộ không hiểu, nhún nhún cánh nói: "Vậy quên đi, chờ khi ngươi an ổn đem đầu trở về rồi lại nói."

Con mối cười khổ không ngừng. Hắn biết bản thân suýt một chút liền phạm tội lớn ngập trời, giờ phút này miệng phát khổ, cũng không dám nói thêm cái gì.

A Li thuận lợi nuốt vào hai ma tâm, trong lòng không khỏi thập phần cảm kích —— thần phó thật sự là người tốt, có kinh nghiệm nhìn người đưa hàng nga !

Ngay tại lúc nàng chuẩn bị chỉ huy con mối đào ra viên ma tâm thứ ba, biến cố đột nhiên đã xảy ra.

Con chuột yêu này không biết khi nào lặng lẽ thò đuôi ra, nó hí mắt giả chết, cái đuôi sắc nhọn vĩ cũng giơ lên cao, nhắm ngay cái đầu lông xù xù của A Li! A Li lại đang cười tủm tỉm cùng con mối nói chuyện, phảng phất căn bản không chú ý tới nguy cơ phía sau.

Trước mặt Vân Dục Hưu bỗng nhiên chui ra một loạt chuột khổng lồ.

Trong lòng hắn có linh cảm, ánh mắt xuyên qua trùng trùng trở ngại, nhìn về phía A Li.

"Shm —— "

Mắt thấy kia cái đuôi nhọn hoắc của con chuột khổng lồ kia đang dùng sức mạnh vạn quân đâm xuống, Vân Dục Hưu tay chân lạnh lẽo, cả người phảng phất như đông lại .

Mấy con chuột to trước mặt lại đằng đằng sát khí nhào lên.

Nếu hắn đi vòng qua chúng nó, ắt không kịp cứu viện!

Giờ khắc này, thế giới trước mắt Vân Dục Hưu phảng phất đọng lại .

Hắn cảm thấy bản thân như đang hành tẩu trong vô thức vậy.

Hắn thấy bản thân chậm rãi nâng lên một bàn tay, đấm vào con chuột to lớn đang nhe răng nhào tới trước mặt.

Răng chuột...

Ánh mắt hắn trong nháy mắt biến thành màu đỏ hồng.

Trí nhớ bị phong ấn mạnh mẽ phá vỡ phong ấn, dũng mãnh ào vào trong óc của hắn.

Hắn mờ mịt tiếp tục đi về phía trước, khắp toàn thân từ trên xuống dưới, phảng phất như dính đầy chuột với ánh mắt đỏ bừng. Vô số răng nanh đang rậm rịt cắn. Cắn da thịt hắn.

Con chuột to tướng dưới tay hắn hóa thành bụi.

Hắn vẫn tiếp tục xuyên qua đám bụi hình chuột đó, tay vừa nhấc lên, lại chụp vào một cái móng vuốt chuột lớn đang nhào tới.

Quanh thân hắn, phảng phất như răng chuột đã cắn hết da thịt, còn đang tiếp tục cắn cắn xương của hắn, mạch máu của hắn.

Tiếng nghiến răng, tiếng răng đang cạp lên xương hắn làm máu của hắn như muốn đông lại. Mỗi một bước đi về phía trước, đều làm cho hắn nhìn thấy hào quang tử vong càng đến gần —— hắn tựa như một toà khắc băng cố chấp đi trước, mỗi một bước đều có khả năng tan xương nát thịt.

Hắn phảng phất nghe được linh hồn của mình phát ra tiếng rít, ngăn hắn tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng mà, cái đuôi chuột giơ lên cao nhắm ngay đầu cái đồ ngốc nghếch kia, lại chặt chẽ nắm lấy hắn kéo lại.

Hắn tiếp tục đi về phía trước.

Lại có mấy con chuột to tướng dưới tay hắn hóa thành tro bụi. Hắn hít một ngụm khí, khinh thân, lướt lên.

Kỳ thực này một chuỗi động tác này, đều phát sinh chỉ trong nửa hơi hô hấp .

"Người của ta... Chỉ có ta được gϊếŧ..."

Nếu như có người ở bên nhìn, chỉ nhìn thấy một tàn ảnh màu đen xẹt qua một đàn chuột đã hoá thành tro tàn, dừng lại phía sau đầu A Li.

Cái đuôi chuột đánh úp lại với tốc độ cao, trùng trùng nện lên trên lưng Vân Dục Hưu.

Thế giới trong mắt hắn lại một lần nữa biến thành động tác chậm.

Hắn nhìn thấy con đại béo điểu A Li này thật chậm thật chậm nghiêng thân, nghiêng đầu, giơ một cái cánh lên, mắt đen lí lóe lên một ánh sáng giảo hoạt.

"À, không ngu ngốc lắm." trong đầu hắn nhanh chóng thoảng qua ý niệm này.

Lại ngay sau đó, cái cánh đáng chết kia trùng trùng phất lên trên người của hắn, ngay cả hắn, mang theo cái đuôi chuột khổng lồ trên lưng, cùng bị tát một phát đi ra ngoài!

Vân Dục Hưu chỉ còn kịp mắng nửa chữ thô tục.
« Chương TrướcChương Tiếp »