Não A Li kéo căng : "Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ phụ trách với ngươi ."
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đồng loạt ngây dại.
Khoé mắt Vân Dục Hưu nhảy thẳng, bàn tay đang giữ sau gáy A Li không ngừng phát lực, làm cho A Li trong lòng sợ hãi, luôn cảm thấy không để ý sẽ bị hắn bóp gãy xương mất.
Hắn hơi hơi nghiêng đầu, nheo mắt, ánh mắt lọt thẳng vào đáy mắt nàng.
"Phụ trách?" Môi mỏng bỗng nhiên vừa động, hắn cười như không cười nói, "với ta?"
"... A."
Hắn thở dài một tiếng, xấu xa nói: "Không cần thiết. Bởi vì..."
Ngay sau đó, A Li thấy của l*иg ngực của hắn bỗng nhiên tách ra một lỗ hổng, ma tâm đang nhảy lên bịch bịch xuất hiện ngay trước mắt nàng.
Thân thể hắn từ đậm chuyển sang nhạt, bỗng nhiên tán thành một trận sương mù đen, phân ra, tụ lại, bao vây lấy toàn bộ A Li. Màn sương đen không thể nói rõ là lạnh hay nóng trong nháy mắt xâm nhập vào thân thể của nàng.
A Li kinh ngạc, tiếng hô nghẹn lại trong cổ họng.
Một loại cảm giác kỳ dị không thể dùng ngôn ngữ miêu tả nhảy vào trong óc, nàng ngơ ngác há to miệng, giống như con cá gần chết, hít mạnh vào một hơi.
Vân Dục Hưu căn bản không định buông tha nàng.
Lại ngay sau đó, ma tâm đang nhảy lên cực kỳ kiên định hữu lực của hắn xuyên qua l*иg ngực nàng, rơi xuống trong thân thể nàng.
Cổ họng đang nghẹn lại của A Li kia tràn ra một tiếng than nhẹ, nàng cảm giác được ma tâm của hai người đều tủa ra vô số cành, mỗi một cành nhánh đều mỏng manh nhưng dày đặc quấn quanh nhau, theo nhịp tim nhảy lên, ma khí cùng ma huyết của hai người điên cuồng xông vào nhau, sau đó tựa như hai đám mây chạm vào một cái, ôn nhu quấn quýt, dung hợp.
Không chỉ có mỗi cảm giác như vậy, mà còn có sự mê muội khi ma huyết ở trong cơ thể vận hành, đồng loạt phát sinh ở mọi nơi trong thân thể —— mỗi một tia ma khí đều bị hung hăng nhuộm dần, mỗi một giọt ma huyết đều ở cuồng liệt giao dệt. Chiến đấu cực kỳ hưng phấn và sợ hãi làm nàng quên cả thở, nàng muốn cuộn bản thân mình thành một trái cầu, lại thân bất do kỷ, mở rộng mỗi tế bào về phía hắn.
A Li cho dù chưa ăn quá thịt heo cũng từng thấy heo chạy. Cái cảm giác tưng tưng như quần áo len mùa đông tích điện như thế này, nàng liền đoán được trước mắt đang phát sinh ra chuyện gì.
Điều này cũng... rất...
Trong đầu mờ mịt ong ông, A Li mất đi hết khí lực.
Màn sương đen nâng nàng, không để nàng ngã sấp xuống.
Phòng tuyến của A Li triệt để sụp đổ, nàng nhận mệnh ngồi phịch vào chỗ trống không đáng ra là bờ ngực hắn.
Khi Vân Dục Hưu khôi phục hình người, A Li đã có chút thần trí không rõ . Nàng té ngã trong lòng hắn, mờ mịt nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, nàng quên phải hô hấp như thế nào, cho đến khi chịu không nổi, mới mạnh mẽ hoàn hồn, mồm to thở hắt ra vài cái.
Da đầu còn đang run lên từng đợt, thân thể cũng run run, không biết là lạnh hay là nóng.
Qua thật lâu, trong ánh mắt nàng dần dần có tiêu cự.
"Ngươi..." Vừa mở miệng, phát hiện cổ họng mình lại khàn khàn.
Vân Dục Hưu cười xấu xa cong lên khóe môi: "Chẳng qua là cái nguyền rủa sinh tử mà thôi, ngươi có cần sợ thành như vậy?"
A Li: "..."
Nàng biết khẳng định không phải như thế!
Giang Thập Dật liền từng ở trước mặt mọi người hạ nguyền rủa sinh tử cho Vu Sơn Tú. Tuy rằng lúc đó tiếng hừ hừ của Vu Sơn Tú có một chút ái muội, nhưng A Li trăm phần trăm xác định, Vu Sơn Tú tuyệt đối chỉ có đau đớn, không có thế này.
Nói cái gì mà chỉ là như vậy thôi!
Đây rõ ràng là cái kỹ năng đặc thù của tên hắc sơn lão yêu Vân Dục Hưu này!
Khó trách khi hắn dùng hình người, cái gì cũng không biết làm —— tuy rằng A Li không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng nàng có thể xác định, mới vừa rồi cái trò này của Vân Dục Hưu, tuyệt đối càng kí©h thí©ɧ hơn ngàn vạn lần với miêu tả cá nước thân mật trong tiểu thuyết ! Cho nên, có được kỹ năng tạc thiên khốc huyễn như vậy, hắn làm sao còn để ý tới phương pháp cách bình dân thông thường chứ?
Nếu hắn dừng tay muộn một chút, A Li cảm thấy bản thân nhất định sẽ qua đời ngay tại chỗ.
"Này cũng không được sao ?" Hắn chậc một tiếng.
Một tia sức lực A Li cũng không có, mỗi một ngón tay đều mềm đến như là bị rơi mất xương, nàng dùng toàn lực mới nói ra một câu nguyên lành: "Kẻ lừa đảo, đây căn bản không phải nguyền rủa sinh tử."
Thanh âm hơi hơi nức nở.
Vân Dục Hưu miễn cưỡng duỗi thắt lưng lại ôm chặt lấy nàng, ngữ khí không chút để ý: "Nguyền rủa Sinh tử không thể nghịch, không thể giải, cho nên ta dùng là Ý Hợp Tâm Đầu. Ta vừa chết, ngươi phải chết theo luôn."
A Li nhận mệnh ờ một tiếng.
Hắn vươn một ngón tay, chỉ chỉ vào giữa trán của nàng.
A Li nhẹ nhàng run lên, cảm thấy ngón tay hắn giống như chạm vào tâm tư nàng đang giấu đi. Nàng kinh ngạc nhìn về phía hắn, đã thấy hắn bày ra biểu cảm không chút để ý, nheo l mắt nhìn xa xa.
A Li cảm giác được thân thể của mình đã xảy ra một ít biến hoá rất nhỏ.
Vân Dục Hưu không có khả năng trực tiếp đem ma khí cho nàng, nhưng khi hai người ý hợp tâm đầu, nàng theo bản năng đi theo nhịp tim đập của hắn, tìm được tần suất cùng tiết tấu vận hành ma khí hữu hiệu nhất.
Nàng càng rõ ràng cảm giác được vấn đề của bản thân —— ma tâm của nàng cũng không yếu, ngược lại, nó rất mạnh. Ngọc Li Thanh lúc trước dùng phương pháp thanh thần diệt sinh, cơ hồ làm cho ma nguyên tồn trữ bên trong ma tâm tiêu hao hầu như không còn, cho nên, hiện tại nàng phải thu hút rất nhiều ma khí, lại đem chúng nó chuyển hóa thành ma nguyên của bản thân, phải tích trữ đến lúc đầy ma tâm, mới có thể phát huy thực lực vốn có được.
Vân Dục Hưu từng nhét cho nàng ma tâm của Thực Tử Yêu cấp độ Thiên Ma, một ma tâm của đoạ long vừa mới thành ma, còn có chút thượng vàng hạ cám tiểu yêu ma. Mấy cái ma khí xoay quanh trong ma tâm của nàng, chỉ chiếm cứ một góc nhỏ nhất, nói không đáng kể cũng không tới.
Hiện tại của ma tâm của nàng tựa như một cái cục pin mới được 3% năng lượng, tất cả những công năng đều căn bản chưa dùng được.
A Li mơ mơ màng màng suy nghĩ một hồi.
Ước chừng qua non nửa ngày, thân thể của nàng cuối cùng không còn mềm nhũn thành một đống nữa.
Vân Dục Hưu buông nàng ra, vô tình cười nhạo nói: "Cách kia ngươi sợ hãi, cách này ngươi lại không chịu được —— sao ngươi lại vô dụng như vậy."
A Li sửng sốt, nhất thời mới phản ứng lại hắn đang nói cái gì.
Nói cho đúng, nàng kỳ thực căn bản không có sợ "cách kia" có được không ? Rõ ràng là chính bản thân hắn không được, sao dám xuyên tạc thành nàng sợ chứ ? ! Ha! Ha ha ha! Nàng sẽ sợ "cách kia" ? ! Chỉ bằng cái kỹ thuật nhãi nhép không làm được gì của hắn? ! Ha ha ha! Cười chết người !
A Li nhịn không được, trong lòng trung kêu gào lên, nàng căn bản không thể tưởng được bản thân đã đội một cái nồi to như thế nào.
"Lại đây." Vân Dục Hưu dừng bước.
A Li choáng váng hồ hồ, ngẩng đầu vừa thấy, nhất thời cả kinh đến xương cốt đều cứng rắn lại —— toàn đại điện màu mắt nguy nga trước mắt này, còn không phải là thánh cung kia sao?
Nàng giật mình nghiêng đầu nhìn Vân Dục Hưu, chỉ thấy hắn ung dung, từ trong càn khôn lấy đầu Mẫn Phong ra...
Không biết hắn dùng cái thủ đoạn gì, mí mắt trên cái đầu kia nhảy vài cái, vậy mà mở mắt.
A Li vẫn là lần đầu tiên thấy cái đầu tự hoạt động, cảm giác không thể nói rõ là ghê tởm hay là tò mò.
Mẫn Phong há miệng thở dốc, kì tích phát ra một loại thanh âm.
Không có dây thanh, cũng không có l*иg ngực cộng hưởng, thanh âm kia nghe cực kỳ quái dị, nhưng lại nhấn từng chữ rất rõ ràng.
"Ma tôn, đừng ảo tưởng bắt bổn tọa phản bội quân thượng!"
Vân Dục Hưu khinh thường khẽ cười thành tiếng , hắn dùng một miếng liễm thần phù, một bàn tay nắm bả vai A Li, tay kia thì nhàn nhàn mang theo đầu Mẫn Phong, bước đi vào thánh cung.
Trong Thánh điện, Đại Thánh Quân đang nói chuyện với Ẩn thị.
Một cái pháp trận thái cực hai màu vĩ đại bao lại hai người, thật hiển nhiên, mật đàm bên trong không để cho bất cứ người ngoài này nghe được .
Vân Dục Hưu vuốt vuốt đầu ngón tay.
Một ngọn lửa nhỏ thuần màu tím nhảy lên trên ngón tay hắn, đúng là hồn ấn của Đại Thánh Quân lúc trước giấu trong nguyên thần của Diêu Khanh Khanh.
Hắn lấy hồn ấn làm chìa khóa, đào ra được một lỗ trên pháp trận thái cực, lặng lẽ lẻn vào.
Mẫn Phong còn đang chửi ầm lên, tiếc nuối là, liễm thần phù đã che giấu hết tất thanh âm cùng khí tức, chỉ cần Vân Dục Hưu đừng tham lam tiếp cận quá mức Dung Trích Tinh, liền tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.
Nội dung mật đàm của Dung Trích Tinh cùng Ẩn thị, rõ ràng truyền vào tai đám người Vân Dục Hưu.
Chỉ nghe Ẩn thị chậm rãi nói: "Mẫn Phong thấy cái tâm ma kia thật lâu không tiêu biến, liền có lòng muốn thay quân thượng tìm một đoạn tình duyên mới, hi vọng có thể giúp quân thượng thoát ra khỏi đoạn tình kiếp kia. Có một ngày, hắn thấy ngài nhìn đệ nhất mỹ nhân Ngọc Lâm Lang của Tiên tộc có chút xuất thần, liền tự tiện làm chủ, đến Ngọc gia nói chuyện với gia chủ lúc đó. Đây là cơ hội nào kia chứ, Ngọc gia tất nhiên là vui vẻ đồng ý. Ai ngờ Ngọc Lâm Lang lại không muốn. Sau khi ép hỏi, mới biết được nàng cùng Đế Vô Thần tư thông —— Ngọc gia từ trước đến nay chỉ cho phép kết đôi với thế gia, Ngọc Lâm Lang định bụng đem gạo nấu thành cơm, cho nên cố ý giấu giếm người Ngọc gia."
"Mẫn Phong vốn muốn từ bỏ, nhưng gia chủ Ngọc gia này lại nói, việc này còn có thể có đường cứu vãn, hi vọng có thể cho vợ chồng bọn hắn một ít thời gian, thuyết phục Ngọc Lâm Lang. Qua mấy ngày, gia chủ Ngọc gia tìm được Mẫn Phong, nói là Ngọc Lâm Lang đã đồng ý rồi, nhưng Đế Vô Thần dây dưa không rõ, hỏng việc hôn sự là chuyện nhỏ, tổn hại uy danh của ngài mới là chuyện lớn. Mẫn Phong một lòng suy nghĩ vì ngài, liền lên kế hoạch gϊếŧ chết Đế Vô Thần."
Nghe đến đây, Dung Trích Tinh khe khẽ thở dài: "Rồi lại là làm gì."
Ẩn thị nói: "Ngọc Lâm Lang gả vào thánh cung, ngài phát hiện nàng ta không còn là xử nữ, nhưng nàng ta liều chết không tiếp thu, từ đấy sinh ra khoảng cách với ngài . Mẫn Phong phát hiện sự tình không đúng, liền đi tìm gia chủ Ngọc gia ép hỏi thì mới biết, nàng ta cùng Đế Vô Thần đâu chỉ là tư thông! Mà lại còn sinh ra một nữ nhi! Nàng ta căn bản không nguyện gả vào thánh cung, gia chủ Ngọc gia tìm ma tôn, lấy được hoa Diệt Tình, thế mới làm cho Ngọc Lâm Lang quên mất quá khứ!"
Dung Trích Tinh nhắm hai mắt lại.
Ẩn thị nói tiếp: "Mẫn Phong chỉ có thể đánh rớt răng cửa nuốt xuống bụng, thay Ngọc gia giấu giếm chuyện này. Nhưng chung quy cũng không cam lòng, cuối cùng dùng kịch độc từ lá hoa Diệt Tình để độc chết Ngọc Lâm Lang, cũng là muốn giải cái oán khí này."
"Quân thượng, toàn bộ sự kiện là như thế, không có gì che giấu."Ẩn thị cúi đầu xuống thật thấp, giống như hận không thể chui vào bên trong sàn luôn.
Dung Trích Tinh nhẹ nhàng lắc đầu thở dài: "Ta lại không nhớ rõ, khi nào đã nhìn Ngọc Lâm Lang nhiều một một cái. "
Ẩn thị lập tức khấu đầu xuống: "Thuộc hạ vốn cũng không biết. Ma tôn sau khi chết, thuộc hạ phụng mệnh thanh trừ xử lý nơi cực ác, ngày ấy Mẫn Phong tìm đến, hỏi thuộc hạ xin cái lá của hoa Diệt Tình kia, thuộc hạ trong lòng sinh nghi, hỏi nhiều vài câu, mới phát hiện có việc kỳ quái. Chẳng qua đã đồng ý với Mẫn Phong tuyệt không nói cho người thứ hai, một phần cảm thấy hắn cũng là một lòng nghĩ cho quân thượng, cũng không chút ác ý, thế nên mới giúp hắn giấu diếm..."
"Không phải là ngươi sai." Thanh âm Dung Trích Tinh thập phần công chính, "Về phần Mẫn Phong, lòng hắn là tốt, chẳng qua chọn sai phương pháp."
A Li nhìn Mẫn Phong bị Vân Dục Hưu nắm trong tay, thấy hắn đã lệ nóng doanh tròng, ánh mắt cực nóng đến bức người, gắt gao nhìn thẳng Dung Trích Tinh.
Ẩn thị nhẹ giọng thở dài: "Quân thượng, sinh tử có mệnh, Mẫn Phong hiện thời đã chết, ngài đừng tự trách mình, cứ quên hết thảy kia đi. Về phần Ngọc Lâm Lang..."
Trên mặt của nàng ta hiện lên vài phần chán ghét rõ ràng, giọng căm hận nói, "Thuộc hạ tuyệt không để cho một nữ tiện nhân như vậy tiêu dao trên thế gian!"
Dung Trích Tinh nói: "Đừng sốt ruột. Thành lũ ma thần của Đế Vô Thần che giấu cực kỳ kín, việc này đợi thương thế phục hồi như cũ, ta tự sẽ xử lý."
Hắn phất phất tay, "Ngươi cứ đi nghỉ ngơi đi. Ngươi vốn là thân thể thuần âm, am hiểu nhất là lấy nhu chế cương, không nên đi đánh vừa với ma tôn ."
Ẩn thị còn muốn nói nữa, đã thấy Dung Trích Tinh nhắm mắt lại, một bộ lão tăng nhập định, đành phải thi lễ cáo lui.
Sau khi thân ảnh của nàng ta biến mất, Dung Trích Tinh một lần nữa mở mắt ra.
Bốn bề vắng lặng, trong ánh mắt hắn bốc lên sự chán ghét vô cùng rõ ràng, giật giật khóe miệng, hình tượng tiên phong đạo cốt hắn khổ công gìn giữ cũng không cánh mà bay, chỉ thấy hắn nắm chặt tay phải quyền, từng chữ một, rõ ràng mắng: "Mẫn Phong! Nếu không phải còn có chút tác dụng, ta sao có thể để cho đồ tiểu nhân ghê tởm, dơ bẩn như người còn ở bên cạnh !"
Lời vừa nói ra, Mẫn Phong bị Vân Dục Hưu nắm ở trong tay nhất thời hoá đá . Hắn khó có thể tin, há hốc miệng trợn tròn mắt, gắt gao nhìn thẳng vị Dung Trích Tinh không hình tượng gì trước mắt.
Chỉ thấy Dung Trích Tinh tiếp tục cười lạnh: "Ngươi cho là ta nhìn không ra cái tâm tư xấu xa kia của sao! Một lòng vì ta, a, một lòng vì ta! Tâm tư dơ bẩn như vậy vậy... Nếu không phải ngươi nghe lời, dùng cũng tiện tay, còn có thể bảo vệ tốt đọa long trì, ngươi cho là ngươi có thể sống tới ngày nay? ! Ẩn thị không biết ngươi vì sao muốn gϊếŧ Ngọc Lâm Lang, nhưng ta lại vô cùng rõ ràng!"
Hắn đứng lên, hai mắt hơi hơi đỏ: "Chẳng qua là bởi vì gần đây ta thân cận với nàng ấy hơn một ít thôi! A, lúc trước ngươi là người duy nhất chủ cần nhìn một cái liền nhìn ra ta động tâm với Ngọc Lâm Lang... Am hiểu thánh tâm đến như vậy, vì sao không hiểu được, ta đối với ngươi đã chán ghét đến cực điểm! ?"
Hắn cũng không biết, lời nói ra ở được cho là tuyệt đối an toàn kín đáo này, lại toàn bộ rơi vào trong lỗ tai chánh chủ.
Lại nhìn Mẫn Phong, sớm đã rơi lệ đầy mặt, xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Vân Dục Hưu vừa lòng gật gật đầu, mang theo A Li cùng Mẫn Phong rời khỏi thánh điện.
Hắn không nhanh không chậm hướng về phía Đoạ Long Trì.
Đi đến giữa một thông đạo trắng như tuyết đang rộng mở như một quảng trường, hắn dừng bước lại, nghiêng đầu, dùng ngón tay kéo cằm A Li, hỏi: "Ngươi không có gì muốn hỏi ta?"
"Hả ?" A Li không cần nghĩ ngợi, "Không có."
Hắn nhẹ nhàng xuỳ một chút: "Ra cửa không mang theo đầu óc. Nghe nãy giờ còn chưa hiểu ?"
A Li kỳ quái níu : "Thì là vì nghe hiểu rồi , cho nên mới không có gì để hỏi đó thôi? Chỉ là Mẫn Phong lưu luyến si mê Đại Thánh Quân, vì giúp hắn giải quyết tâm ma không tiếc tìm cho hắn thê tử xinh đẹp, cuối cùng lại vì ghen tị lại đi hại chết người ta."
Khoé môi Vân Dục Hưu hơi hơi kéo lên.
A Li bày ra một bộ dáng bí hiểm bình tĩnh.
Chuyện nào có đáng gì? Lúc trước khi Điều Đồ A Ngọc công thành, không phải từng giễu cợt Mẫn Phong nuôi nam sủng sao. Kết hợp với chuyện hắn lén lút làm một đống chuyện này, lại nhìn nhìn khuôn mặt tiểu bạch kiểm xinh đẹp kia của Dung Trích Tinh, đáp án quả thực được miêu tả sinh động.
Loại chuyện này, A Li cảm thấy tuyệt đối không có gì ngạc nhiên.
Người có kiến thức rộng rãi, chính là lạnh nhạt
như vậy đó.
...
Sau khi đoạ long chết, hơi thở rồng dần dần biến mất. Hiện thời đứng ở bên cạnh đoạ long trì nhìn xuống dưới, chỉ có thể thấy một mảnh đen tối sâu không thấy đáy.
Không ai biết đọa long trì rốt cuộc sâu bao nhiêu.
Truyền thuyết nói rằng, đọa long là một con rồng viễn cổ bị phong ấn tại nơi này, từ khi bị phát hiện ra, nơi này liền hàng năm bị hơi thở rồng cực nóng bao phủ, không ai có thể tiếp cận.
Mẫn Phong thuộc hệ Kim, với tâm trí cực kì cứng cỏi, thế nên mới có thể canh giữ nên cạnh đọa long trì một thời gian dài như vậy.
"Mẫn Phong, " Thanh âm Vân Dục Hưu hơi chút bi thương , "Ta có thể cho ngươi một cơ hội để trở lại làm người một lần nữa, ngươi có muốn lại một lần đứng trước mặt Dung Trích Tinh không ?"
Mẫn Phong thống khổ nhắm mắt lại, trong hốc mắt khô cạn chảy ra huyết lệ.
Vân Dục Hưu hạ thấp giọng, mê hoặc nói: "Ta cho ngươi một thân thể mới, đổi lại, ngươi thay ta dẫn bọn họ đi xa một chút l."
Hắn nhấc đầu Mẫn Phong lên, chỉ chỉ ba gã Chấp thị đang canh giữ bên cạnh đọa long trì.
"Đọa long đã không còn." Thanh âm Mẫn Phong khàn khàn quái dị, "Ngươi còn có liễm thần phù, muốn đi xuống thì cứ việc đi xuống, cần gì cố ý cho ta một cơ hội như vậy."
Vân Dục Hưu nhẹ bổng nói: "Đoạ long trì dầy đặc phong ấn, nếu như vô ý bị người phát hiện, chỉ cần gia cố phong ấn, sẽ nhốt ta ở mặt dưới."
"Thành giao." Mẫn Phong không cần nghĩ ngợi.
Vân Dục Hưu tiếp tục không nhanh không chậm lắc lư trong thánh cung, đi bộ hơn nửa vòng, rốt cục gặp được một đệ tử trẻ tuổi mặt mày tuấn tú, sắc khí tràn đầy.
Một cánh tay hóa thành sương đen, xuyên vào cái đầu Mẫu Phong cuốn theo nguyên hồn của hắn, mang theo hắn mạnh mẽ xâm nhập vào trong cơ thể của đệ tử kia, giúp hắn đoạt xá.
Đoạt xá vốn là chuyện thập tử vô sinh, nhưng Vân Dục Hưu lại dễ dàng giúp Mẫn Phong làm được .
Mẫn Phong chiếm được thân thể đệ tử kia, hơi thích ứng một lát, trên mặt cong lên một nụ cười quỷ dị: "Ma tôn, xin đợi đây một lát, ta liền dẫn người canh giữ bên cạnh Đoạ Long Trì cho ngươi."
Hắn đi tới bên cạnh Đoạ Long Trì, nói với ba gã Chấp thị kia chút chuyện mà người ngoài tuyệt đối không có khả năng biết được để chứng minh thân phận. Chỉ thấy kia ba vị Chấp thị kia trên mặt lộ vẻ khϊếp sợ, theo hắn rời đi xa xa.
Hết thảy thuận lợi, làm người ta bất an.
Vân Dục Hưu lơ đễnh, ôm lấy A Li, nhảy từ trên miệng Đoạ Long Trì xuống dưới.
Hắn giang hai cánh tay, áo bào đen tung bay, giống một con chim đen rất to, nhanh nhẹn rớt xuống.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, khi phong ấn trên đọa long trì hơi hơi lóe lên, Mẫn Phong bỗng nhiên hô to: "Ngay bây giờ!"
Liền thấy ba gã Chấp thị kia đồng loạt ra tay, gia cố phong ấn!
Trên mặt Mẫn Phong lộ ra một nụ cười: "Ma tôn đã thành công bị nhốt, công của ba vị sư đệ không thể không có. Ta phải đi hồi bẩm quân thượng ngay!"
"Đều nhờ sư huynh cơ trí ứng biến!" Một gã Chấp thị mặt lộ vẻ lo lắng, "Chỉ là Mẫn Phong sư huynh, thân thể của ngươi..."
"Không sao." Mẫn Phong vẫy vẫy tay, cười nói, "Yêu ma đều là đồ ngu dốt, căn bản không hiểu rõ làm người phải giữ vững đại nghĩa. Lần này chui đầu vô lưới thật sự làm nhân tâm quá thoải mái! Quân thượng nhất định sẽ vô cùng vui mừng ."
Ngay khi người của thánh cung bắt đầu chuẩn bị bắt ba ba trong rọ, trong đầu A Li đang rơi vèo vèo xuống bỗng nhiên loé ra một tia sáng.
Trong sách, sau khi Vân Dục Hưu đánh nhau một trận với Điều Đồ A Ngọc, đã đi đến một chỗ bí mật nào đó để chữa thương tấn giai, khi xuất hiện lại thì tu vi đã vượt qua mặt Giang Thập Dật một khúc xa.
Hiện thời xem ra, nơi mà hắn đã đi chỉ sợ đúng là dưới đọa long trì này!
Chẳng qua sau khi có A Li gia nhập làm chuyện xấu, hắn muốn khôi phục ma thân, cho nên mới hạ độc thủ với đọa long.
Về phần vì sao hắn lại đi lệch khỏi kế hoạch đã định ...
A Li cẩn thận phiêu phiêu nhìn sườn mặt tuấn mỹ của hắn, không tự chủ được mơ tưởng —— hắn khôi phục ma thân, chẳng lẽ là vì cùng nàng ý hợp tâm đầu? !
Này...
Vân Dục Hưu bỗng nhiên phát hiện, trên giữa trán A Li bỗng nhiên bay ra một trái cầu bé xíu tua tủa xúc tu dài màu hồng nhạt, lung lay thoáng lượn lờ đến dưới xương quai xanh của hắn...