Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Liệp Hộ Và Tiểu Kiều Thê

Chương 44: H. ĐỒ CHƠI TIẾT DỤC? (DÌ THẨM)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Xúc than sưởi ấm cho chiếc lò hư hỏng

Đêm nay, Bạch Y lại giống như những lần trước, ăn vạ nhà Thẩm Lan không chịu đi.

"Lấy ra!" Thẩm Lan nhíu nhíu mày, dùng sức vỗ cái tay đang duỗi lại từng chút của Bạch Y. Dì đang tính tìm quần áo đi tắm, Bạch Y ngồi trên ghế bành chống cằm ngẩn ra, không biết trong đầu đang nghĩ cái gì. Dì đi ngang qua trước mặt Bạch Y, lại bị Bạch Y ôm lấy eo.

"Không chịu." Bạch Y hừ một tiếng. Dứt khoát túm dì lại đây, đặt lên đùi mình. "Đêm qua nàng nằm trong lòng ta đã nói những gì, lặp lại ta nghe xem."

"Ta không nói cái gì hết á!" Thẩm Lan nỗ lực giãy giụa nhưng mãi tránh không thoát, oán hận đấm vai Bạch Y một cái.

"Chính miệng nàng nói đó nha, nàng nói nàng thích ta, thích từ lúc tiểu Bạch Y còn niên thiếu, nàng quên mất rồi à?" Bạch Y chớp chớp mắt, sau đó nhìn chằm chằm Thẩm Lan, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

"Nàng... Tránh xa ta ra đi! Đó là lời trên giường thôi, không tính." Thẩm Lan nhớ lại đêm qua hình như dì có vùi trong lòng Bạch Y nói như vậy thật, mặt không khỏi hơi đỏ lên, lại giả bộ như chán ghét mà đẩy cái mặt đang sáp tới của Bạch Y ra.

"Lan Nhi ở dưới giường không ngoan chút nào hết." Bạch Y bế Thẩm Lan lên, tách hai chân ra ngồi lên đùi mình, đối diện với mình. Nàng không những không thuận theo mà còn ôm chặt Thẩm Lan, híp mắt, một cái tay khác bóp mạnh vào mông xoa nắn, mặt sáp vào càng gần hơn, phả một luồng nhiệt khí vào mặt Thẩm Lan. Nàng cắn vành tai Thẩm Lan, ở bên tai dì nói những lời không biết xấu hổ kí©h thí©ɧ dì.

"Ta lại thích Lan Nhi ở trên giường hơn, vừa tao vừa lãng, ở dưới thân ta khóc kêu xin ta chơi nàng, xin đại côn th*t phầm phập vào người nàng, lúc ấy Lan Nhi vừa phóng đãng... Mà lại thành thật biết bao."

Tay Bạch Y thò vào trong vạt áo, vuốt ve bầu thịt tròn trịa bên trong.

"Ta thích nhìn thấy nàng bị ta đâm ná thở nói không nên lời, chỉ biết cắn ngón tay nói muốn ăn đại côn th*t của tướng công. Khi đó ngay cả vυ" của Lan Nhi cũng bị ta đâm cho bay lên bay xuống, tạo thành nhũ lãng lóa mắt biết nhường nào..."

Thẩm Lan bị những lời này của nàng làm cho đỏ mặt, dì nhớ tới mấy ngày gần đây, ban ngày đều sẽ bị Bạch Y dâʍ ɭσạи rất nhiều lần, buổi tối lại bị lăn lộn đến hôm sau không xuống được giường, dì cũng mau tập mãi thành quen. Chuyện mà dì có thể làm chỉ là giống như bây giờ, nhắm chặt mắt lại không chịu nhìn nàng.

Nhưng khi quần áo đã bị lột xuống, lại trở thành bộ dạng cực kỳ hưởng thụ phóng đãng, dì thật chán ghét sự hai mặt của chính mình.

Mỗi lần Thẩm Lan bị đùa giỡn đều là vẻ mặt thấy chết không sờn, Bạch Y rũ đôi mắt xuống.

Nàng đã đạt được mục đích khinh nhục Thẩm Lan, nhưng trong lòng vẫn cứ cảm thấy trống trải. Nàng biết lòng mình còn nhớ mong Thẩm Lan, nay tuy đã chiếm được thể xác dì, nhưng lại không biết mình chiếm vị trí gì trong lòng Thẩm Lan. Tối hôm qua Thẩm Lan khóc lóc nói thích nàng, nàng không khỏi cứng đờ cả người, ngay sau đó trong lòng nổi lên cảm xúc mừng rỡ như điên.

Nghĩ đến, đây là lần đầu tiên Thẩm Lan chủ động tiếp xúc thân thể, chủ động nói những lời tình ý chân thành với nàng. Nhưng Thẩm Lan của bây giờ và thường ngày lại không có gì khác biệt, vẫn chỉ biết cự tuyệt mình.

Người này ở trên giường và dưới giường hoàn toàn là hai người khác nhau. Nàng không biết rốt cuộc khi nào mới là con người thật của dì, hay cả hai đều là giả tạo, chỉ vì muốn được thỏa mãn tính dục nên ở trên giường mới thành bộ dáng kia?

Thở dài, Bạch Y buông lỏng Thẩm Lan ra, thanh âm chỉ nhàn nhạt, giọng nói đầy du͙© vọиɠ cũng không còn nữa, trong mắt lại khôi phục thanh minh. "Nàng mau đi tắm đi, tắm xong tới ta." Nói đoạn, nàng đi vào phòng trong.

Trong lòng Thẩm Lan cũng lập tức trống vắng. Bình thường dì cứ lo Bạch Y ức hϊếp mình, nhưng lo nhất vẫn là Bạch Y không ức hϊếp mình.

Nếu Bạch Y ức hϊếp dì thì chí ít sẽ làm dì cảm thấy, buổi tối mình và Bạch Y vẫn thật tình và vui vẻ, tuy rằng ban ngày mình vẫn không dám đối mặt nàng.

Bất thình lình Bạch Y đối xử với dì lãnh đạm như vậy, trong lòng dì cứ cảm thấy khó chịu. Dì vừa lau rửa, vừa nhìn thân thể được bảo dưỡng xinh đẹp của mình, lại thất hồn lạc phách miên man suy nghĩ.

Chẳng lẽ Bạch Y đã hết hứng thú với mình rồi?

Dì quyết tâm thử lòng Bạch Y, cho nên vừa rồi mới không mang theo quần áo vào, còn cố ý vứt áo cũ vào chậu nước.

Dì vừa chà lau thân mình vừa ngẩn ra, tay chà tới chà lui hai bầu thịt mềm trước ngực, không khỏi tê dại cả người. Dì lại ném khăn sang một bên, nằm trong bồn tắm, hắng giọng một cái. "Tiểu Y ơi, lấy giúp ta quần áo trên giường được không?" Thẩm Lan nũng nịu hô lên, giọng ngọt như mía lùi.

Lúc Thẩm Lan đang nghĩ xem có nên kêu Bạch Y thêm một tiếng nữa hay không, thì Bạch Y đã đẩy cửa bước vào.

Bạch Y cũng không nhìn tới dì, chỉ máng quần áo lên bình phong, xoay người toan đi.

"Đừng... Giúp ta cọ bả vai đi." Thẩm Lan kéo tay Bạch Y lại đưa khăn qua.

Bạch Y liếc mắt nhìn một cái ngoan ngoãn ghé vào cạnh bồn tắm gỗ, đôi mắt cụp xuống. Nàng không cầm lấy khăn, chỉ đưa tay thử độ ấm của nước, tiếp đến đổ vào thêm chút nước sôi, sau đó xoay người đi ra sau bình phong. Trong lúc Thẩm Lan vẫn tò mò Bạch Y ở phía sau làm gì, Bạch Y đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ từ sau bình phong đi ra, nhấc chân trực tiếp ngồi vào bồn tắm.



Một ánh nến cũng đủ soi ấm không gian nhỏ hẹp này, nhiệt khí mịt mờ nhìn không rõ mặt. Thẩm Lan mặt mày ẩn tình, khóe mắt đuôi lông mày đều nhiễm tìиɧ ɖu͙©. Dì đang muốn tiến lên xem thử liệu Bạch Y có tình mê ý loạn như mình hay không, thì môi Bạch Y đã sáp tới, cạy hàm răng dì ra.

Thẩm Lan cũng không còn chống cự như khi nãy, ngược lại còn có chút sướиɠ vui, giống như một con người khác của dì khi ở trên giường. Dì phối hợp ôm cổ Bạch Y, tùy ý để người nọ bá đạo đấu đá lung tung trong miệng mình, dì chỉ việc nhíu mày hưởng thụ.

Thật lâu sau Bạch Y mới nhả môi dì ra, giọng nói thanh lãnh khàn khàn lại vang lên bên tai dì. "Sao thế," Bạch Y ngậm lấy vành tai đỏ hồng của Thẩm Lan trong miệng, tay lại không an phận dời lên cặp kiều nhũ thấp giọng cười. "Không phải tâm can nhi nói không muốn à? Sao lại tới câu dẫn ta rồi?"

"Ưʍ... Ai nói ta không muốn chứ..." Thẩm Lan bị nước ấm hun nóng sắc mặt ửng hồng, nghe vậy gương mặt lại càng đỏ hơn. Dì nhẹ nhàng ghé vào đầu vai Bạch Y, để nàng tùy ý đốt lửa trên người mình, chỉ có thể bất an mà hừ hừ vài tiếng.

Thẩm Lan đã là người hơn bốn mươi tuổi nhưng da thịt vẫn còn mịn màng mướt mát như tuổi đôi mươi, làm Bạch Y yêu thích không buông tay. Bạch Y lại là người xuống tay không biết nặng nhẹ, véo mấy cái là có thể véo ra vài vệt đỏ hồng. Vật dưới háng Bạch Y đã sớm cứng ngắc không chịu được nhưng vẫn phải tiếp tục chịu đựng, đôi tay tiếp tục làm càn trên người Thẩm Lan.

"Tâm can nhi tâm khẩu bất nhất, nên phạt." Bạch Y yên lặng nhìn chằm chằm Thẩm Lan đang thở dốc, lời nói này để lộ ra giờ phút này nàng muốn ôm Thẩm Lan phập phập phập biết nhường nào.

Thẩm Lan lười nhác tựa vào cạnh bồn, nghe vậy si ngốc nở nụ cười, tiến lên, vươn đầu lưỡi liếʍ nước trên vai Bạch Y, lại lập tức tiến đến bên tai Bạch Y, mềm giọng nói.

"Ứm ưm, tiểu Y nhất định phải hảo hảo phạt ta, phải phạt sao cho ngày mai ta không xuống được giường mới giỏi nha."

Giọng Thẩm Lan toàn là ôn nhu lưu luyến, mềm mại như bông, làm Bạch Y thiếu chút nữa chết chìm trong sự ôn nhu này, nghe vậy nghiệt căn dưới háng không khỏi sưng to ba phần. Nàng xem xét hạ thân Thẩm Lan, sớm đã lan tràn, ướt nhẹp bàn tay. Nàng vốn định trêu đùa Thẩm Lan một phen, đợi dì ướt đẫm rồi mới đi vào. Bây giờ xem ra, là nàng xem thường Thẩm Lan.

"Nàng thật là phóng đãng..." Bạch Y ôm Thẩm Lan, hai cánh tay nâng dì lên, để tiểu huyệt đối diện vật dâng trào của mình, sau đó lại buông tay ra, Thẩm Lan nặng nề ngồi phịch xuống, dòng nước ấm áp và nghiệt căn khổng lồ cùng nhau xâm nhập tiểu huyệt ướt nóng.

"Ứa a a... Lớn quá... Ứm cănggg..." Bỗng nhiên nương theo thể trọng của mình rơi xuống, lần này Thẩm Lan bị thốn không hề nhẹ, cung khẩu yếu ớt như thể bị khúc thịt nóng cháy bổ ra, bụng nhỏ vừa căng vừa tê dại.

"Ui... Lan Nhi nhả ta ra chút đi, nàng cắn ta chặt quá..." Quan đầu nóng cháy chọc nhẹ một cái, thịt mềm trong tiểu huyệt liền nhiệt tình hấp thụ ấp ôm, Bạch Y bị kẹp đến hít hà một hơi. Nàng vỗ về lưng Thẩm Lan để dì mở tiểu huyệt ra, một tay kia vuốt ve ngọc phong cao ngất của Thẩm Lan, trong miệng ngậm lấy đóa hồng mai đang run rẩy chờ người đến hái, dùng răng gặm cắn nhẹ nhàng.

"Haaa ahh... Rõ ràng là của nàng... Quá lớn..." Thân thể của Thẩm Lan đã mẫn cảm đến mức tận cùng, đầu v* bị trêu đùa đã khiến dì cầm lòng không đặng, càng đừng nói tới côn th*t của Bạch Y còn vùi sâu trong cơ thể dì.

Dì ôm chặt đầu Bạch Y, gác gằm lên đầu Bạch Y. Đuôi mắt hơi phiếm hồng, hoa huy*t dưới thân lại không khỏi kẹp chặt côn th*t, phun ra vài dòng nước nhờn càng ấm áp hơn. "Tiểu Y... Bên... Bên kia cũng muốn bú..."

"Ừm..." Chỗ này quá mức mỹ vị, Bạch Y luyến tiếc nhả ra. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Lan tình mê ý loạn, cười hỏi dì. "Ở trên giường tâm can nhi phải kêu ta là gì nào?"

"Tướng... Tướng công..."

"Đúng sồi, còn gì nữa..."

"Tướng công... Bú bên kia cho Lan Nhi đi... Vυ" bên kia thèm... Ứm... Còn thèm tướng công chơi ta nữa..." Đôi mắt ầng ậc nước của Thẩm Lan lại đỏ thêm một chút, khóe miệng thỉnh thoảng tràn ra vài tiếng rêи ɾỉ vỡ vụn.

Bạch Y vừa lòng liếʍ liếʍ môi, đổi sang bên kia. Lần này Bạch Y phối hợp cả miệng lẫn tay, vừa gặm cắn một bên vừa khảy nhẹ búng chậm bên kia. đầu v* vốn mềm mại giờ phút này đã cương cứng đứng thẳng, đỏ thắm như hai quả thù du.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
"Ư... Bên trên đủ rồi... Phía dưới thèm... Thèm côn th*t của tướng công... Nhấp nhấp đi được không..." côn th*t Bạch Y còn đang vùi sâu trong thân thể mình, kɧoáı ©ảʍ trên dưới hỗ trợ lẫn nhau làm Thẩm Lan sướиɠ tới mức co quắp ngón chân. Mà dưới thân lại truyền đến từng đợt thèm thuồng, dì khó nhịn thít chặt tiểu huyệt, lại thử tự mình nhấp nhấp, nhưng mãi vẫn không bắt được trọng điểm vì không thể nhanh như cách Bạch Y cắm côn th*t vào người mình. Dì mềm nhũn ghé vào trước ngực Bạch Y, vỗ về chơi đùa bầu thịt mềm trước ngực nàng, không khỏi khóc kêu ra tiếng.

"Tâm can nhi đúng là càng ngày càng biết câu dẫn người." Bạch Y nhả ra, nhìn chằm chằm Thẩm Lan xấu hổ trong lòng ngực mình, không khỏi nổi lên ý cười, quất mạnh vào cánh mông trắng nõn của Thẩm Lan một cái. Nghe thấy Thẩm Lan khóc kêu huhu hai tiếng, nàng mới nghe lời mà bóp chặt eo Thẩm Lan, bắt đầu hung mãnh thẳng lưng nắc lên nắc xuống thân thể đã phiếm hồng.

"Ứm haa... Á áhh... Sâu quá... Tướng công đâm muốn lủng luôn rồi..." Thẩm Lan kêu rên ư ử kháng nghị. Bạch Y càng hẩy lên nhanh hơn làm tiếng rên trong miệng dì càng thêm vỡ nát, chỉ có thể nhỏ giọng nỉ non "Tướng công", khóc lóc ôm chặt Bạch Y. Quan đầu nóng cháy của người nọ cọ tới đâu vách thịt mẫn cảm liền co chặt tới đó.

"Ớ ớ... Nhiều nước quá... Hớ ớ ớ... Nóng quá... Tướng công ơi... Liệu chỗ này có bị hỏng mất không..." Chỗ hai người giao cấu nằm dưới mặt nước, dòng nước ấm áp theo từng nhịp vào ra của Bạch Y không ngừng chảy vào, tiểu huyệt vốn đã bị cắm rút ma sát nóng bỏng, nay lại thêm nước ấm chảy vào lại càng nóng không chịu được. Thẩm Lan hai mắt đẫm lệ mông lung rên hừ hừ.

"Lan Nhi thích ăn côn th*t của tướng công như vậy, làm sao mà hỏng được?" Bạch Y nhìn nữ nhân trong lòng đã hoàn toàn mất đi lý trí, từng tiếng rêи ɾỉ uyển chuyển triền miên và tiếng nước bì bõm òng ọc truyền đến bên tai, giờ phút này liền biến thành liều thuốc kí©ɧ ŧìиɧ hữu hiệu nhất, khiến nàng chỉ muốn thọc vào rút ra càng sâu càng mạnh.

Đột nhiên Bạch Y rút côn th*t ra một cái "póc", Thẩm Lan thấy trống rỗng mở mắt ra, nhìn thấy giảo hoạt nơi đáy mắt Bạch Y. Dì ngầm hiểu ý, đỏ mặt cắn môi dưới xoay người lại, tay vịn thành bồn, quỳ chu cái mông vểnh trắng nõn lên.

"Á á... Lớn quá ứmm..." Không cho Thẩm Lan có cơ hội kịp thở dốc, Bạch Y đã phập mạnh vào.

Thẩm Lan chưa bao giờ nói, nhưng hậu nhập là tư thế mà dì thích nhất. Bởi vì tư thế này có thể giúp côn th*t Bạch Y thẳng tiến vào chỗ sâu nhất, cứ như thể chỉ cần dùng lực một chút là có thể cạy mở cung khẩu.

Bạch Y cũng thích tư thế này, bởi vì trông nó giống như dã thú giao hoà, tựa hồ có thể khiến Thẩm Lan cảm thấy một chút khuất nhục, còn nàng thì thích thú như thể dì đang bị chính nàng lăng nhục.



Xương hông giã phành phạch rung động cánh mông phiếm hồng, cửa động đã đỏ thắm bất kham chảy xuôi dâʍ ɖị©ɧ không dứt. "Dừng lại đi ứ ứm... Không... Dừng... Bắn cho ta... Tướng công ơi ớ ớ... Bắn cho ta đi ứ ứ ứ..."

"Tâm can nhi câu dẫn ta trước cơ mà, bây giờ lại đòi dừng là sao? Hừ, chờ ta sướиɠ đủ rồi hẵng nói." Bạch Y nhướng mày, không chỉ không thuận theo mà còn quất mạnh lên cánh mông đỏ ửng hai bạt tay, dưới thân lại càng dùng sức cắm rút. Nàng khom lưng, ngậm lấy vành tai nhạy cảm của người trong ngực nhẹ nhàng liếʍ láp. "Tiểu tao hóa có thích tướng công không, hữm?"

Thẩm Lan làm sao chịu nổi Bạch Y thọc vào rút ra thô lỗ như vậy, giờ phút này thân thể dì đã mềm nhũn như bùn. Nghe nàng ở bên tai mình nói da^ʍ từ lãng ngữ, thân thể lại càng mẫn cảm hơn, đến dây thần kinh cũng dần trở nên mẫn cảm.

Bạch Y thích ở trên giường trêu đùa gọi dì là "Tao hóa", mới ban đầu chỉ là tình thú thôi, nhưng dần dà trong lòng dì cũng thấy khó chịu, như thể dì thật sự dâʍ đãиɠ bất kham bao nhiêu thì càng không xứng với Bạch Y bấy nhiêu, giữa lúc mê mê tỉnh tỉnh dì lại nhớ tới chuyện cũ nhiều năm về trước, chợt lòng càng ủy khuất hơn, trỗi lên một nỗi niềm đau xót.

"Huhu... Nàng... Nàng ăn hϊếp ta... Không thích ta... Cảm thấy ta da^ʍ... Lang chạ... Cảm thấy ta dơ... Thì cứ tìm người khác làm đi... Hức..." Thẩm Lan càng nghĩ càng ủy khuất, khóe mắt không ngừng chảy xuống những giọt nước mắt ấm áp, mềm giọng nức nở, khóc lóc lên án hành vi ác liệt của Bạch Y. Sau đó xoay người đẩy Bạch Y ra, thất tha thất thểu đứng dậy, mài chân một cái bước ra khỏi bồn tắm.

Bạch Y trợn mắt há hốc mồm, không biết mình vừa mới nói gì. Nàng còn đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ, còn chưa kịp nghĩ nhiều, phản ứng đầu tiên chính là mình làm sai rồi, vội vàng tiến lên ôm Thẩm Lan. "Tâm can nhi của ta ơi, Lan Nhi yêu dấu ơi, sao ta lại cảm thấy nàng dơ bẩn được chứ? Rõ ràng là ta thích nàng thích muốn chết luôn đó, chỉ hận không thể nằm mãi trên người nàng không dậy nữa thôi đó!"

Thẩm Lan đang khóc nghẹn, nghe vậy thoáng bình tĩnh hơn. Nhưng rốt cuộc vừa rồi còn chưa làm xong, du͙© vọиɠ trong cơ thể lại kêu gào, nàng túm Bạch Y, lại mắt mi hàm tình trừng mắt nàng. Bạch Y vội vàng lấy áo cũ của mình lót dưới đất, ôm Thẩm Lan ngã xuống.

"Ưʍ... Sao không đi lên giường..."

"Từ khi nào mà tâm can nhi lại thích an phận làm ở trên giường chứ?" Bạch Y cười chọc dì, không chờ dì thẹn thùng đấm mình, dục căn sưng to lại thẳng tắp thọc vào.

"Ứiii ứi ứi... Tướng công... Thật là lợi hại... Chậm một chút... Đau đau Lan Nhi..." Thân thể mềm như bùn của dì dựa vào người Bạch Y, hạ thân bị dục căn thọc cho d*m thủy chảy ròng.

Bạch Y nghe vậy tim cũng lập tức run lên, rồi lại vùi đầu cắm cắm rút rút, chẳng qua lần này so với vừa rồi ôn nhu lưu luyến hơn một ít. Thẩm Lan hét lên nàng liền ngăn chặn du͙© vọиɠ kêu gào trong cơ thể, nhè nhẹ thọc vào rút ra vài cái, còn nếu Thẩm Lan kêu khe khẽ, nàng lại cho côn th*t phầm phập vào. Cuộc chơi nhẹ nhàng tình cảm này làm Thẩm Lan thập phần hưởng thụ, nàng híp mắt hừ hừ, tiếng kêu quyến rũ lạ thường, thanh âm réo rắt êm tai như chim rừng hót vang trong núi, một chữ cũng nói không nên lời.

"Sắp tới rồi.... Ứm ahhh...." Cảm nhận được bụng Thẩm Lan bắt đầu co rút, Bạch Y cũng thở hổn hển thọc mạnh vài cái, bắn tinh quan, dịch đυ.c đầy tràn trong tiểu huyệt.

Bạch Y lại tắm rửa sạch sẽ cho Thẩm Lan đã mềm nhũn vô lực, chà lau gọn ghẽ rồi bế lên giường, nhịn không được lại chơi thêm mấy hiệp, cho đến khi Thẩm Lan kêu khản giọng đẩy Bạch Y ra nàng mới chịu ngừng lại.

Bạch Y và Thẩm Lan cũng chưa ngủ, hai người nằm đó theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.

Bạch Y cân nhắc xem lời nói ban chiều của Thẩm Lan có ý tứ gì, tại sao Thẩm Lan ở dưới giường và trên giường lại chênh lệch lớn đến vậy, rốt cuộc thế nào mới chính là nàng, nghĩ ngợi lại thấy đau lòng, nhịn không được thở dài.

"Tiểu Y?" Thẩm Lan mở bừng mắt, gọi Bạch Y một tiếng. Dì cứ cho rằng chỉ có mình là không ngủ.

"Hữm, sao thế?"

"Ngày mai nàng hãy đi đi." Thẩm Lan xoa xoa hai mắt phiếm hồng.

"Có ý gì, tại sao?" Bạch Y hơi sửng sốt, không biết dì có ý gì.

Thẩm Lan không chịu nói, Bạch Y cau mày đè lên người Thẩm Lan, nâng cằm dì muốn dì nói cho rõ ràng. Thẩm Lan bị nàng ép tiến thoái lưỡng nan, nước mắt lại chảy ra.

"Hức... Nếu nàng muốn tìm người tiết dục... Thì cứ... Cứ tìm nữ nhân khác đi... Đừng đến trêu chọc ta..." Thẩm Lan nấc nghẹn, lời nói cũng đứt quãng. "Ta sợ... Sợ ta lại... Thích nàng... Giống... Giống như trước đây..." Thẩm Lan nhớ tới Bạch Y trước đây, nhớ tới mình từng vì đoạn cảm tình này mà đau khổ, nước mắt kém cỏi lại rơi xuống.

"Nàng cho rằng ta chỉ xem nàng như món đồ chơi tiết dục?"

"Chứ... Chứ sao nữa?" Thẩm Lan mở đôi mắt sưng đỏ, đối mặt với Bạch Y đã bừng tỉnh đại ngộ.

==vote đi nè==

Sao bộ này chương nào chương nấy dài thế không biết, cứ mở chương ra nhìn số chữ là ta nói nó lườiiiiiii ????.

Chương này H 3800 chữ, chương sau H 5000 chữ, đến lạy dì Bum Búm ????.

Hẹn mọi người tuần sau tiếp tục đại chiến cùng cặp đôi Gừng càng già càng dai Y - Lan.

🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
« Chương TrướcChương Tiếp »