🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Củi khô lửa bốc ngùn ngụt có khả năng cháy dài cháy to mà càng dập càng cháy lớn ????.
Thẩm Lan giãy giụa làm sao lại Bạch Y, giờ phút này bị nàng đè lên giường hôn thở không nổi. Thẩm Lan muốn tránh khỏi Bạch Y nhưng chỉ uổng công. Người này hai chân chặn hai chân dì tách ra, hai cánh tay ấn cổ tay dì đè xuống, dùng một tư thế cường thế giam cầm dì, chiếm hữu dì.
Thẩm Lan mê man nghĩ, người này nhìn qua chân tay khẳng khiu nhưng thật ra sức lực đầy mình. Dì chống cự mệt mỏi, cũng đành buông xuôi tùy nàng, dù có ra sao thì cũng chẳng sao, nàng muốn cái gì cứ cho nàng là được.
Không ngờ sự ưng thuận của dì ở trong mắt Bạch Y lại là một cảnh tượng khác. Bạch Y hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ người này quả thực vẫn không chịu nổi tịch mịch cô đơn. Nàng rời khỏi bờ môi sưng đỏ ướŧ áŧ của Thẩm Lan.
"Quả nhiên bộ dáng của nàng vẫn y như trước," Bạch Y ngoài cười nhưng trong không cười nói với Thẩm Lan đang thở hổn hển. "Còn chưa thấy rõ người tới là ai mà đã tùy ý phóng túng như vậy, đã nghiện mà còn ngại. Đúng là dâʍ đãиɠ quá mà."
Thẩm Lan bị ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Y nhìn chằm chằm mà lòng run rẩy, nghe vậy dì sửng sốt. Rốt cuộc người này đã thay đổi rồi, trước đây nàng có bao giờ ăn nói như thế đâu.
Bạch Y thấy dì không nói lời nào, trong lòng tất nhiên là bực bội. Hạ thân nàng vẫn đang chặn hai chân Thẩm Lan, một tay nắm cầm Thẩm Lan tiếp tục hôn, một tay thăm dò vào trong vạt áo xộc xệch, vuốt ve thứ tròn trịa, mềm mại mịn màng bên trong, xúc cảm làm Bạch Y phát ra một tiếng than thở.
"Ưm haaa......" Thẩm Lan khó nhịn xoay đầu đi. Thân mình tịch mịch lâu năm chịu không nổi một chút trêu chọc, kɧoáı ©ảʍ kia quá mức mãnh liệt làm một dòng nhiệt lưu thoáng chạy qua bụng dưới, dì theo bản năng kẹp kẹp chân.
"Chỗ này của nàng cũng là bộ dáng trước đây..." Bạch Y thò cả hai tay vào trong áo, xoa nắn vuốt ve hai bầu vυ" cao ngất như nhào nặn hai cục bột. "Vυ" vẫn lớn như vậy, mềm như vậy." Dường như chơi đùa còn chưa tận hứng, nàng kéo vạt áo trong ra, cúi người ghé vào nơi đó mυ"ŧ mυ"ŧ gặm gặm.
"Tiểu Y, ngươi học hư." Thẩm Lan thở hổn hển, mị nhãn như tơ, nhìn chằm chằm hai mắt đã nhiễm sắc dục của Bạch Y. "Trước đây ngươi chỉ biết thành thật hôn ta, tay chân chưa bao giờ táy máy, cũng không nói ra những lời... Những lời kỳ cục đó."
Bạch Y không nói gì, cười khụt khịt. Thật lâu sau mới lưu luyến ngẩng đầu khỏi ngực Thẩm Lan. Bởi vì nhiễm sắc dục mà giọng nói có hơi khàn khàn. "Không chỉ ta thay đổi mà côn th*t của ta cũng thay đổi nữa đấy. Nàng sờ thử xem, có phải còn to dày hơn trước không?" Bạch Y thành thạo tự cởϊ qυầи áo của mình, dương v*t dâng trào liền nhảy xổ ra, nàng kéo tay Thẩm Lan đặt lên trên.
Tựa hồ bị vật nóng cháy kia làm cho bỏng tay, Thẩm Lan vội rụt tay về, tránh ánh mắt Bạch Y. Không ngờ dì càng như vậy Bạch Y lại càng thích chọc ghẹo dì. Bạch Y nằm lên giường, dễ như trở bàn tay bế Thẩm Lan đặt sang bên kia giường, quỳ ghé vào bên cạnh mình, trước mặt chính là côn th*t cứng ngắc của mình.
"Bốp" một tiếng, Bạch Y vỗ mạnh vào cái mông vểnh, thân mình Thẩm Lan run lên, không lâu sau bên trên liền hằn lên dấu tay hồng hồng. "Liếʍ cho ta. côn th*t của ta phải sướиɠ thì mới tạm tha cho nàng."
Thẩm Lan cực kỳ không tình nguyện mà cúi đầu, ngậm lấy vật đỏ tím to dài kia. Vật kia quá mức thô to, cực đại quan đầu đã thọc tới cổ họng mà còn dư ra một khúc lớn bên ngoài, đã thế còn không ngừng nở ra trong miệng mình, Thẩm Lan khó nhịn dùng tay tuốt tuốt côn th*t lên lên xuống xuống, nhưng thật lâu sau mà côn th*t vẫn không có chiều hướng mềm đi.
Lỗ sáo chảy ra một chút thanh dịch làm bên miệng Thẩm Lan ướt ngượng ngùng. Dì vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp mυ"ŧ vào, trong phòng chỉ có một loạt tiếng nước chụt choẹt và tiếng thở dốc của Bạch Y.
"Ăn côn th*t có ngon không hả?" Bạch Y giữ cái ót Thẩm Lan, nhẹ nhàng phát lực ấn xuống.
Thẩm Lan tựa hồ như cực kỳ bất mãn, nhẹ nhàng nhéo khúc thịt của người này một cái. Bạch Y hơi đau, hít hà một hơi, nhướng mày muốn trừng phạt nàng.
Bỗng nhiên thân thể Thẩm Lan run lên, Bạch Y bất thình lình vươn hai ngón, thọc thẳng vào trong hoa huy*t.
"Tao huyệt cũng không thay đổi, d*m thủy vẫn nhiều như vậy." Bạch Y cười khẽ, ngón tay ở bên trong chậm rãi ra vào, ngón trỏ vô tình một cách cố ý cọ cọ cúc huyệt.
"Ưm ư... ừng..." Trong miệng Thẩm Lan vẫn còn ngậm côn th*t, vì thế nói chuyện mơ hồ không rõ.
"Đừng cái gì?" Bạch Y vươn hai ngón tay ướt nước nhờn, đảo tới đảo lui hai môi âʍ ɦộ.
"Đừng... Đừng chậm như vậy..." Hạ thân bỗng nhiên trống rỗng, du͙© vọиɠ kêu gào thúc giục Thẩm Lan. Mặt dì đỏ lên ngẩng đầu, thốt ra lời nói trong lòng mình.
"Á à... Tao hóa." Bạch Y lại bỏ thêm một ngón tay, ở chỗ đó tùy ý nhanh chóng thọc vào rút ra, mỗi một lần đều thẳng hướng hoa tâm, mỗi một lần đều mang ra một đống chất lỏng trơn trượt.
"Có thích ta chơi đùa nàng như vậy không?"
"Ưʍ... Càng thích ngươi dùng... Dùng dương v*t chơi ta..."
Bảy phần là xúc động, ba phần là phẫn nộ. Bạch Y khắc chế lập tức rơi vào du͙© vọиɠ, đứng dậy ôm Thẩm Lan đến đầu giường, giữ nguyên tư thế quỳ nằm bò, đổi thành mình quỳ gối phía sau, dương v*t nhắm ngay cửa động.
"Quả nhiên là da^ʍ phụ trời sinh, sinh ra đã thèm ***." Bạch Y xoa nắn hai bờ mông tròn trịa, đại quan đầu không nhanh không chậm cọ cọ ngoài cửa động, lâu lâu lại nhấp nhẹ dương v*t vào vào ra ra. Rất nhanh côn th*t đã dính đầy nước nhờn, Bạch Y nhếch mép khẽ cười, dùng sức vỗ cái mông bên kia đễ mỗi bên đều có một dấu tay hồng hồng.
"Kẹp tiểu huyệt cho chặt vào, ga trải giường bị nàng làm ướt hết rồi kìa." Chỗ kia sớm đã nước chảy róc rách, mật dịch rơi từng giọt xuống ga trải giường làm ướt một mảng nhỏ.
"Làm ơn... Mau tiến vào đi..."
"Thèm bị chơi lắm hả?"
"Ngươi... Ngươi làm ơn hãy vào đi... Chơi ta mạnh và..o... Á á... Mạnh quá... Nhanh quá..." Lời Thẩm Lan mang theo tiếng khóc nức nở đầy sắc khí, truyền vào tới tai Bạch Y lại thành liều thuốc kí©ɧ ɖụ©. Dì còn chưa nói xong, khúc thịt to dày cứng ngắc đã phập vào cái lỗ thịt ướt nóng trơn mềm, nong vách thịt ra chậm rãi xâm nhập vào bên trong.
"Tiểu huyệt khít ghê vậy đó." Bạch Y bị lỗ thịt nhỏ hẹp kẹp đến tê dại da đầu, không khỏi than thở một tiếng.
"Á á... Thật là lợi hại... Nhanh nữa đi..." Vài giây trước trong mắt Thẩm Lan vẫn còn thanh tỉnh, bị dương v*t cắm vào xong liền không biết hôm nay là ngày nào. Cứ như đã thật sự biến thành da^ʍ phụ thèm khát trong lời Bạch Y, không màng lễ nghĩa liêm sỉ, chỉ muốn phát tiết kɧoáı ©ảʍ của chính mình.
Bạch Y bị da^ʍ thái tao mị tận xương của người dưới thân gợi lên hứng thú, xương hông dập vào bờ mông ra một loạt tiếng bạch bạch bạch chói tai.
Tuy rằng số lần không nhiều lắm, nhưng từ trước đến nay người chủ động luôn là Thẩm Lan. Một là vì Bạch Y không hiểu chuyện cần phải dạy dỗ từ từ, hai là dì thích cảm giác ở trên giường khống chế một Bạch Y thường ngày cao lãnh cấm dục trong lòng bàn tay. Người này ban ngày mặt lạnh, ban đêm ở trên giường bị áp lực khắc chế, Thẩm Lan thích nhìn dáng vẻ nàng khi cố nén kɧoáı ©ảʍ, đẹp không sao tả xiết.
Mà lần này gặp lại sau nhiều năm xa cách, người nắm quyền chủ động lại là Bạch Y.
"Ứ ứ... Lớn quá... Đâm thế này chết mất... Ứ ứ ứ..." Bạch Y bóp eo Thẩm Lan, phầm phập vào người dì, mỗi lần xâm chiếm đều như muốn cắm cho tới chết. Thẩm Lan bị nắc mạnh liên hồi trượt tới đầu giường bên kia, Bạch Y lại kéo dì trở về, tiếp tục dùng côn th*t cứng ngắc quấy loạn kiều huyệt văng d*m thủy tung tóe khắp nơi. Thẩm Lan quỳ ghé vào trên giường hai mắt đẫm lệ mông lung cắn ga trải giường, nước miếng bất giác tràn ra từ khóe miệng, trong thanh âm xen lẫn vài tiếng nức nở.
"Ta muốn hỏi, vị trượng phu bị ho lao chết của nàng có xài được không. Ta với hắn ai lớn hơn hả?" Bạch Y không chút mềm lòng tiếp tục mạnh mẽ thọc vào rút ra cái tiểu huyệt không ngừng chảy nước, dương v*t nóng cháy đâm tán loạn vách thịt mềm bên trong.
"Ngươi... Ngươi lớn... Ớ ớ ớhhh... Lớn lắm... Á á á..."
"Chơi nàng có sướиɠ không hả?"
"Á á... Sướиɠ... Áhhh..."
"Nói cho hết." Bạch Y rút côn th*t ra, chỉ đánh vòng ở cửa động, một phân cũng không chịu cắm vào.
dương v*t đang lút cán lại không lưu tình chút nào mà rút ra, giờ phút này tiểu huyệt trống trải khó nhịn, tiếng rêи ɾỉ chót vót của Thẩm Lan bỗng biến thành tiếng hừ hừ nhỏ vụn, tiểu huyệt cơ khát sắp phát cuồng tới nơi.
"Ư ưh... Nàng ơi... dương v*t nàng chơi ta sướиɠ lắm... Ta thèm lắm... Nàng nhanh cắm vào chơi ta đi..."
Bạch Y chịu không nổi người nọ dùng mị thái mê người như vậy câu dẫn mình, thế là lại nhấc thương cắm vào.
"Ứa ứ ứ... Sướиɠ chết ta rồi..." Thẩm Lan bị côn th*t cắm rút thần hồn điên đảo, nửa người dưới cơ hồ sắp tê liệt ngã xuống tới nơi, may mà có Bạch Y nắm eo nàng xốc lên.
"Á á... Tâm can nhi ơi... Nàng cho ta tiết... Ứ ứ á... một lần đi..." Thẩm Lan vặn vẹo khóc kêu ở trên giường, kɧoáı ©ảʍ che trời lấp đất từ xương sống lan khắp toàn thân. Dì đã sắp cao trào mà Bạch Y không hề có ý muốn bắn, vẫn cứ ở trong động thịt mạnh mẽ vào ra, lấp kín cửa động không cho dì tiết thân. Dì chịu không nổi, cả người sắp vì hạ thân tắc nghẽn mà muốn nổ tung.
"Không được, chờ ta cùng tới." Bạch Y nhướng mày, càng nỗ lực va chạm.
"Để ta tiết một lần đã... Rồi... Rồi lại cùng nàng..."
"Cầu xin nàng... Á á áhhh..."
Bạch Y hừ một tiếng, cực không tình nguyện mà rút côn th*t ra. Cơ hồ là cùng lúc đó, Thẩm Lan kêu lên một tiếng, một đống chất lỏng từ trong kiều huyệt phun trào ra, bụng nhỏ co rút.
Cực hạn kɧoáı ©ảʍ thế này Thẩm Lan rất ít khi trải qua, nàng sướиɠ đến nỗi trên mặt hơi hơi lộ ra mỉm cười thỏa mãn. Thiếu chút nữa dì đã ngủ quên mất, nếu như Bạch Y không lại tiếp tục lăn lộn dì.
Bạch Y ngồi dậy, đặt dì ngồi lên đùi mình, vuốt ve da thịt bóng loáng mềm mịn, lại gặm cắn kiều nhũ Thẩm Lan vài cái, dương v*t mới thẳng tắp thọc vào.
"Ứaaa... Sao lại tới nữa rồi..." Đương khi nửa mộng nửa tỉnh cảm nhận hạ thân có dị vật xâm lấn, Thẩm Lan thốn quá khóc kêu thành tiếng.
Bạch Y không nói một lời, động tác càng ngày càng kịch liệt, kiều huyệt bị đâm kịch liệt ma sát đến nóng lên, chỗ hai người giao cấu sưng đỏ hết một mảng.
"Không tới thì làm sao thỏa mãn tao hóa như nàng." Thẩm Lan ngồi trên đùi Bạch Y, côn th*t to dài của người này không biết chừng mực cứ điên cuồng thọc vào rút ra, thịt mềm trong lỗ đều bị kéo ra rồi đâm lọt trở vào, da^ʍ mĩ khiến dì không dám nhìn thẳng.
"Cúi đầu, nhìn cho kỹ ta chơi nàng như thế nào." Bạch Y ghì lại cái đầu hơi lúc lắc của Thẩm Lan, bắt dì phải nhìn xuống. Thẩm Lan đương nhiên thẹn thùng nghiêng đầu đi, dư quang vẫn thoáng nhìn thấy phong cảnh chỗ kia.
Thẩm Lan bị Bạch Y kiềm chế trong ngực, trọng lượng toàn thân dì cơ hồ đều chịu tải ở chỗ hai người kết hợp. Mỗi lần thân thể bị vật dưới háng Bạch Y đội lên còn mình thì rơi xuống đều làm cho tiểu huyệt nuốt côn th*t vào càng sâu. Thẩm Lan liều mạng khắc chế rêи ɾỉ, dì cắn bả vai Bạch Y, nhưng lại không dám dùng sức mà chỉ để lại một vòng dấu răng mờ mờ.
"Đừng chịu đựng, kêu ra đi." Bạch Y đương nhiên biết Thẩm Lan nghĩ gì. Nàng nắm mông Thẩm Lan, ở bên tai dì thổi nhiệt khí.
"Ứ ứ... Không được... dương v*t giỏi quá... Đâm muốn lủng luôn rồi.." Thẩm Lan ngưỡng cổ, thở dốc từng ngụm từng ngụm. Vốn là Bạch Y giữ thế chủ động, không ngờ lúc này dì lại thèm muốn đến độ tự mình nhấp. Sóng gió mãnh liệt trỗi lên trước ngực, đầu ti bị Bạch Y véo làm cả người dì run rẩy.
Đến sâu trong hoa tâm cũng bị quan đầu đâm cho chết lặng, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt xông thẳng tới óc Thẩm Lan. Cả người dì run rẩy bị Bạch Y đưa lên cao trào thêm lần nữa, mật dịch nối tiếp nhau ào ào phun ra, ướt nhẹp chỗ hai người giao cấu.
Bạch Y căng da đầu dùng sức đâm thêm vài cái, thở hồng hộc bắn ra khí đυ.c nóng hổi.
Thẩm Lan nghiêng đầu qua một bên hôn mê bất tỉnh, Bạch Y vẫn còn tỉnh táo hăng hái, dù có say rượu cũng đã thanh tỉnh hoàn toàn. Nàng nghiêng người một tay nâng cằm ngắm nhìn khuôn mặt Thẩm Lan.
Năm tháng nào có buông tha ai, nhưng tựa hồ đối với Thẩm Lan lại phá lệ khoan dung -- nàng ấy chẳng thay đổi chút nào, vẫn là dáng vẻ như thủa mới quen, xinh đẹp như vậy, câu hồn đoạt phách như vậy, và...... phong tao như vậy.
Hôm nay nàng cố ý uống rượu, chính là vì muốn tới trả thù Thẩm Lan.
Kỳ thật cũng không tính là trả thù. Khi đó là nàng đuổi Thẩm Lan đi, là nàng nói ra lời quyết tuyệt, cũng chẳng thể nào trách Thẩm Lan.
Khi đó nàng đâu hề ngờ tới hai mươi năm trời mà tim nàng chỉ có thể chứa được một người mà thôi. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, đáy lòng nàng đều sinh ra một nỗi tức giận bất bình.
Trên đường tới đây nàng oán hận nghĩ, hôm nay tìm đến nàng nhất định phải mắng mỏ nàng, ức hϊếp nàng, làm cho nàng phải bật khóc, làm cho nàng phải khó chịu. Nhưng mà khi vừa nhìn thấy Thẩm Lan, nàng mới phát hiện, trừ khi ở trên giường mới có thể đối với Thẩm Lan như vậy, xuống giường rồi nàng không thể nào làm được những chuyện đó.
Hóa ra đã qua lâu như vậy rồi, lòng nàng vẫn chưa buông.
Bạch Y nằm xuống, vừa định chợp mắt thì cấn phải vật cứng bên dưới gối nằm. Trong bóng đêm nàng lần mò cầm lấy vật kia, dựa vào ánh trăng dìu dịu, nhìn ra đó là một cái chày ngọc hình dạng côn th*t.
Bạch Y trợn trắng mắt, người này quả là phóng đãng bất kham. Nghĩ đến nhiều đêm Thẩm Lan cầm vật này vào vào ra ra cái hoa huy*t mà mình ngày đêm tơ tưởng, nàng lại không khỏi sinh lòng ghen tuông, giơ tay đập mạnh một cái, chày ngọc vỡ làm đôi.
Lúc Thẩm Lan tỉnh lại mặt trời đã lên cao, phản ứng đầu tiên của dì chính là sờ vào bên cạnh, đã lạnh băng tự bao giờ.
Chắc là Bạch Y đã đi lâu rồi, thậm chí dì còn có chút mất mát.
Cả người đau mỏi rã rời. Dì thở dài thườn thượt, đúng là đã có tuổi rồi, không chịu nổi lăn lộn.
Nếu không bởi vì đau đớn trên người thì dì thật sự cho rằng chuyện đêm qua chỉ là một giấc mộng. Bạch Y tới tìm mình để làm gì, chuyện năm đó nàng vẫn chưa buông sao? Nhưng mà trước kia người nói muốn rời đi rõ ràng là nàng cơ mà.
Dì miễn cưỡng đứng dậy, đi đến trước bàn mới phát hiện cái chày ngọc mà những khi trống trải tịch mịch dì thường lấy ra tạm an ủi bản thân đã bị đập vỡ làm đôi, đặt lên trên bàn, dằn một tờ giấy bên dưới.
Thẩm Lan hơi đỏ mặt, cầm tờ giấy phẳng phiu, bên trên là một hàng chữ thanh tú: Có ta rồi, sau này không cần thứ này nữa.
Là Bạch Y để lại.
Lời này của nàng là có ý gì?
Sau này ư?
Bọn họ còn có sau này sao?
===
Hóa ra nickname của dì Thẩm là Tɧẩʍ ɖυ ????????????
Thế mới nói, cao nhân tất hữu cao nhân tụ ????????????