- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Nữ Liệp Hộ Và Tiểu Kiều Thê
- Chương 33: H. PHIÊN NGOẠI: SSHĐ 7
Nữ Liệp Hộ Và Tiểu Kiều Thê
Chương 33: H. PHIÊN NGOẠI: SSHĐ 7
Sư sinh hiện đại 7:
Bình bịch giảng hòa ????
Kỳ thật Tề Cửu đã sắp khóc tới nơi, chẳng qua bề ngoài nàng giả vờ như không có việc gì chăm sóc cho Úc Đình Phương. Úc Đình Phương lại nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu, nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ.
Giống như bao ngày, vẻ mặt khi ngủ của nàng rất điềm tĩnh. Có khác chăng là vài sợi tóc hỗn độn, hai mắt sưng đỏ và gò má hốc hác. Nghĩ tới cảnh Úc Đình Phương uống say mèm không còn biết trời đất gì, Tề Cửu lau nước mắt, hiện giờ nàng chỉ muốn gõ đầu mình một cái thật mạnh.
Cách Úc Đình Phương lừa dối nàng hệt như cách nàng lừa dối Úc Đình Phương, hai người cứ hoài mang tâm sự của riêng mình mà ở bên nhau. Vốn dĩ các nàng có thể chủ động trao đổi với nhau, nếu như vậy thì cả hai đã không phải chịu khổ thế này. Nhưng kẻ chết tiệt nhất chính là nàng, ấy thế mà lại nói ra lời chia tay trước.
Úc Đình Phương cũng không oán trách nàng. Úc Đình Phương chỉ cảm thấy bản thân mình còn chưa đủ tốt.
Mỗi lần nghĩ đến đây, trong lòng Tề Cửu đều quặn đau.
Lại ngẩn ngơ trong chốc lát, bỗng nhiên Tề Cửu nhớ đến cái gì, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Nàng mở tủ lạnh ra, quả nhiên bên trong đã trống rỗng. Nàng lại nhớ tới trong điện thoại cô gái kia có nói, đã mấy ngày liền không thấy ai ra khỏi nhà, tim nàng thắt lại, nhìn về phía Úc Đình Phương đang ngủ say.
Mấy ngày rồi chị ấy đều như vậy sao?
Không biết Úc Đình Phương khi nào mới có thể tỉnh lại, Tề Cửu thoáng trầm ngâm trong chốc lát, quyết định đi siêu thị mua chút đồ ăn.
Lúc Tề Cửu xách theo giỏ rau vào cửa đã là chuyện hơn một giờ sau đó, vừa lúc Úc Đình Phương bừng tỉnh từ trong mộng.
Tề Cửu mới vừa đứng ở cửa đổi giày đã bị ôm chầm lấy, ngay sau đó là giọng nói nức nở của Úc Đình Phương: "Chị cứ tưởng rằng mới vừa rồi là chị nằm mơ."
"Không đâu, em đi mua đồ ăn, tối nay chị muốn ăn món gì?" Tề Cửu cố nén nước mắt, trên mặt nở một nụ cười, xoay người ôm nàng vào trong lòng, thuận thế đưa nàng tới phòng bếp.
"Gì cũng được, miễn là do em làm." Úc Đình Phương dụi dụi mắt, để Tề Cửu ôm nàng.
Úc Đình Phương chỉ mặc một cái áo thun rộng thùng thình, bên trong không mặc bra, hạ thân chỉ có một chiếc qυầи ɭóŧ nho nhỏ. Sau khi ôm chặt nàng Tề Cửu có thể xuyên qua cổ áo nhìn phong cảnh bên trong dễ như trở bàn tay.
Tề Cửu nuốt nuốt nước miếng. Hiển nhiên, Úc Đình Phương không có ý định rời khỏi phòng bếp, nàng chỉ đứng một bên si ngốc nhìn Tề Cửu. Trong nháy mắt, Tề Cửu chỉ muốn bế cái người bên cạnh này lên giường, không làm gì cả mà chỉ ôm nàng thật chặt, chặt đến nỗi nàng không thở nổi, để nàng có thể hòa vào làm một với mình.
Úc Đình Phương nhìn thấy sự dịu dàng lưu luyến nơi đáy mắt Tề Cửu, nàng cười khẽ tiến đến, nhón chân hôn Tề Cửu. Tề Cửu sửng sốt, làm rơi hành trong tay xuống đất.
"Đau không?" Thật lâu sau, Úc Đình Phương mới buông Tề Cửu ra, đau lòng hỏi.
Tề Cửu sửng sốt, hơn nửa ngày mới hiểu Úc Đình Phương đang nói lần trước nàng cắn rách đầu lưỡi mình. "Đã hết đau lâu rồi. Chị làm đúng lắm, em đáng bị cắn." Tề Cửu cười sáng lạn, xoay người muốn tiếp tục rửa rau nấu cơm, bỗng Úc Đình Phương giữ nàng lại.
Úc Đình Phương chậm rãi ngồi xổm xuống, quỳ một gối xuống đất, kéo quần ngủ Tề Cửu xuống. "Để chị tạ lỗi với Tiểu Cửu."
"Hở??!" Tề Cửu kinh ngạc nhìn Úc Đình Phương kéo qυầи ɭóŧ mình xuống, đốt ngón tay của tay phải rõ ràng đang vuốt ve trụ thịt to dài của mình, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa lỗ sáo.
"Tiểu Cửu muốn không?" Giọng Úc Đình Phương rù quến cực kỳ, nghe cứ như nhõng nhẽo làm nũng làm chân Tề Cửu như mềm nhũn ra, nàng đưa tay ra sau chống lên bệ bếp thoáng ổn định thân mình.
"Muốn... Nào... Nhanh một chút... Ahh..." Tề Cửu phát ra một tiếng rên thở. Nàng nhớ mang máng, ở bên nhau lâu như vậy nhưng đây mới là lần thứ hai Úc Đình Phương dùng tay thỏa mãn nàng. Trước kia nàng đã nhiều lần đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng Úc Đình Phương đều chỉ đỏ mặt cự tuyệt nàng. Nhưng mà hiện giờ Úc Đình Phương lại nửa quỳ ở trước người mình, dùng tay lấy lòng mình. Thật sự là quá... Kí©h thí©ɧ. Tề Cửu nghĩ, côn th*t dần trở nên cứng rắn như sắt.
Có thể nói tâm lý nàng sảng khoái nhiều hơn là sinh lý. Tựa như bây giờ Úc Đình Phương tiến đến trước côn th*t, nhẹ nhàng liếʍ lỗ sáo một cái.
"Đói bụng, ăn Tiểu Cửu trước..." Úc Đình Phương há mồm, ngậm lấy dịch đυ.c hơi rỉ ra trên lỗ sáo, cố tình đánh vòng một cái rồi mυ"ŧ vào, càng làm cho da đầu Tề Cửu tê dại.
"Hờ... Giỏi quá..." Tề Cửu đỡ trán, cái trán của nàng đã nổi gân xanh. Dáng vẻ Úc Đình Phương nghiêm túc như thể đang ngậm một que kem mυ"ŧ vào.
"Ưʍ... iểu ửu ứng uá..." Giọng Úc Đình Phương càng quyến rũ hơn khi miệng chỉ còn có thể thốt ra những câu từ mơ hồ không rõ. Tề Cửu rùng mình một cái, suýt thì bắn ra. Úc Đình Phương làm thế này khiến nàng cảm thấy như côn th*t mình đang vùi trong cơ thể nàng vậy. Mà sự thật quả đúng là như vậy, Úc Đình Phương đang dùng miệng phun ra nuốt vào côn th*t của nàng.
Tề Cửu run run một cái, cố nén kɧoáı ©ảʍ rút côn th*t khỏi miệng Úc Đình Phương, bắn ra. Môi Úc Đình Phương vẫn còn dính lại một chút dịch đυ.c.
"Ưʍ... Hương vị của Tiểu Cửu ăn rất ngon..." Úc Đình Phương vươn đầu lưỡi liếʍ láp khóe miệng, híp mắt cười nói.
Quả là một màn phong tình vạn chủng, Tề Cửu bế Úc Đình Phương đặt lên bệ đá cẩm thạch lạnh như băng.
"Chị Phương, chị... không cần.. Phải làm như vậy đâu..." Tề Cửu cố nén du͙© vọиɠ, giọng nói run rẩy. Có một số việc, cần đôi bên phải tình nguyện mới có thể làm, nàng không muốn Úc Đình Phương thập phần miễn cưỡng mà lấy lòng nàng.
"Làm như vậy là làm gì? Là ăn gậy th*t của Tiểu Cửu ấy hả? Hay là..." Úc Đình Phương vẫn cười khanh khách, nàng vòng một bàn tay xuống dưới thân, cởϊ qυầи lót, dạng đôi chân thon, cánh hoa run rẩy ướt đẫm cứ thế lộ ra trước mặt Tề Cửu. Úc Đình Phương cầm lấy tay trái Tề Cửu đang để bên hông mình đè lên chính cửa động của mình. "Hay là... Như vậy?"
"Pặc" một tiếng, sợi dây lý trí đứt đoạn trong đầu Tề Cửu. Không kịp nghĩ nhiều bèn đỡ côn th*t phập thẳng vào.
côn th*t đi vào thuận lợi vô cùng, Tề Cửu có hơi bất ngờ, hóa ra bên trong đã sớm lầy lội thế này rồi. Úc Đình Phương câu lấy vòng eo tinh tráng của Tề Cửu, huyệt khẩu cơ khát khép mở, để cho côn th*t to dài có thể không nhanh không chậm mà đưa đẩy trong tiểu huyệt ướt nóng.
"Ư ư... Lớn quá... Căng quá..." Úc Đình Phương ôm cổ Tề Cửu, để nàng nằm lên ngực mình thở dốc, phả nhiệt khí vào nơi mẫn cảm trước ngực mình. Nàng ngửa đầu ra sau, ưỡn lên cái cổ duyên dáng.
"Gì mà căng? Còn chưa nuốt hết mà!" Tề Cửu thẳng lưng, thọt côn th*t vào tới nơi sâu nhất, thậm chí lỗ sáo đã ở ngay trước cung khẩu.
"Ứ... Chính là như vậy... Sâu quá..." Úc Đình Phương run giọng rêи ɾỉ. Nàng đã mất lý trí, hoàn hoàn bị thần phục dưới háng Tề Cửu. Việc nàng có thể làm là kẹp chặt côn th*t đang nhanh chóng thọc vào rút ra tiểu huyệt, sung sướиɠ không chịu nổi mà cào ra từng vệt đỏ trên lưng Tề Cửu.
Tề Cửu cũng chẳng thèm để ý mấy vết nóng rát sau lưng, trái lại còn xem đó như là liều thuốc kí©ɧ ɖụ©, cổ vũ nàng không ngừng thăm dò bên trong. Nàng lập tức rút nguyên cây côn th*t ra, sau đó lỗ sáo cọ lên âm đế của Úc Đình Phương. Úc Đình Phương vừa định hai mắt đẫm lệ mông lung cầu xin nàng tiến vào thì nàng lại cắm vào lút cán, mỗi lần đều đâm vào chỗ mẫn cảm mà nàng đã quen lối quen đường.
"Ứhh... Tiểu Cửu hư ứ ứ..." Úc Đình Phương tê dại cả người, rêи ɾỉ bị Tề Cửu đâm nát. Kɧoáı ©ảʍ đợt này tràn qua đợt khác, tiểu huyệt co rút từng cơn. Nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã run rẩy tiết thân.
Tiểu huyệt sau khi cao trào co bóp cắn côn th*t Tề Cửu không cho nó đi ra ngoài. Úc Đình Phương ưỡn eo lên tạo ra một đường cong tuyệt mỹ. Tề Cửu cúi xuống hôn lên đôi môi hé mở của Úc Đình Phương.
"Ưʍ... Tiểu Cửu..." Trong ánh mắt Úc Đình Phương có một chút thất thần, rất nhanh đã khôi phục tỉnh táo. Nàng nâng mặt Tề Cửu lên, nhìn vào đôi mắt sáng trong của người thiếu niên, từng câu từng chữ nghiêm túc nói.
"Chị... Chị không phải miễn cưỡng... Chị thật sự... Muốn em."
Hóa ra nàng còn nhớ tới câu nói kia của mình, hóa ra là mình nghĩ sai rồi. Tề Cửu cảm động hốc mắt nóng lên, cúi đầu muốn tiếp tục hôn. Nhưng Úc Đình Phương cố tình né tránh mặt nàng, dùng ánh mắt lập loè vô chừng nhìn chằm chằm Tề Cửu.
Tề Cửu mới đầu còn như lọt trong sương mù, sau đó bừng tỉnh đại ngộ. Nàng ôm Úc Đình Phương xuống dưới, nghĩ ngợi, để Úc Đình Phương trở lưng về phía mình, đè nàng vào bệ đá.
"Tề Cửu chết... Chết tiệt! Ý của chị là lên giường đi!" Úc Đình Phương ghé vào bệ đá, sau lưng là Tề Cửu kề sát mình. Bầu thịt mềm trước ngực đè lên đá cẩm thạch lạnh như băng làm nàng cầm lòng không đặng mà rùng mình.
"Em không thích, em muốn ngay ở chỗ này." Tề Cửu hừ một tiếng, côn th*t thô to dữ tợn càng hung ác phập vào sâu trong tiểu huyệt.
"Ô... Tiểu Cửu... Tiểu Cửu chậm một chút... Lạ quá..." Úc Đình Phương còn chưa thoát khỏi dư vị cao trào, một lần nữa lại bị côn th*t nhanh chóng đẩy đưa xâm phạm một cách mạnh mẽ, tiểu huyệt khít khao lại bị nong ra hết cỡ.
Kɧoáı ©ảʍ lần này còn muốn mãnh liệt hơn vừa rồi. Bên tai là tiếng thở dốc của Tề Cửu, bị hơi nóng phà vào tai, bị lạnh như băng trước ngực, phía sau lại bị thô lỗ thọc vào rút ra.
"Không được... Không được... Muốn bị... Muốn tiết..."
Thịt mềm bên trong bị côn th*t thọc vào rồi kéo ra, lỗ sáo đỏ tím nhiều lần nện vào hoa tâm, kɧoáı ©ảʍ gần như muốn nuốt chửng Úc Đình Phương. Úc Đình Phương chịu không nổi kɧoáı ©ảʍ quá mức mãnh liệt, nói năng lộn xộn khóc kêu mang theo sắc khí.
"Hả? Muốn bị làm sao?" Tề Cửu nhướng mày, đã nhận ra Úc Đình Phương nói hớ, rút côn th*t ra.
Tiểu huyệt đang bị lấp đầy bỗng nhiên trống rỗng, hạ thân Úc Đình Phương bất mãn cọ cọ về phía sau kiếm tìm côn th*t Tề Cửu, nhưng Tề Cửu không dao động, vẫn cứ lặp lại lời vừa mới nói.
"Nói, muốn bị làm sao?"
"Muốn... Muốn bị cắm bắn..."
"Muốn bị ai cắm bắn hả?"
"Bị... Bị ca ca..."
"Sai!" Tề Cửu dùng sức đánh bộp vào cái mông cong của Úc Đình Phương, sau đó như muốn an ủi, xoa xoa nơi đó như nhào bột.
"Lần này là muội muội nha."
"Á... Đừng... Muốn bị... Muốn bị muội muội cắm bắn..." Úc Đình Phương xấu hổ che hai mắt lại, đã sắp gục ngã tới nơi. Nàng muốn chạy trốn, nhưng rõ ràng hạ thân quá trống rỗng. Lúc nàng đang khó nhịn lắc mông, côn th*t căng to của Tề Cửu lại lấp đầy nàng.
"Hảo tỷ tỷ, thưởng cho tỷ tỷ mấy cái cực đã nha."
dương v*t dâng trào lại một lần nữa thọc vào cái lỗ nhỏ đã bị mình đâm cho sưng đỏ không chịu nổi, ở bên trong thô lỗ thọc vào rút ra trên diện rộng, mỗi một lần đều nhắm ngay chỗ mẫn cảm, mỗi một lần đều mang ra một đống nước nhờn. Bụng Úc Đình Phương lại co rút, Tề Cửu biết rõ nguyên nhân vì đâu, nhướng mày càng hung ác ra ra vào vào. Úc Đình Phương khó chịu muốn chạy trốn, nhưng lại bị Tề Cửu nắm cái eo đang xệ xuống, bóp eo nàng bắn ra xối xả.
Hai người cơ hồ cùng nhau lêи đỉиɦ. Kɧoáı ©ảʍ không ngừng chồng chất trên người Úc Đình Phương, thậm chí háng cũng bắt đầu co lại, rốt cuộc chịu không nổi, mất khống chế khóc kêu. "Huhu... Nóng... Nóng quá... Nhiều quá đi..."
Cuối cùng Tề Cửu dùng hết sức nắc thêm mấy chục cái, xịt từng luồng tinh nóng hổi vào nơi sâu nhất trong tiểu huyệt.
Úc Đình Phương lười nhác, mặc cho Tề Cửu thu dọn tàn cục dưới thân mình, sau đó lại để nàng bế ngang mình lên, cúi người đặt lên giường.
"Ngủ đi, tỉnh dậy có cơm ăn." Tề Cửu cười tủm tỉm, khom lưng đặt lên trán nàng vài nụ hôn.
Úc Đình Phương "Hừ" một tiếng, vươn tay chân dẫm dẫm lên ngực Tề Cửu đẩy nàng ra như con mèo, có vẻ như không chấp nhận nổi vừa rồi nàng xấu xa thô lỗ là vậy mà bây giờ lại sến súa như thế. Nàng trở mình, nặng nề chìm vào giấc ngủ ngon.
Khác với mấy ngày trước, lần này nàng ngủ rất an tâm, không còn sợ bừng tỉnh nữa.
===
Tranh thủ cho 2 ẻm huề nhau trong tuần này luôn, để còn nhanh tới chuyện xưa của dì Thẩm phong lưu ????????????.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Nữ Liệp Hộ Và Tiểu Kiều Thê
- Chương 33: H. PHIÊN NGOẠI: SSHĐ 7