Thẩm quả phụ chống cằm gà gật dưới ánh đèn mờ. Không biết tại sao, trong lòng dì ẩn ẩn cảm thấy tối nay nhất định sẽ xảy ra chuyện không tầm thường, cho nên vẫn chưa đi ngủ.
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến vài tiếng chó sủa, tiếp đến là tiếng sập cửa lung tung, Thẩm quả phụ vội vàng đứng dậy xuống giường đi mở cửa.
Là Tề Cửu trên người chồng chất vết thương, trong lòng ôm Úc Đình Phương đã ngất xỉu.
"Mau! Mau vào đi!" Sau khi hai người vào cửa Thẩm quả phụ quan sát bốn phía một chút, thấy bốn bề vắng lặng mới cài lại then cửa.
Đặt Úc Đình Phương lên giường, Tề Cửu thở hổn hển vội vàng uống liền mấy ngụm nước, kể lại chuyện đêm nay cho Thẩm quả phụ nghe.
Thẩm quả phụ vô cùng kinh ngạc, sau đó lại lo lắng hỏi thăm thương thế trên người Tề Cửu thế nào, có khó chịu chỗ nào không.
"Cháu không sao, dù gì ngày thường gân cốt cháu chịu đựng đã quen nên không bị nội thương. Nhưng còn nàng thì không biết tại sao lại ngất đi." Tề Cửu dùng cằm chỉ vào Úc Đình Phương.
Thẩm quả phụ thấy mặt Úc Đình Phương đỏ bừng, tiến lên sờ thử cái trán nàng, bỗng nhiên biến sắc.
"Mau! Mau đi mời đại phu!"
Tề Cửu hoảng hốt, lại chạy ba dặm đi mời đại phu. Đại phu chẩn đoán là do ngày thường trong lòng tích tụ nhiều ưu tư, hơn nữa còn bị kinh hách quá độ, hai cái đồng thời phát tác cho nên lúc này mới lên cơn sốt nhẹ. Thường xuyên dùng nước ấm chà lau thân thể, tỉnh lại uống thuốc đúng hạn là được.
Đại phu còn đặc biệt dặn dò: "Tâm bệnh phải cần tâm dược. Sau khi phu nhân tỉnh lại xin hãy trấn an phu nhân sau này không nên lại phiền lo sầu não."
Tề Cửu ra cửa tiễn đại phu, lại khuyên Thẩm quả phụ đi ngủ trước. Thẩm quả phụ đi về phía trước ý vị thâm trường mà nhìn nàng một cái, nói: "Tiểu Cửu, dì biết tâm tư của cháu, chỉ là... Không được kiếm củi ba năm thiêu một giờ." Tề Cửu cúi đầu, không đáp.
Dùng nước ấm lau mình cho Úc Đình Phương xong, thấy mặt nàng không còn quá đỏ nữa, hơi thở hỗn loạn cũng dần dần ổn định, Tề Cửu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trong phòng rất an tĩnh, chỉ có nàng và Úc Đình Phương, tựa hồ nàng có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình. Nàng quan sát Úc Đình Phương thật kỹ. Nàng nhớ rõ, trươc đây khi Úc Đình Phương ngủ luôn là vẻ mặt bình yên điềm tĩnh, không biết vì sao, hiện giờ Úc Đình Phương đã ngủ mà còn chau mày, ưu tư thật sâu. Liệu một năm vừa qua, nàng đã trải qua những chuyện gì? Tề Cửu vừa tò mò lại đau lòng. Thấy môi Úc Đình Phương có chút khô nứt, lại sợ nàng ban đêm không thoải mái, Tề Cửu rót ly nước ấm, dùng khăn ướt sạch sẽ thấm môi cho nàng.
Ánh mắt Tề Cửu như ngừng lại trên môi Úc Đình Phương.
Có lẽ là do hôm nay tâm tình thay đổi quá nhanh, nên trong nháy mắt Tề Cửu tựa hồ cảm thấy Úc Đình Phương như chưa từng rời đi, một năm qua chỉ là nàng bị trộm đi lúc mình vắng nhà mà thôi. Nhìn mà xem, nàng không phải vẫn đang yên đang lành nằm ở đây đó sao? Lần trước thấy khuôn mặt nàng an giấc chính là sau khi nàng cùng Úc Đình Phương giường chiếu chi hoan, Úc Đình Phương mệt mỏi ngủ thϊếp đi. Lúc ấy nàng đã vui sướиɠ thế nào, Úc Đình Phương đã dịu dàng ra sao, mọi thứ vẫn cứ rõ ràng ngay trước mắt.
Tề Cửu có chút miệng khô lưỡi khô. Ma xui quỷ khiến lại vươn ngón tay ra, chạm vào môi trên Úc Đình Phương. Tựa như có dòng tĩnh điện, Tề Cửu lại nhanh chóng rụt ngón tay về. Tâm tình nàng có chút phiền muộn, đứng dậy uống miếng nước, lại ra ngoài sân đứng một lúc, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hiện giờ ước chừng đã là rạng sáng, sơn thôn nhỏ vẫn chìm trong tĩnh lặng. Trăng tròn đã treo trên đỉnh núi, những tia sáng trong veo rọi khắp thế gian.
Hết đi ra lại đi vào, lúc ấm lúc lạnh làm Tề Cửu rùng mình. Đầu óc nàng bỗng rõ ràng hơn đôi chút.
Nàng không thể vĩnh viễn làm giấc mộng viển vông, không thể chiếm đoạt thứ không thuộc về mình.
Tề Cửu, không được kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nàng thở dài một hơi.
Khi Úc Đình Phương tỉnh lại đã là chuyện giữa trưa ngày hôm sau. Thẩm quả phụ đang ở mép giường may đế giày, không nhận ra lông mi Úc Đình Phương mấp máy vài cái, chậm rãi mở bừng mắt.
"Ôi... Dì Thẩm? Tiểu Cửu đâu..." Úc Đình Phương giãy giụa ngồi dậy, đầu nàng đau muốn nứt ra, trong lúc hốt hoảng còn cho rằng mình đang nằm mơ. Ở trong mộng nhìn thấy không quá rõ ràng, nàng xoa xoa mắt, thấy rõ là Thẩm quả phụ mới biết nàng không hề nằm mơ.
"Ái chà! Xem ra cô nương tỉnh lại rồi đấy!" Thẩm quả phụ buông việc trong tay, vội vàng đứng dậy lót cái gối sau lưng cho nàng. "Có khát không, có đói không? Còn khó chịu không?" Thẩm quả phụ quan tâm hỏi.
"Không... Không... Con... Con hổ... Cháu nhớ rõ..." Úc Đình Phương nhớ mang máng ngày hôm qua Tề Cửu đi cứu nàng sau đó bị ngã xuống lầu, rồi sau đó mình bị một con hổ tha đi mất, sau đó nàng bi ai muốn chết rồi bỗng nhiên thần chí không rõ nữa.
"Ôi chao, có hổ nào đâu, là tiểu Cửu đấy!"
"Tiểu Cửu...? Không phải muội ấy..."
Thẩm quả phụ ra ngoài rót cho nàng chén nước, cao hứng phấn chấn nói: "Không phải là Tề Cửu đó sao! Cô không biết, tiểu Cửu của chúng ta lúc biến thành hổ ngẩng đầu mà bước, uy phong đến cỡ nào!" Thẩm quả phụ chỉ lo khen đứa cháu mà hoàn toàn không màng tới Úc Đình Phương đang lọt trong sương mù.
"Hả?..."
Thẩm quả phụ thấy Úc Đình Phương vẻ mặt mờ mịt, liền kể lại sự tình rõ hai năm một mười cho nàng nghe. Úc Đình Phương nghe xong cả buổi không sao lấy lại được tinh thần. Khi còn nhỏ xem qua rất nhiều tiểu thuyết chí quái, trong đó không thiếu những chuyện như là thú sẽ thành người, người sẽ hóa thú, chỉ là nàng không tin. Còn nhớ lúc trước nàng cầm sách dò hỏi cha, cha cũng từng nói với nàng thế gian đúng là có loại sự tình này, chỉ là mình chưa được gặp mà thôi. Cho tới tận bây giờ nàng mới được mở mang tầm mắt.
"Thế... Tiểu Cửu hiện giờ ở đâu?"
"Ở trên núi."
"Ở đó làm gì? Săn thú sao? Đã sắp sang xuân, muội ấy..."
"Sau khi cô đi không bao lâu, nó liền ở lại luôn trên núi, nó nói nơi đó thanh tịnh, mới có thể không nhớ đến cô." Thẩm quả phụ ngữ khí nhàn nhạt, trong lời nói dường như có ý oán trách Úc Đình Phương.
Úc Đình Phương nắm chén trà, nhìn chằm chằm hơi nóng bay lên, không nói gì.
"Thế cô kể ta nghe xem. Làm thế nào... lại lưu lạc nơi đó?" Thẩm quả phụ mở lời trước.
Úc Đình Phương thở dài, nghiêng mặt đi. Thẩm quả phụ cho rằng nàng không muốn kể, tính đổi đề tài. Dì vừa định nói sang chuyện khác, Úc Đình Phương liền mở miệng.
"Sau khi cháu rời khỏi Tề Gia thôn, đi một trăm dặm đến Đăng Châu thành." Úc Đình Phương uống chút nước, chậm rãi nói.
"Lúc trước phụ thân cháu có một vị cố nhân ở Đăng Châu hơi có chút uy vọng, ông ta là chủ quản của một gian học đường. Ông ta cùng phụ thân cháu tới lui cực thân thiết, từ nhỏ cháu đã kêu ông ta là đại bá, cho nên cháu mới tìm ông ta nương nhờ. Ông ta thương tiếc nhà cháu suy vong, cho cháu ở lại học đường làm quản lý thư tịch, công việc nhẹ nhàng cũng coi như hậu đãi, cháu liền mừng rỡ ở lại đó đọc sách."
"Ước chừng qua ba tháng, có một tiên sinh dạy học còn trẻ bỗng nhiên bạo bệnh bỏ mình, học đường dư một chỗ trống, nhất thời không ai thế thân. Đại bá của cháu tuy rất sốt ruột nhưng cũng đành bó tay, bèn bảo cháu ứng thử vào vị trí ấy. Ông ta cảm thấy cháu rất hợp với việc giảng dạy, cho nên từ đó cháu liền ở học đường làm nữ tiên sinh."
"Cháu ở học đường dạy hơn nửa năm, mọi việc cũng coi như trôi chảy. Chỉ là có một tiên sinh tên gọi Trang Sân thường xuyên... thường xuyên tìm cháu nói chuyện gần xa. Đại bá cùng phụ thân hắn là bạn cũ, thấy bọn cháu một người chưa cưới một người chưa gả, liền cố ý tác hợp chúng cháu ở bên nhau. Cháu uyển chuyển từ chối đại bá và hắn, vốn dĩ cho rằng chuyện này sẽ kết thúc như vậy." Cả người Úc Đình Phương bỗng nhiên bất giác run rẩy.
Thẩm quả phụ vỗ vỗ lưng cho nàng, ý bảo nàng nếu không muốn nói thì không cần nói nữa. Úc Đình Phương chỉ lắc đầu, tiện đà nói: "Trước đó vài ngày thân thể đại bá không được khỏe, liền từ nhậm hồi hương. Ông ta lại tới tìm cháu, giữ chặt tay cháu nói... Muốn cháu ủy thân cho ông ta. Cháu sợ ông ta quấn lấy cháu không buông sẽ làm người khác hiểu lầm nên đối mặt ông ta nói: "Ta đối với tiên sinh chỉ có kính trọng, không như ngài tưởng, mong rằng về sau chớ lại quấn lấy ta.", không ngờ ông ta thẹn quá thành giận, ghi hận trong lòng."
"Một hôm, nhân lúc cháu nghỉ trưa ở thư phòng, ông ta liền hạ thuốc làm cháu hôn mê. Sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình đã ở Ỷ Thiên Hồng. Bảo Nhi nói với cháu, Trang Sân tự xưng... tự xưng là phu quân của cháu, đem cháu bán cho Ỷ Thiên Hồng. Dù cháu có giải thích thế nào cũng không cho đi... Trong những người phụ nhân bị bán đến đó cùng cháu, có người liều mạng phản kháng, chỉ vì dám cãi lại Bảo Nhi một chút, thế mà... thế mà bị bắt lại đánh tới chết, có người hận mình khó bảo toàn trinh tiết, thế nên từ trên lầu nhảy xuống... Còn có..." Úc Đình Phương nói đến đây đã khóc không thành tiếng.
"Trời thấy còn thương! Đình Phương, không cần nói nữa! Cháu là đứa nhỏ mệnh khổ, dì thương cháu hết dạ hết lòng." Thẩm quả phụ kéo Úc Đình Phương vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp nàng thuận khí. Lại nói vài lời trấn an nàng. Dì duỗi tay thử độ ấm trên trán Úc Đình Phương, vẫn còn hơi nóng, liền xoa xoa thân mình cho nàng, dỗ nàng vào giấc ngủ.
Thẩm quả phụ đẩy cửa ra, phát hiện Tề Cửu ngồi xổm trước cửa, sắc mặt đỏ lên hai tay nắm chặt.
"Tiểu Cửu, cháu... đều nghe cả rồi sao?"
"Dì Thẩm, dì hãy chăm sóc nàng thật tốt, cháu phải đi lấy đầu tên cẩu tạp chủng kia an ủi Úc lão gia trên trời có linh thiêng!" Tề Cửu đột nhiên đứng lên, xoay người muốn lao ra cửa.
"Tiểu Cửu! Cháu điên rồi!" Thẩm quả phụ vội vàng túm chặt Tề Cửu, nhìn nhìn vào bên trong, nhỏ giọng nói. "Tiểu Cửu, mạng người không phải cỏ rác, cháu mới vừa dây vào chuyện lớn như vậy mà còn muốn đi gϊếŧ người, chẳng lẽ ngại còn chưa đủ loạn hay sao!"
"Cháu mặc kệ! Dù sao hắn ta cũng không phải người!"
"Này này! Tiểu Cửu! Dì hỏi cháu, ngộ nhỡ cháu bị quan phủ bắt đi, Úc Đình Phương lại xảy ra chuyện thì ai sẽ giải oan cho nó? Ai sẽ liều mình đi cứu nó?"
Tề Cửu lập tức nản lòng, ngồi xổm xuống, cáu giận ôm đầu.
"Tiểu Cửu, nghe dì khuyên một câu, việc này cần bàn bạc kỹ hơn. Quân tử báo thù, mười năm không muộn."
Thật lâu sau, Tề Cửu mới rầu rĩ đáp lại một câu: "Cháu biết rồi."
===
Nạn buôn bán phụ nữ thời xưa thực sự rất khủng khϊếp, trong truyện tác giả chỉ miêu tả một mảng tối màu của bức tranh đen kịt không lối thoát về số phận người phụ nữ phong kiến.
Úc Đình Phương, 2 lần bị bán đi như đồ vật, hẳn nàng phải đáng thương tới bực nào?!