Nghe được một tràng tiếng gõ cửa, Úc Đình Phương ngẩng đầu đang vùi vào sách, đứng dậy đi mở cửa.
"Trang Tân? Có chuyện gì không?" Người đến là một vị tiên sinh cộng sự ở học đường. Nam tử được gọi là Trang Tân đưa mắt liếc nhìn bên trong. Úc Đình Phương đứng trước cửa chặn hắn ở bên ngoài.
"Hôm nay là ba mươi tháng Chạp, cô nương... chỉ ở một mình thôi sao?" Trang Tân nhìn chằm chằm Úc Đình Phương, vẻ mặt không tin nổi.
Úc Đình Phương không trả lời hắn, trên mặt vẫn lạnh lùng.
"Ấy..." Trang Tân bỗng nhiên ý thức được mình có chút mạo phạm, vội vã chắp tay, "Thứ cho tại hạ thất lễ."
"Không sao, có chuyện gì à?"
Trang Tân cười đắc ý, từ trong l*иg ngực lấy ra một chiếc hộp bằng đồng. Mở ra, bên trong là một phần sủi cảo.
Úc Đình Phương sững sờ, cười nhạt nhận lấy, "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn! Nếu như cô nương ăn không đủ thì ở nhà ta còn nhiều lắm, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cô tới nhà ta!"
Trang Tân lại tiếp tục nói với Úc Đình Phương đôi ba câu ỡm ờ, trong lời nói tỏ ý muốn vào ngồi một chút. Úc Đình Phương vờ như không hiểu, thấy Trang Tân vẫn không có ý định rời đi thế là nàng chủ động hạ lệnh đuổi khách. Thấy Trang Tân đi rồi nàng mới thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa khóa trái từ bên trong, mở hộp đồng trong tay ra sau đó để tạm bên cạnh, cũng không có ý muốn ăn.
Nàng bị dị ứng với hành hẹ. Trừ cha mẹ nàng ra, ở ngoài cũng chỉ có mình Tề Cửu là biết chuyện này.
Bên ngoài tiếng pháo vang lên giòn giã, Úc Đình Phương đứng dậy nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ một vòng.
Cái ngày mình rời khỏi Tề Gia thôn, thời tiết cũng như thế này. Úc Đình Phương bấm tay tính toán, đến nay đã một năm rồi.
Một năm qua, nàng ở lại học đường của Đại bá làm một nữ tiên sinh dạy học, ấy thế mà mọi việc diễn ra khá trôi chảy. Ngày ngày truyền đạt giải đáp thắc mắc cho một đám thiếu niên, với Úc Đình Phương mà nói là một cảm giác vô cùng mãn nguyện. Nàng rất thích ở chung cùng bọn nhỏ, thích được mấy đứa trẻ vây quanh. Chỉ là có lúc, nàng sẽ chợt nhớ tới Tề Cửu, nữ hài đơn thuần ngốc nghếch kia, người thiếu niên dù không biểu hiện ra ngoài nhưng tấm lòng nhiệt liệt hơn bất kỳ ai.
Có một lần, nàng gặp ác mộng, mộng thấy mình rơi vào một cái giếng cạn đầy xương sọ không cách nào bò lên, ngẩng đầu lại nhìn thấy Hoàng Bàn cười dữ tợn, ngay đêm đó liền nổi lên cơn sốt nhẹ. May mà ngày đó bá mẫu của nàng trùng hợp tới thăm, ngủ lại ban đêm mới nhận ra Úc Đình Phương đổ bệnh nên vội vàng đưa đi bệnh xá.
Qua mấy ngày sau bá mẫu nhắc lại chuyện đó, liền cười nhìn bá phụ nàng trêu ghẹo, "Còn Trang Tân gì nữa hả ông, sau này ông đừng bảo chàng ta đi tìm Đình Phương nhà ta nữa. Đình Phương của chúng ta cũng kín miệng thật đấy, đã có người yêu tự bao giờ mà chẳng thưa chẳng thốt chi cả."
Nàng rơi vào trong sương mù, hỏi bá mẫu sao lại nói lời ấy. Bá mẫu nói với nàng, lúc nàng gặp ác mộng vẫn thấp giọng gấp gáp gọi, "Tiểu Cửu cứu ta".
Khi đó nàng nửa mê nửa tỉnh, đầu óc hỗn độn không biết mình đã nói gì, thêm nữa nàng đã rời xa Tề Cửu cả năm trời, sao bỗng nhiên lại gọi tên Tề Cửu. Chẳng lẽ...
Lúc đó là lần thứ nhất nàng bắt đầu sinh ra ý tưởng kia, lại bị chính mình làm cho hoảng sợ, nàng vẫn cho rằng mình vốn không nên cùng Tề Cửu nảy sinh thứ tình cảm đó, chỉ vì một tờ giấy khế ước mới buộc các nàng lại với nhau mà thôi. Nàng lại suy tư hồi lâu, trước đây mình thật sự chỉ cảm động mà không phải yêu thích, thật sự chỉ xem Tề Cửu như muội muội thôi sao?
Úc Đình Phương có hơi phiền lòng, nàng ra cửa. Trên đường vắng tanh vắng ngắt, hầu như không một ai ra ngoài, tình cờ xa xa truyền đến một loạt tiếng pháo đì đùng, tiếng trẻ con đùa vui giỡn hớt. Nàng chắp tay ra sau, ngửa đầu nhìn sao.
Úc Đình Phương xưa nay chưa từng hối hận về bất cứ quyết định nào của mình. Kể cả việc lúc trước gả cho Hoàng Bàn hay là lúc trước trốn khỏi Tề Gia thôn, dù trăm cay nghìn đắng cũng là con đường mà mình lựa chọn, dù có thế nào mình cũng phải chịu đựng bước đi. Nhưng mới vừa nghĩ tới đây, trong lòng nàng liền nhớ đến Tề Cửu, thời gian chậm rãi chuyển dời, nàng cũng càng mong nhớ nàng ấy, trong lòng mơ hồ có chút hối hận, đặc biệt là vào một đêm mà người người nhà nhà đoàn viên sum vầy hạnh phúc.
Liệu nàng có khỏe không? Đã thích ứng với cuộc sống ấy chưa?
Trong lòng Úc Đình Phương rất loạn, lại đi mấy bước về phía đèn đuốc sáng choang. Bỗng nàng ngẩng đầu thấy mấy hài đồng bịt kín lỗ tai quay về phía nàng cười ác ý. Úc Đình Phương đầy bụng tâm sự, làm sao có thể nghĩ nhiều. Chỉ là bỗng nhiên, nàng nhớ tới trước đây cùng Tề Cửu đi chợ Tết, cũng từng có những hài đồng như vậy, cũng cười như vậy, cũng... Không kịp nghĩ nhiều, nàng vội vã đưa hai tay lên che lỗ tai.
Đã quá trễ. Tiếng pháo nổ vang bên chân nàng, ĐÙNG một cái làm nàng có chút ù tai. Đám hài đồng cười toe toét chạy đi.
Trong tai như bị che kín một lớp màng, nàng lắc lắc đầu. Đột nhiên xa xa lại nổi lên một loạt tiếng vang, nàng ngẩng đầu sững sờ, là pháo hoa sáng rọi một góc trời.
Đầu Úc Đình Phương ong ong. Pháo hoa đẹp đẽ biết bao,
những tua màu lộng lẫy nở rộ trên bức màn đen bao la, tạo nên một khung cảnh đầy màu sắc. Nếu như, nếu như Tề Cửu cũng ở đây... Nàng bi thảm nở nụ cười, không cam lòng thừa nhận.
Rời bỏ Tề Cửu, nàng có hơi hối hận rồi. Hiện giờ đứng ở chỗ này xem pháo hoa, có thể đã là hai người.
*
Sau khi làm xong ngôi nhà nhỏ bằng gỗ Bạch Dương, Tề Cửu ngày ngày ở luôn trong đó. Ban ngày săn bắt thỏ, may mắn sẽ gặp lợn rừng, sau đó xuống núi đưa chút thịt cho Thẩm quả phụ, dùng thịt đổi món ăn của dì. Trong lúc nói cười, Thẩm quả phụ khó mà nhìn ra trong lòng Tề Cửu đã quên được Úc Đình Phương hay chưa, mà dì cũng không dám hỏi thẳng, chỉ sợ khơi lại nỗi lòng của nàng. Thẩm quả phụ thở dài, vết thương lòng rồi cũng sẽ lành lại.
Hôm nay, Thẩm quả phụ vội vội vàng vàng lên núi tìm Tề Cửu, dì trực tiếp đẩy cửa bước vào, không ngờ lại bị dọa sợ gần chết.
Ở trong phòng Tề Cửu, một con hổ trán trắng hung mãnh màu lông xinh đẹp đang nằm nhoài trên sàn híp hờ đôi mắt.
Thẩm quả phụ nhất thời sợ cứng người, muốn chạy đi mà chạy không nổi nữa, ngã sụp xuống đất. Con hổ thấy có người đến liền mở đôi ngươi màu hổ phách ra, đáy mắt trầm tĩnh mà sâu thẳm. Nhìn thấy Thẩm Quả Phụ tê liệt ngồi trên đất nó liền đứng lên.
Lúc nó đứng còn hùng dũng oai vệ hơn những con hổ tầm thường gấp mấy lần, ước chừng cao bằng một người lớn. Nó vẩy vẩy đuôi, ngẩng đầu bước về phía Thẩm quả phụ.
Thẩm quả phụ sắp ngất tới nơi, năm tháng dì sống trên đời coi như đã đủ, chỉ là không ngờ hôm nay sẽ lìa đời ngay tại nhà Tề Cửu. Cũng đành thôi, trực tiếp đi gặp cha Tề Cửu đi vậy, Thẩm quả phụ nhắm mắt lại, cam lòng chịu chết...
"Dì ơi, là cháu đây." Thẩm quả phụ lại mở mắt ra, trước mắt chỉ còn lại Tề Cửu đang gượng cười.
"Cháu ư? Con hổ kia đâu rồi?" Thẩm quả phụ vẫn còn sợ hãi không thôi, sau khi được Tề Cửu đỡ lên vội vã đóng cửa lại, lặng lẽ nhìn ra ngoài xem xét, xác định con hổ đã biến mất mới vỗ ngực một cái, thở phào nhẹ nhõm.
"Con hổ đó... Thực ra chính là cháu." Tề Cửu cúi đầu.
"Cái gì?" Thẩm quả phụ sững sờ như không nghe rõ.
"Con hổ vừa rồi, chính là cháu đấy ạ."
Thẩm quả phụ run lên thật lâu, bỗng nhiên vô cùng phấn khởi ôm lấy Tề Cửu.
"Ơi là trời, thật là cháu sao! Cha cháu trước kia đã nói với dì mà dì không chịu tin! Đây! Đây chính là chân thân của Tiểu Cửu cháu! Sao không chịu nói sớm, làm dì giật cả mình!"
"Cháu sợ dọa đến dì..."
"Kìa! Nói cái gì vậy! Cháu uy phong lắm đấy!" Thẩm quả phụ khua tay múa chân mô tả Tề Cửu. Qua hồi lâu, Tề Cửu mới tò mò hỏi, "Dì ơi, dì tìm cháu có việc gì không?"
"Ôi xem đầu óc của dì này! Suýt thì quên mất chính sự!" Thẩm quả phụ vỗ nhẹ trán một cái, lôi kéo Tề Cửu muốn đi.
"Chính sự gì cơ ạ?"
"Hoàng Bàn tìm đến, hắn muốn dì nói cho cháu biết, hắn nhìn thấy Úc Đình Phương!"
===
Hình như do truyện này ít H nên ít view hả mn ????
Sâu lại thích có nhiều chương cốt truyện một chút mới có cái để bàn luận cùng mn ☺️