Chương 4
“Ra biển hả?” Marsh hỏi khi bước vào bếp và rót cho mình một tách cà phê. Ánh nắng rạng rỡ của buổi ban mai xuyên qua ô cửa sổ.
Leila mặc bộ đồ tắm hai mảnh màu xanh lam pha xanh lá cây tươi sáng hiện rõ bên dưới lớp vải trắng mỏng như sa của chiếc váy mùa hè ngắn.
“Anh đoán giỏi đấy,” cô nói, rồi uống cạn ly nước trái cây.
“Simon dậy chưa?” Marsh vừa tựa vào quầy bếp vừa nhìn Leila qua miệng tách cà phê.
Leila bắn cho anh một ánh nhìn, ám chỉ rằng câu hỏi của anh thật buồn
“Phải rồi,” Marsh nói. “Cậu ta vẫn ngủ.”
Cô xoay người nhấc chiếc túi đi biển và khăn tắm lên.
“Anh đi cùng được không?” Marsh hỏi. “Em biết đấy, ra bãi biển?”
Leila ngạc nhiên quay lại nhìn anh. Cô nhận ra anh cũng đang mặc đồ bơi. Buồn cười thay, cô chỉ cho rằng lúc nào anh cũng ở trong phòng khám.
“Anh đang rảnh,” anh bảo cô, như đọc được ý nghĩ của cô vậy. “Tất nhiên, anh vẫn luôn sẵn sàng cho những ca cấp cứu, nhưng vài tuần tới khá dễ thở. Hôm nay anh không có lịch hẹn. Ngày mai anh chỉ làm nửa buổi, và đến ngày kia lại được nghỉ.”
Anh đang nhìn cô, bằng đôi mắt vô cùng ấm áp. Thực ra, Leila cảm thấy nếu cô nhìn anh quá lâu, cô có thể bị bốc cháy.
“Cũng… được,” cô trả lời.
Chiếc quần bơi của anh màu cam sặc sỡ với họa tiết đen vui mắt. Chắc hẳn là của Simon bởi hầu hết quần áo của Marsh đã bị tiêu hủy trong đám cháy. Song nó vẫn hợp với anh. Nó ngắn và khoe hết đôi chân dài săn chắc, rám nắng của anh. Anh có một đôi chân đẹp - và cô bất giác nhận ra mình đang nhìn chúng chằm chằm.
Cô dời ánh mắt trở về gương mặt anh, chỉ để thấy đôi mắt anh đang nhàn nhã lướt dọc chân cô.
Leila quay đi, sợ anh sẽ nhìn thấy vẻ mặt mình. Cô biết mình không thể che giấu cơn sóng khao khát đột ngột trào lên - hay nỗi ngạc nhiên trước cảm giác ham muốn kì cục này.
Anh chàng ninja và những nụ hôn như điện cao áp đã làm đảo lộn hết những cảm xúc của cô. Nếu cô bị ma xui quỷ khiến tới mức nhìn chằm chằm vào đôi chân hấp dẫn của Marsh Devlin - thì tình trạng của cô tệ hơn cô tưởng.
Hít một hơi sâu lấy bình tĩnh, Leila đi trước dẫn đường từ trên hiên xuống các bậc thang và đặt chân lên bãi biển. Cát ấm và dễ chịu bên dưới những ngón chân trần. Cô dừng bước để tận hưởng cảm giác ấy. Ôi, cô thích được ở trên bãi biển tuyệt đẹpSunrise Key!
Những con chim biển xao xác chao liệng trên làn gió mát thổi qua mặt nước vịnh xanh lam lấp lánh. Bầu trời xanh trong vắt, với những cụm mây trắng bềnh bồng nom như từ đâu trôi giạt đến. Ánh nắng phản chiếu trên nền cát trắng tinh.
“Nơi đây đẹp quá,” cô nói với tiếng thở dài. “Như cõi thiên đường.”
Marsh gật đầu. Anh lại đang nhìn cô.
“Có thật anh đã từ chối công việc thu nhập cao ở Boston để về đây sống không?”
Anh dùng ngón chân vẽ một đường trên cát. “Chuyện đó kì lạ lắm sao?”
“Làm thế nào mà anh có thể quay lưng với số tiền đó?”
“Sao anh lại không thể?”
Leila đăm chiêu nhìn ra biển, bất ngờ trước câu trả lời thẳng thắn của anh.
“Đa phần những người anh quan tâm nhất đều sống ở đây,” Marsh nói. “Dù sao cũng là hầu hết. Và như em vừa nói, nơi này là thiên đường.”
Leila vẫn không nói gì, cũng không cử động.
“Hơn nữa,” Marsh nói tiếp. “Người ta đã đánh giá quá cao mức lương sáu con số.”
Cô nhìn anh. “Anh vẫn còn nghĩ như thế ư? Cho dù gần đây anh sống cảnh giật gấu vá vai?”
Marsh nhăn mặt. “À phải. Tối qua anh có nói thế, phải không nhỉ?”
“Simon nói sổ sách kế toán của anh rối tung hết cả. Anh có muốn em xem qua cho anh không?”
“Em đang đi nghỉ cơ mà,” Marsh nói.
“Anh đang giúp em làm một việc viễn vông.” Cô cất bước đi tiếp, băng qua bãi cát rộng tới dãy ghế bố kê sát mép nước. “Anh cũng phải để em giúp anh chứ.”
“Anh không nghĩ việc em làm là viễn vông.” Marsh đi theo cô. “Anh nghĩ đi tìm chàng ninja của em là một ý hay.”
“Thật sao.” Làn gió biển cuốn gấu váy cô lên, và mắt Marsh nhìn theo.
“Anh chỉ muốn biết là em định sẽ làm gì nếu thật sự tìm được anh ta?”
“Phương án trong trường hợp khả quan nhất ư?” Leila hỏi, và anh gật đầu. “Dù may mắn đến đâu anh ta cũng sẽ là một người khó ưa, và thế là những ảo tưởng hão huyền vỡ tan. Rồi em có thể tiếp tục cuộc sống bình thường của mình.”
“Nói cách khác là lấy Elliot.”
“Phải,” Leila nói. “Có thể em sẽ lấy Elliot.”
Marsh im lặng một lúc, và tất cả những gì Leila nghe thấy là tiếng bước chân của họ trên cát.
“Nếu ảo tưởng không vỡ thì sao?” anh hỏi. “Sau đó thế nào?”
Leila lắc đầu. “Em vẫn chưa rõ,” cô thú nhận.
“Thôi nào. Nếu chàng ninja của em không khó ưa thì phương án tối ưu là gì?” Marsh khăng khăng.
“Ý anh là nếu anh ta hoàn hảo à?” Leila mỉm cười. “Anh ta hoàn hảo, anh ta yêu em đắm đuối, và anh ta ngỏ lời - ngay lập tức - muốn cưới em. Và em, đương nhiên là đồng ý, bởi em nhận ra định mệnh của đời mình ngay khi gặp gỡ.”
Marsh khẽ cau mày. “Nếu như…” Anh hắng giọng. “Nếu như anh ta không hoàn hảo cho lắm? Tức là, nếu anh ta hơi kém hoàn hảo một chút xíu? À, không phải ý anh muốn nói là, nếu anh ta kém ngưỡng hoàn hảo rất xa, nhưng vẫn yêu em say đắm thì sao? Nghĩa là, không có ai hoàn hảo tuyệt đối…”
“Ý em là, nếu anh ta hoàn hảo đối với em.” Leila đặt túi lên một chiếc ghế bố. “Anh rất quan tâm đến chuyện này thì phải?”
“Anh lo em sẽ sai lầm rồi sau này hối hận.”
Leila kéo chiếc váy qua đầu. “Anh thật tử tế, nhưng em không nghĩ mình sẽ hối hận khi quyết định đi tìm chàng ninja.”
“Ý anh là lấy Elliot kia.”
Anh lại đang nhìn cô, và Leila kiểm tra đồ bơi của mình để đảm bảo nó che phủ mọi nơi cần thiết. Tất nhiên, ở cô chẳng có gì mà anh chưa từng nhìn thấy. Anh là bác sĩ mà lại. Tuy nhiên ánh mắt anh đầy vẻ tán thưởng của một người đàn ông.
“Trông em rất đẹp,” Marsh nói. “Đồ mới phải không?”
“Cảm ơn anh,” Leila ngồi xuống ghế và lục túi lấy ra chiếc kính râm và kem chống nắng. “Đúng vậy, là đồ mới.”
“Anh thích bộ em đang mặc.” Sự tán thưởng của anh làm giọng nói vốn đã trầm ấm hơn.
Thật kì cục, nhưng Leila không thể nhớ lần cuối cô ở bãi biển cùng Marsh là lúc nào. Hàng năm cứ cách sáu tháng cô mới về thăm đảo hoặc hàng năm trời - chắc chắn họ đã từng cùng nhau ra bãi biển chí ít là một lần và…
Marsh ngồi xuống ghế khác và cởϊ áσ T-shirt ra. Và Leila khẳng định rằng đã rất lâu cô chưa ra biển cùng anh. Có lẽ từ khi anh học đại học và cô vào trung học. Bởi cô nhớ anh là một thiếu niên gầy gò, phơi cả xương sườn, xương vai, xương đòn và khuỷu tay ra ngoài. Nhưng người đang ngồi cạnh cô đây không gầy gò cũng chẳng còn là thiếu niên. Đó là một người đàn ông. Anh có những cơ bắp - những múi cơ rám nắng, nhẵn bóng, săn chắc. Thậm chí, anh còn có lông trên ngực.
Marsh lấy chiếc kính râm gọng tròn từ túi quần sau và đeo lên. Tóc anh rối bù do kéo áo qua đầu, và gió biển làm nó bay tung một cách quyến rũ quanh gương mặt anh, thổi một lọn tóc vào mắt anh rồi lại quét nó đi. Anh mỉm cười với cô, một trong những nụ cười tươi thảnh thơi hiếm thấy ở anh, và tất cả những nét đó khiến anh nom rất khác người tên Marsh Devlin mà cô tưởng mình hiểu rõ. Trên thực tế, trông anh giống kiểu đàn ông mà nếu cô nhìn thấy từ bên kia gian phòng tại một bữa tiệc, cô sẽ ép chủ nhà giới thiệu cô với anh. Ánh nhìn của anh khóa lấy mắt cô qua gọng kính râm. Đột nhiên cả người cô nóng bừng.
“Cho anh chút kem chống nắng được không?” Cô đưa tuýp kem cho anh. Những ngón tay anh cọ vào tay cô và cô suýt làm rớt tuýp kem, choáng váng bởi luồng điện bất ngờ chạy qua. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Sao anh chưa chịu kết hôn?” Cô bỗng buột miệng hỏi.
“Em làm anh chưng hửng đấy. Thường thì anh có thể theo kịp lối nói chuyện chóng mặt của em, nhưng với câu này thì anh rớt đài.”
“Anh là người đàn ông điển trai,” Leila nói thẳng. “Hơn thế, anh lại là một bác sĩ. Vậy mà sao những phụ nữ thông minh không biết túm lấy anh và giữ rịt như một con cá lớn béo bở.”
“Chúa ơi, em nói nghe cảm động quá.” Marsh giễu.
“Em biết vì sao Simon không kết hôn,” Leila nói. “Bởi anh ấy vẫn còn là một đứa trẻ, và chừng nào anh ấy còn mải mê chạy theo những cô nàng non tơ xinh đẹp, thì anh ấy không bao giờ ổn định được. Nhưng anh thuộc tuýp người truyền thống, anh biết đấy, vợ, con cái, garage để hai ô tô, một con chó săn lông xù giống Ai len tên Sparky…?”
Marsh thong thả bôi kem lên hai vai và cổ. Leila có cảm tưởng là anh đang cân nhắc nên nói với cô chừng nào - hay biến tấu đi bao nhiêu - so với sự thật.
“Em nói đúng. Anh muốn tất cả những thứ đó. Anh chỉ chưa chắc đó là mục tiêu có thể đạt được.” Anh nhìn ra mặt nước, mắt nheo lại dù đang đeo kính râm. “Anh không rõ em biết được bao nhiêu về anh,” Marsh nói thêm, đoạn liếc sang Leila, “nhưng cha mẹ anh li dị khi anh lên sáu. Chuyện đó… rất tệ.”
Ôi Trời, Leila nhận ra anh đang thành thật với cô. Anh đang mở lòng - một chút - với cô.
Marsh lại nhìn cô. “Thực ra không phải tệ, mà rất khủng khϊếp. Mẹ anh gần như suy sụp. Anh không nghĩ bà có thể vượt qua. Và anh không thể lí giải chuyện gì đã xảy ra.” Anh lắc đầu. “Trước khi tan vỡ, dường như cha mẹ anh rất yêu nhau, nhưng họ không thể vực dậy tình yêu ấy.”
Leila không biết liệu nên im lặng và hi vọng anh nói tiếp, hay thúc anh kể thêm. Anh lặng thinh quá lâu, nên cuối cùng cô đnh lên tiếng. “Em biết theo thống kê thì số vụ ly hôn rất cao. Nhưng rốt cuộc mọi người vẫn kết hôn mà. Không phải là không thể đâu, Marsh.”
Anh bỏ kính ra và dụi mắt. “Anh vẫn nghĩ, nếu cha mẹ anh không thể gìn giữ hôn nhân, thì sao anh có thể?”
“Nhưng anh không phải là cha mẹ anh.”
“Ơn trời là thế.” Marsh mỉm cười, một nụ cười rầu rĩ, nhưng vẫn làm cô cảm thấy như thể mình mất trọng lực, treo lơ lửng.
“Ê, Marsh!”
Leila và Marsh cùng ngẩng đầu lên và thấy Simon đang tất tả chạy tới từ phía ngôi nhà. “Ben Sullivan vừa gọi. Anh ta cần cậu đến nhà ngay lập tức. Có một ca khẩn cấp.”
“Người hay động vật?” Marsh hỏi, mặc áo vào.
“Động vật.” Tóc Simon dựng hết cả lên và anh chỉ mặc độc cái quần boxer lòe loẹt. Rõ ràng anh vừa lăn từ giường xuống để đi thông báo tin này. “Một con ngựa cái của anh ta đau bụng dữ dội. Anh ta luôn miệng xin lỗi vì đã phá ngang kì nghỉ của cậu, nhưng anh ta đã thử mọi cách, và tuyệt vọng rồi. Tớ đã bảo là cậu sẽ đến ngay.”
“Muốn đi một chuyến không?” Marsh vừa hỏi Leila vừa xỏ chân vào giày.
“Còn tùy,” cô nói ngắn gọn. “Liệu chúng ta có cãi nhau về việc nên kéo kính cửa lên hay xuống ngay khi em ngồi vào xe anh không?”
“Xe anh ở trong garage dưới nhà lúc nó bị cháy.”
“Ôi không.” Leila co rúm người.
“Ồ có đấy. Hôm đó anh đi làm bằng xe đạp. Anh đang mượn tạm xe jeep của Simon cho đến khi nhận tiền bảo hiểm. Xe jeep không có cửa, do đó cũng không có kính, và chúng ta chẳng còn gì để mà cãi cọ. Cùng lắm anh nghĩ chúng ta chỉ có thể tranh cãi nên chọn đài nào để nghe.”
“Đợi em đi lấy quần soóc và giày đã,” Leila nói.
“Em đi ư?” Simon hỏi. “Với Dev sao?” Simon nhìn đầy ngạc nhiên.
Marsh tỏ ra nôn nóng. Anh nắm lấy hai vai Leila và đẩy nhẹ cô về hướng ngôi nhà.
“Đi lấy đồ nhanh lên. Anh sẽ đợi trước nhà.”
Tại sao cô lại đến nhà Sullivan với Marsh? Simon vẫn nhìn cô chằm chằm như thể cô vừa lột xác. “Đã nhiều năm rồi em chưa gặp Nancy Sullivan,” Leila giải thích.
“Nhanh lên,” Marsh giục.
Cô ùa chạy.
***
Leila tựa người vào cánh cửa thô kệch dẫn vào chuồng ngựa, chăm chú nhìn Marsh khám cho con ngựa cái của Ben Sullivan.
Con ngựa rõ ràng rất đau đớn, song Marsh chạm vào nó một cách nhẹ nhàng, dùng giọng vỗ về trấn an nó.
“Chao ôi, ước gì anh ấy nói với tớ được như thế,” Nancy Sullivan nói, tiến sát sau lưng cô. “Nhưng không, người đàn ông này là một tảng băng biết đi. Điển hình cho sự lạnh lùng của người Anh, cậu biết đấy?”
“A, cậu đây rồi.” Leila mỉm cười. “Anh cậu bảo rằng cậu quanh quẩn đâu đó gần đây.”
“Chính tớ. Lúc nào tớ chẳng quanh quẩn ở đây. Lâu rồi không gặp, người lạ.”
“Phải, ít nhất cũng cả năm rồi,” Leila nhận xét. “Trông cậu rất tuyệt, cậu thế nào?”
Trong chuồng ngựa, Marsh và Ben đã cởϊ áσ T-shirt và đá tung đôi giày ra.
“Ôi ôi.” Nancy kéo Leila ra sân. “Họ sắp xử lý con ngựa đấy. Việc này không đẹp mắt đâu… mặc dù bác sĩ Devlin rõ là cường tráng. Trông Marsh có hết sảy không cơ chứ?”
Leila ngắ Marsh, cố nhìn anh qua con mắt của Nancy. Anh thật tuyệt với làn da rám nắng và những cơ bắp lấp lánh mồ hôi kia. Nhưng điều Nancy vừa nói về anh - một tảng băng biết đi sao? Nếu là hai ngày trước, Leila hẳn sẽ đồng ý. Nhưng có vẻ như gần đây anh chính hiệu là người sôi nổi. Lẽ nào ngọn lửa đã thiêu rụi nhà anh cũng làm anh tan băng nốt? Hay chỉ là cô đang nhìn anh dưới một góc độ khác?
“Hãy ra khỏi đây trước khi họ gọi chúng ta đến giúp,” Nancy kéo tay cô.
“Họ định làm gì?”
Nancy nhanh chóng tóm tắt quy trình giảm đau cho con ngựa, và Leila tròn mắt.
“Cả bác sĩ lẫn con ngựa đều chẳng vui vẻ gì nhỉ.” Cô liếc vào chuồng ngựa. Marsh đã quỳ xuống nền đất bẩn từ khi nào thế nhỉ - mà mặt đất sắp biến thành bùn với chất lỏng từ con ngựa chảy ra - trong lúc anh làm bác sĩ Dolittle[8] cho bệnh nhân ngựa chăng? Mà đây lại là người đã tốt nghiệp thủ khoa Trường Y Đại học Harvard đấy.
[8] Bác sĩ Dolittle là một bác sĩ thú y thân thiết với loài vật và có khả năng giao tiếp với chúng trong bộ phim cùng tên.
Dường như anh cũng là người đàn ông cảm thấy nhận được nhiều thứ quý giá trong việc giúp đỡ bạn bè - một trong số đó là Ben Sullivan - hơn kiếm hàng đống tiền.
“Ta hãy đi pha ít nước chanh,” Nancy đề xuất. “Tớ nghĩ Ben và Marsh sẽ cần uống nước chanh khi xong việc.”
“Nước chanh… và tắm rửa.” Leila đi theo bạn vào bếp, không thể ngăn mình ngoái nhìn về chuồng ngựa.
“Ra cậu và anh chàng bác sĩ tử tế kia là chủ đề bàn tán trong những ngày này đấy sao?” Nancy vô tình hỏi khi lấy túi chanh từ tủ lạnh ra.
Cô và Marsh? Chủ đề? “Ồ không,” Leila vội nói. “Không, không. Anh ấy đang ở tạm nhà tớ. Cậu thừa biết là từ sau vụ hỏa hoạn ấy?”
“Phải, thật khổ thân, nhỉ? Tớ nghe nói anh ấy bị mất hết, kể cả chiếc xe. Cậu lấy dao cắt chúng hộ tớ nhé?
Leila bắt đầu cắt lát những quả chanh Nancy vừa rửa trên thớt.
“Tớ cũng nghe nói,” Nancy tiếp tục, “là tiền bảo hiểm nhà của Marsh không để xây lại nhà. Có chút vướng mắc về luật. Anh ấy thiếu khoảng năm mươi nghìn đô.”
“Không thể như thế.”
“Cậu là chuyên gia tính toán,” Nancy nói. “Cậu nên nói với Marsh về chuyện đó. Ngoài ra, nghiêm trọng hơn là anh ấy đang gặp khó khăn với khoản vay năm mươi nghìn đô từ ngân hàng. Cái ngân hàng to đùng kia khấu trừ hết mọi sổ tiết kiệm và thu hồi các khoản vay nhỏ của mọi người, mọi khoản vay mới đều bị từ chối. Cậu tưởng tượng được không? Đề nghị thế chấp của bác sĩ thị trấn bị từ chối vì anh ấy không đủ khả năng thanh toán,” Nancy im lặng một lúc, rồi lắc đầu. “Để tớ kể cậu nghe, hiếm có ai ở thị trấn lại không nợ tiền Marsh Devlin. Nếu anh ấy thu hồi tất cả các khoản nợ và kiên quyết với những khoản thu, thì anh ấy đủ khả năng thanh toán, tin tớ đi. Nhưng Marsh sẽ không đời nào làm thế trong thời buổi còn quá khó khăn này.”
Nancy bắt đầu nói về đứa con mới sinh của gia đình Kavanaugh, nhưng tâm trí Leila vẫn để vào Marsh. Simon đã nói qua rằng sổ sách của Marsh cần một cuộc tổng kiểm tra, nhưng anh chẳng nói gì về rắc rối với công ty bảo hiểm hay những khoản vay bị ngân hàng từ chối. Thật tệ. Hết sức tồi tệ. Nếu anh cần giúp đỡ, tại sao anh không lên tiếng?
m thanh tiếng dội nước từ bên ngoài cắt ngang bài độc thoại của Nancy, cô đặt bình nước chanh và bốn chiếc cốc lên một cái khay. “Lấy hai chiếc khăn tắm trong tủ ngoài hành lang nhé,” Nancy nhờ Leila khi bưng khay ra hàng hiên rộng bao quanh nhà.
Cửa kính kêu cót két khi Leila đẩy ra. Cô bước qua lối xe chạy đầy bụi dẫn ra chuồng ngựa, vắt hai chiếc khăn tắm trên cánh tay. Marsh đang đứng dưới vòi nước ngoài trời, để dòng nước đổ từ trên đầu xuống.
Anh hơi lùi lại, gạt tóc ra khỏi mắt và bắt gặp Leila đang nhìn mình. Anh mỉm cười chào.
“Con ngựa không sao chứ?”
“Giờ thì nó chẳng vui vẻ gì với bọn anh.” Marsh để dòng nước rửa hết bùn và chất bẩn trên người. “Nhưng anh nghĩ nó đang khá hơn.”
Anh tắt vòi, dùng tay lau nước trên tóc và mặt. Leila đưa khăn cho anh nhưng anh không cầm ngay. Anh cứ đứng đó với nước đọng trên người, mỉm cười với cô.
Thấy cảnh Marsh đứng đấy với những giọt nước lấp lánh chảy từ tóc xuống đôi vai rộng và hai cánh tay săn chắc, Leila hiểu vì sao Nancy Sullivan lại thấy anh hấp dẫn. Anh đúng là hấp dẫn. Nhưng hơn cả sức hấp dẫn về thể chất là vẻ rất hài lòng trước một công việc được hoàn thành tốt. Chắc chắn con ngựa đã rất đau đớn, nên Marsh thực sự vui mừng vì có thể giúp nó.
“Em không hiểu hết về anh, đúng không?” Leila mở lời khi anh cuối cùng cũng chịu nhận lấy chiếc khăn tắm từ tay cô.
Marsh đang lau mặt, nhưng câu nói của cô khiến anh dừng lại và ngẩng lên nhìn.
“Em không ngờ anh lại làm thay bác sĩ thú y những lúc ông ấy rời đảo,” Leila treo cái khăn tắm thứ hai lên móc gần vòi nước.
“Bác sĩ thú y của thị trấn đã về hưu hai năm trước. Nếu bác sĩ trong đất liền không ra đây được - và chuyện đó là thường xuyên, vì chỉ đi lại không đã mất ba tiếng đồng hồ - mà ở Sunrise Key nghề của anh lại gần với bác sĩ thú y nhất.”
“Và anh đã làm công việc này hai năm rồi sao?”
Marsh mỉm cười. “Anh khá mát tay với ngựa và chó. Tuy nhiên gà và lợn vẫn còn là một thử thách.”
“Em bất ngờ quá,” Leila nói.
“Anh đã học mấy khóa về thú y, những khóa học từ xa qua truyền hình cáp. Nó rất hay, Leila à. Và anh thích làm việc với lũ ngựa - ngay cả những khi công việc là dơ bẩn. Em đã biết chuyện anh học cưỡi ngựa chưa?”
“Chưa.”
“Không gì sánh được. Thật tuyệt. Cưỡi ngựa trên bờ biển, giống như ta đang bay, chẳng gì tuyệt hơn.” Anh mỉm cười ngượng nghịu khi dùng khăn lau gáy. “Chắc em nghĩ hẳn là anh bị dở hơi tới nơi rồi.”
“Không, không hề.” Leila cười, lắc đầu. “Em chỉ ngạc nhiên thôi. Em không nghĩ anh lại đam mê thứ gì đó.”
Nụ cười của Marsh nhạt dần và anh ngoảnh mặt đi.
“Em không có ý…”
“Có, em đã nghĩ thế.” Giọng anh nhẹ nhàng, trái với những từ khô khốc. “Song như em đã nói, em không hiểu anh.”
Leila xấu hổ cúi đầu nhìn vũng nước bốc hơi nhanh dưới ánh nắng gắt. “Em xin lỗi,” cô nói.
Anh chạm nhẹ vào cằm cô, nâng gương mặt cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Sự thật là, anh đủ quan tâm đến vài thứ. Cưỡi ngựa, đỡ những đứa bé khỏe mạnh chào đời, nhạc salsa, bánh sô cô la do bà ngoại người Mĩ của anh nướng, những bộ phim cũ của Hitchcock, làʍ t̠ìиɦ…” Ánh mắt anh từ từ đáp xuống miệng Leila. “Nhất là làʍ t̠ìиɦ.”
Anh lại nhìn vào mắt Leila và cô biết anh sắp hôn cô. Tim cô nảy lên trong l*иg ngực khi anh cúi xuống…
“Có nước chanh chưa?” Ben Sullivan hỏi, từ chuồng ngựa bước ra. “Để tôi tắm rồi vào hiên với mọi người sau. Bác sĩ tránh qua cho tôi xin ít nước nào.”
Marsh buông Leila ra, và cô vội vã quay người đi về chỗ hiên nhà có Nancy - và sự an toàn.
Lạy Chúa, cô suýt hôn Marsh Devlin sao? Cô và Marsh chỉ có bất đồng và đấu khẩu. Chẳng bao giờ nói về những chuyện riêng tư như đam mê và làʍ t̠ìиɦ, và chắc như quỷ là không có chuyện hôn nhau. Chắc chắn là có tia lửa lóe lên khi họ ở gần nhau, nhưng chúng là những tia lửa bùng lên và tàn đi nhanh chóng trước khi bắt cháy. Vậy lý do gì khiến dạo này cô và Marsh chỉ cần giao mắt là cả thế giới có nguy cơ bùng lên trong ngọn lửa?
Tất cả những hệ lụy với anh chàng ninja bí ẩn hẳn đã làm cô mất cân bằng.
Còn với Marsh, không nghi ngờ gì là anh cũng đang trong thời điểm khó khăn. Nhà anh vừa bị thiêu tr và mất gần hết của cải, có những thứ còn không thể thay thế. Hơn thế nữa, anh lại gặp khó khăn về tài chính. Anh làm việc quá sức và mệt mỏi. Anh phải chịu đựng nỗi buồn, cũng như sự cô đơn. Leila cương quyết tự nhủ là Marsh chỉ đang tìm kiếm chút an ủi thôi. Trong trường hợp của anh, ai mà chẳng như thế chứ?
Chuyến quay về thị trấn đầy căng thẳng. Marsh ở nhà Sullivan nửa tiếng để uống nước chanh, hết nguyền rủa lại đến cảm ơn Chúa vì sự căn giờ không thể đúng lúc hơn của Ben.
Chúa phù hộ, nhưng anh vẫn muốn được hôn Leila lần nữa. Hôn Leila như được lên thiên đường, và anh muốn nhìn thêm một lần cái thiên đường ấy. Dù anh biết hôn cô sẽ chỉ càng làm anh thèm muốn hơn mà thôi. Anh muốn làʍ t̠ìиɦ với cô. Anh muốn trực tiếp chỉ cho cô thấy anh có thể đam mê đến nhường nào.
Những lời của cô vẫn còn nhức buốt. Cô thực sự cho rằng anh lạnh lùng và vô cảm. Đúng là Marsh không giống Simon, Marsh không phải kiểu người vui buồn bất chợt. Anh càng thận trọng hơn với những biểu hiện bên ngoài. Những cơn nóng giận bộc phát là ngoại lệ duy nhất. Marsh rất cẩn trọng trong việc kiểm soát cảm xúc. Song như thế không có nghĩa anh không có cảm xúc.
Một nụ hôn thôi, Marsh nghĩ, liếc nhìn Leila đang ngồi ghế bên. Chỉ cần có thế. Anh có thể dừng xe lại bên dường, kéo Leila vào vòng tay mình, và hôn cô. Rồi cô sẽ biết rằng dòng máu đang chảy trong người anh là máu nóng. Cô cũng sẽ biết rằng anh là người đã hôn cô lúc đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, khi năm mới đến.
Và rồi cô sẽ bị một cơn đau tim, vừa chạy khỏi chiếc jeep vừa la hét, chạy khỏi anh, Marsh mỉa mai nghĩ. Leila đang dần thích anh, nhưng cô chưa chuẩn bị để được nghe anh chính là người đàn ông cô đang tìm kiếm. Cô phải tự mình tìm ra điều đó. Marsh phải để chuyện này diễn ra thật từ từ, bằng không sẽ dọa cô chạy mất.
“Anh có biết nhiều về gia đình Sullivan không?” Leila hỏi, phá vỡ sự im lặng.
Marsh nhìn cô ngạc nhiên. “Không nhiều lắm. Cứ đến mùa đông họ lại cùng với đàn ngựa về đây. Anh nghĩ mình chẳng biết họ nhiều hơn những người sống ở đây trong vòng một năm. Nhưng anh cho rằng Ben là người đáng tin cậy. Sao em lại hỏi thế?”
Leila mỉm cười với anh. “Em nghĩ Nancy có tình cảm với anh.”
“Nancy Sullivan.” Marsh cẩn thận che giấu sự ngạc nhiên của mình. Tại sao Leila đi nói với anh chuyện này nhỉ?
“Em đang nghĩ.” Leila liếc nhìn anh qua khóe mắt. “Nếu em mời Nancy đến ăn tối thì thế nào…”
Marsh đạp thắng đột ngột và chiếc xe jeep rít lên dừng lại. Chúa lòng lành, cô đang cố ghép đôi anh với bạn cô. “Hẳn là em đang đùa.”
“Cô ấy là người tử tế, Marsh. Em nghĩ nếu anh hiểu rõ Nancy, anh sẽ thích cô ấy…”
“Anh chẳng hứng thú gì với Nancy Sullivan hết.”
“Làm sao anh biết, khi mà anh vừa bảo rằng anh không biết nhiều về cô ấy?” Leila căn vặn.
“Nếu anh muốn mời Nancy đi chơi, thì đã làm từ lâu rồi,” Marsh nói qua hàm răng nghiến chặt. Vì Chúa, đây là đoạn đối thoại lố bịch không thể tả. Chưa đầy một giờ trước, anh sắp hôn người phụ nữ này. Cả hai đều cảm nhận rõ những luồng điện ngầm trong không khí. Chết tiệt, Leila biết anh sắp hôn cô, và cô đã không né tránh. Nếu Ben không chen ngang, thì anh đã hôn cô rồi. Vậy tại sao bây giờ cô cứ cố gán ghép anh với bạn cô?
“Anh thoải mái hơn chưa?” Leila nói. “Chúa ơi, anh cho là em đang cố gây khó dễ cho anh à. Em đang cố giúp anh, thế mà anh nổi khùng ngay được.”
“Em đang cố giúp? Chính xác thì em đang cố giúp anh chuyện gì? Kết hôn? Yên bề gia thất? Con cái đầy nhà? Hay còn trần trụi hơn thế? Có lẽ em chỉ đang cố giúp anh ăn nằm với người khác chăng?”
Im lặng. Sự im lặng bao trùm trong xe khi Leila nhìn đăm đăm qua kính chắn gió còn Marsh nguyền rủa cơn nóng giận đáng chết của mình.
“Anh xin lỗi,” anh cào tay lên tóc.
“Không, anh nói đúng. Em đang xía mũi vào. Em mới phải xin lỗi.”
Cô nhìn sang, và anh thấy mắt cô ngân ngấn nước. Trong một thoáng, anh chật vật lấy lại hơi thở, như thể ai đ đã tống hết không khí ra khỏi phổi anh.
“Ồ, Leila, anh không định nói thế…”
“Thôi quên đi.” Cô tránh ánh mắt anh. “Lúc nào chúng ta chẳng cãi vã.”
“Không phải vậy. Anh không nên nói thế.”
Cô bước ra khỏi xe. “Em sẽ đi bộ đến chỗ Frankie.”
Marsh nhỏm dậy đứng trên bậc lên xuống, nhìn cô qua nóc vải bạt của chiếc jeep. “Leila, làm ơn đợi đã. Anh xin lỗi…”
“Em nói rồi, hãy quên đi.”
Cơn giận của anh bùng lên. “Mẹ kiếp, em có để anh xin lỗi cho đàng hoàng không?”
“Tại sao? Điều đó làm anh thấy khá hơn à?”
Cô quay ngoắt lại đối diện với anh, và anh thấy sự tức giận đã thay chỗ những giọt nước mắt. Giận dữ còn tốt hơn đau khổ, nhưng không tốt hơn là bao. Anh nhận ra tóc mình lại bay vào mắt, và mệt mỏi gạt nó đi.
“Không,” anh lẳng lặng trả lời.
Anh ngạc nhiên khi thấy Leila không quay người bỏ đi. Thay vào đó, cô bước lại gần xe. “Mọi thứ thật là hỗn loạn phải không Marsh? Cuộc sống của hai chúng ta?”
“Quả thật việc nhà anh bị cháy khá là… bất tiện, nhưng chỉ là vấn đề thời gian trước khi…”
“Sao cơ? Trước khi anh xây lại?”
“À, phải.”
“Đấy không phải là điều em nghe được,” cô nói. “Không thể xây lại nhà với những rắc rối anh đang gặp với công ty bảo hiểm. Không thể xây lại nhà khi mà anh không đủ điều kiện để vay ngân hàng.”
Marsh đưa tay vuốt mặt. “À mặt hạn chế của cuộc sống ở thị trấn nhỏ. Những bí mật chẳng giữ kín được lâu, đúng không? Khi người ta để ý đến tất cả những gì diễn ra xung quanh.”
“Em muốn giúp anh kiểm soát tình hình tài chính.” Leila bước thêm một bước về phía anh. Trông cô thật đáng yêu trong ánh nắng đầu chiều. Mặt trời soi mái tóc vàng của cô rực rỡ. Và gương mặt cô… Ôi, anh đã mơ về nụ cười tươi tắn của cô, đôi mắt lấp lánh niềm vui và tiếng cười. Anh đã mơ được ôm cô trong vòng tay. “Hãy để em xem sổ sách của anh.”
“Chuyện đó hay hơn việc giúp đưa đời sống yêu đương của anh vào quy củ, nhưng không khá hơn là bao.”
“Đừng có ra vẻ đàn ông và đưa bộ mặt chậm hiểu với em, Devlin.” Leila nheo mắt. “Anh chưa bao giờ cân đối được quyển séc của mình, và anh biết thế. Đây không còn là vấn đề về lòng kiêu hãnh của đàn ông.”
“Tin anh đi. Em đã đạp những mảnh kiêu hãnh đàn ông cuối cùng trong anh xuống bùn đen chỉ bằng một câu nói về Nancy Sullivan,” Marsh rầu rĩ nói. “Anh mong chúng ta bỏ qua mọi chuyện. Để anh đưa em tới chỗ Frankie và chúng ta sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Leila im lặng, nhìn xuống mặt đường bám bụi, nhìn sang những bụi cây um tùm mọc ven đường, nhìn lên nền trời xanh trong vắt. Cuối cùng ánh mắt cô trở về chỗ Marsh. “Em không thể cho qua được, Marshall. Anh nghĩ là em có thể, sau bao năm chúng ta cãi vã gây gổ và nhìn chung là không ưa gì nhau. Nhưng em không rõ liệu anh đã thay đổi hay em thay đổi hay là gì nữa, nhưng em… em thực lòng quan tâm đến anh, và em muốn anh hãy để em giúp anh.”
Marsh đứng yên để thấm những lời của cô. Cô quan tâm đến anh. Đó là một bước tiến đúng như ý anh. Không phải bước tiến xa, nhưng vẫn là một bước tiến.
Anh gật đầu. “Thôi được, em thắng.”
“Chỉ chuyện tài chính thôi đấy,” Marsh nói thêm. “Những cái khác thì không.”
Leila leo lên xe và thắt dây an toàn. “Nói cách khác, nếu anh muốn ăn nằm với người khác, thì không cần sự giúp đỡ của em chứ gì.”
Cô đang cố tình làm anh lúng túng. Nhưng vô ích thôi
“Không cần sự giúp đỡ của em với vai trò người điều phối đời sống xã hội của anh,” Marsh cải chính lại, liếc xéo cô. “Bất cứ lúc nào em thấy hứng thú với… vị trí nào khác, anh rất vui lòng hợp tác.”
Mắt Leila mở to khi cô nhận ra câu nói của anh có hai nghĩa.
“Có bao giờ em tự hỏi sẽ như thế nào nếu, Leila - em biết đấy, em và anh?”
Lời nói của anh làm hai má Leila nóng bừng và cô cố ngoảnh mặt đi, cố để không bị bắt giữ trong đôi mắt sâu thăm thẳm của anh.
Một ánh sao băng. Sẽ giống như thế. Một sự bùng nổ dữ dội, nóng bỏng ngoài sức tưởng tượng, không ngừng, không thể chặn lại. Những cánh tay, đôi chân, cơ thể và miệng quấn lấy nhau trong khao khát đau đớn được hòa làm một. Anh sẽ ngấu nghiến cô, và cô cũng thế…
“Không,” cô nói dối, cố hết sức để giữ cho giọng nói khỏi hụt hơi. “Không, thực sự là chưa bao giờ.”
Tất cả sự ấm áp biến mất khỏi đôi mắt anh, chỉ còn lại tia thất vọng nhanh chóng bị che đi dưới ánh lấp lánh giễu cợt quen thuộc.
“Phải,” anh nhấn giọng. “Đó là vấn đề của những người làm kế toán các em. Không trí tưởng tượng. Mọi thứ đều thực tế và chính xác.”
Leila ngậm chặt miệng khi Marsh nổ máy xe với tiếng động cơ gầm rú. Họ chạy tới văn phòng của Frankie trong im lặng.