Chương 9
“Cậu bé hạ gục anh!” Tristan nói. “Philip thắng anh 2 trên ba ván!” Ivy đặt tay trên phím đàn Piano, nhìn Tristan qua vai, và cười. Đã một tuần kể từ nụ hôn chấn động của họ. Mỗi đêm cô rơi vào giấc ngủ, mơ về nụ hôn đó và mỗi nụ hôn sau đó. Điều quá đỗi lạ thường đối với cô. Cô nhận thức rõ về từng động chạm nhỏ nhất, từng cái vuốt nhẹ êm ái nhất trên anh. Mỗi khi anh gọi tên cô, câu trả lời của cô đến từ nơi nào đó thẳm sâu bên trong cô. Tuy vậy, việc ở bên anh thật hết sức dễ dàng và tự nhiên. Đôi khi có cảm giác như thể Tristan đã là một phần của cuộc đời cô trong nhiều năm rồi, nằm ườn như anh đang làm bây giờ trên sàn phòng nhạc của cô, và chơi cờ đam cùng Philip.
“Anh không thể tin được là cậu bé đã hạ gục anh hai trên ba ván!”
“Gần như ba trên ba.” Philip bi bô.
“Điều đó cho anh bài học về việc không nên dính vào Ginger.” Ivy nói.
Tristan nhìn đăm chiêu xuống tượng thiên thần đang đứng một mình trên bàn cờ đam. Philip luôn sử dụng cô ấy như là một trong những quân cờ đang chơi của cậu bé. Thiên thần Trung Quốc cao ba inch trước đây là của Ivy, nhưng khi Philip vào mẫu giáo, cậu bé đã quyết định chọn cô ấy. Những móng tay lấm tấm hồng, sáng bóng lên trên váy áo và ánh vàng lấp lánh trên mái tóc đã tạo cho cô ấy một vẻ mới lạ; và Ivy đã tặng cô ấy cho Philip.
“Ginger rất thông minh.” Cậu bé nói với Tristan.
Tristan ngước nhìn đầy ngờ vực vào Ivy.
“Có lẽ lần kế tiếp Philip sẽ cho anh mượn cô ấy và anh có thể chiến thắng.” Ivy nói với một nụ cười, rồi quay sang Philip. “Chưa khuya sao?”
“Sao chị luôn nói điều đó thế?” Em trai cô hỏi.
Tristan cười toe. “Vì chị ấy đang cố tống khứ em. Đi nào. Chúng ta sẽ đọc hai câu truyện, giống như lần trước, rồi sẽ qua ngay thôi.”
Anh đưa Philip xuống phòng của cậu bé. Ivy ở lại tầng trên và bắt đầu lật quyển sách nhạc dành cho Piano của cô, tìm những bản nhạc Tristan có thể thích. Anh mê nhạc hard-rock, nhưng cô không thể chơi chính xác loại nhạc này trên Piano. Anh chẳng biết gì về Beethoven hay Bach. Ý tưởng của Tristan về nhạc cổ điển là nhạc kịch trong bộ sưu tập của cha mẹ anh. Cô thử qua vài giai điệu trong Carusel, rồi đặt quyển sách cũ sang một bên. Suốt đêm, tiếng nhạc đã tuôn chảy xuyên qua cô giống như một giòng sông bạc. Bây giờ cô gợi nhớ lại và chơi chúng từ ký ức, bản sô nát ánh trăng (Moonlight Sonata) của Beethoven. Tristan quay trở lại vào giữa bản sonata. Anh thấy một thoáng do dự trên bàn tay cô và nghe thấy tiếng nhạc dừng lại.
“Đừng ngừng lại.” Anh nói êm ái, và tiến đến đứng phía sau cô. Ivy chơi cho đến kết thúc. Trong khoảnh khắc sau hợp âm cuối, không ai trong họ nói gì, cũng không động đậy. Chỉ có sự tĩnh lặng, ánh trăng bàng bạc trên phím đàn Piano, và âm nhạc, không hiểu sao vẫn còn đang âm vang giữa thinh không.
Rồi Ivy tựa lưng vào anh.
“Em có muốn khiêu vũ không?” Tristan hỏi.
Ivy cười và anh kéo cô lên, họ nhảy một vòng quanh phòng. Cô đặt đầu trên vai anh, cảm nhận đôi tay mạnh mẽ của anh vòng quanh cô. Họ nhảy chậm, chậm hơn. Cô ao ước anh không bao giờ buông cô ra.
“Bằng cách nào em làm được điều đó thế?” Anh thì thầm. “Bằng cách nào em có thể vừa khiêu vũ với anh và chơi Piano trong cùng một lúc được vậy?”
“Cùng lúc ư?” Cô hỏi.
“Không phải em đang tạo ra âm nhạc mà anh đang nghe sao?”
Ivy ngẩng đầu lên. “Tristan, câu nói đó quá… quá…”
“Ủy mị.” Anh nói. “Nhưng nó làm cho em ngước nhìn lên anh.” Ngay lập tức anh hạ thấp miệng anh và lấy trộm một nụ hôn dài, êm ái.
“Đừng quên nói Tristan thỉnh thoảng ghé qua cửa hàng nhé.” Lillian nói. “Betty và bác muốn gặp cậu ấy lần nữa. Chúng tôi rất thích những người cứng khỏe (chunk)”
“Cường tráng (hunk), Lillian.” Ivy nói với một nụ cười rộng mở. “Tristan là một người cường tráng.” Người cường tráng của mình, Ivy nghĩ, rồi nhặt lên một chiếc hộp được bọc giấy màu nâu. “Đây là mọi thứ phải giao hàng ạ?”
“Phải, cám ơn cưng. Bác biết nó không cùng đường với cháu.”
“Không quá xa đâu ạ.” Ivy nói, bắt đầu tiến ra cửa.
“Năm trăm hai mươi tám đường Willow,” Betty gọi ra từ phía sau cửa hàng.
“Năm trăm ba mươi” Lillian nói lặng lẽ.
Hay đấy, điều đó hạn chế xuống một chút, Ivy nghĩ, vượt qua khung cửa của cửa hàng ‘Tis the Season. Cô nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ cô không có thời gian cho bạn cô. Suzanne và Beth đang đợi cô tại phố ăn của khu thương mại.
“Cậu đã nói lẽ ra cậu có mặt ở đây từ hai mươi phút trước cơ mà.” Suzanne phàn nàn.
“Tớ biết. Quả là một trong những ngày bận rộn.” Ivy đáp. “Cậu sẽ đi với tớ đến xe tớ chứ? Tớ phải chuyển giao thứ này, rồi về nhà ngay.”
“Cậu có nghe điều đó không? Bạn ấy phải về nhà ngay cơ đấy.” Suzanne nói với Beth. “Cho bữa tiệc sinh nhật. Đó là những gì bạn ấy nói. Bạn ấy nói đó là sinh nhật lần thứ chín của Philip.”
“Đó là năm trăm hai mươi tám.” Ivy phản ứng. “Cậu biết đó là gì mà, Suzanne.”
“Nhưng với tất cả những gì chúng ta biết,” Suzanne tiếp tục với Beth. “Đó là một tiệc cưới riêng tư trên đồi.”
Ivy đảo tròn mắt, và Beth cười lớn. Suzanne vẫn chưa tha thứ cho cô về việc giữ bí mật những bài học bơi.
“Tối nay Tristan sẽ đến chứ?” Beth hỏi khi họ đi ra khỏi khu thương mại.
“Anh ấy là một trong hai khách mời của Philip.” Ivy đáp, “Và sẽ ngồi bên cạnh Philip, không phải tớ, và chơi suốt đêm với Philip, không phải với tớ. Tristan đã hứa. Đó là cách duy nhất để giữ em trai tớ không đi cùng chúng tớ đến vũ hội. Này, hai cậu đậu xe ở đâu thế?” Suzanne không nhớ và Beth cũng chẳng để tâm. Ivy dẫn họ đi vòng quanh bãi đậu xe của khu thương mại. Beth tìm xe trong lúc Suzanne khuyên bảo Ivy về trang phục và chuyện yêu đương. Cô ấy nhắm đến mọi thứ từ chiến lược điện thoại và bằng cách nào không quá đáng trong việc làm cho sự dữ dội trông có vẻ bình thường. Cô ấy đã trao tặng một khối lượng lớn lời khuyên trong ba tuần lễ vừa qua.
“Suzanne, tớ nghĩ cậu đã khiến cho cuộc hẹn hò quá phức tạp rồi.” Cuối cùng, Ivy nói. “Với tất cả những mưu tính và kế hoạch như thế này. Thật ra chúng có vẻ hết sức đơn giản đối với tớ.”
Đơn giản đến không ngờ, cô nghĩ. Cho dù cô và Tristan đang thư giãn hay đang học hành cùng nhau, cho dù họ đang ngồi lặng yên bên cạnh nhau hoặc cả hai đang cố nói cùng lúc – điều họ làm khá thường xuyên – những tuần lễ này dễ dàng đến không thể ngờ được.
“Đó là vì anh ấy là số một.” Beth nói đầy hiểu biết.
Có một thứ duy nhất về Ivy mà Tristan không thể hiểu. Những thiên thần.
“Em đã có một cuộc sống khó khăn.” Một đêm, anh nói với cô. Đó là đêm vũ hội – hay đúng hơn là buổi sáng sau đó, nhưng chưa đến bình minh. Họ đang đi dạo chân trần trên cỏ, rời xa ngôi nhà về phía cạnh xa của rặng đồi. Chếch hướng Tây, mảnh trăng khuyết treo lửng lơ giống như món đồ trang trí Giáng sinh còn thừa. Có một ngôi sao. Xa bên dưới họ, một dòng dấu vết của đường đi óng ánh bạc của nó xuyên qua thung lũng.
“Em đã trải qua quá nhiều điều. Anh không trách em vì đã tin như thế.” Tristan nói.
“Anh không trách em ư? Anh không trách em? Anh có ý gì với điều đó?” nhưng cô biết anh có ý gì. Với anh, một thiên thần chẳng khác gì một con gấu bông xinh đẹp – thứ gì đó dành cho trẻ em để bám víu vào.
Anh ôm chặt cô trong vòng tay. “Anh không thể tin, Ivy. Anh có tất cả những gì anh cần và tất cả những gì anh muốn ở ngay đây, trên trái đất này.” Anh nói. “Ở ngay đây, trong đôi cánh tay anh.”
“Tốt, em thì không.” Cô đáp, và thậm chí trong ánh sáng mờ nhạt, cô có thể nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt anh. Họ đã bắt đầu tranh cãi rồi. Lần đầu tiên, Ivy nhận ra rằng, càng yêu nhiều thì tổn thương càng nhiều. Điều tệ hơn là, làm tổn thương anh có khác gì làm tổn thương chính mình đâu.
Sau khi anh đi, cô đã khóc suốt buổi sáng. Những cuộc gọi của cô đã không được hồi đáp chiều hôm đó. Nhưng anh đã trở lại, với mười lăm đóa hồng màu tím nhạt trên tay. Một bông hoa cho mỗi thiên thần, anh đã nói như thế.
“Ivy, Ivy, cậu có nghe bất kỳ điều gì tớ vừa nói không đấy?” Suzanne hỏi, kéo cô trở về với thực tại. “Cậu biết không, tớ đã nghĩ nếu như chúng tớ kiếm cho cậu một người bạn trai, cậu sẽ hạ thấp xuống mặt đất một chút. Nhưng tớ đã sai. Đầu óc cậu vẫn ở trên mây, khu vực của các thiên thần!”
“Bọn mình không kiếm bạn trai cho bạn ấy.” Beth nói lặng lẽ nhưng kiên quyết. “Họ đã tìm ra nhau. Xe đây rồi, Ivy. Chúc buổi tối tốt lành nhé. Chúng mình tốt nhất là xông lên đi, sắp có bão đấy.” Các cô gái nhảy vào xe và Ivy kiểm tra đồng hồ đeo tay lần nữa. Bây giờ cô đã thật sự trễ. Cô tăng tốc vượt qua lối vào và đi xuống xa lộ.
Khi cô đi qua dòng sông, cô nhận ra những đám mây đen đang di chuyển mau lẹ như thế nào. Chuyến giao hàng của cô ở một trong những căn nhà mới hơn tại phía nam của thị trấn, cùng khu vực phụ cận nơi cô đã lái xe đến sau buổi học bơi đầu tiên với Tristan. Dường như bây giờ mọi thứ cô làm đều khiến cô nghĩ về anh.
Lần này, đúng là cô đã lạc đường, khi lái vòng quanh một vòng tròn, với một bên mắt đặt trên những đám mây. Sấm chớp ì ầm. Cây cối run rẩy và lật giở những chiếc lá, hắt màu xanh non kỳ quái trên bầu trời xám xịt. Gió bắt đầu thổi giật từng cơn. Những nhánh cây quất đập, hoa và những chiếc lá mềm yếu bị xé ra quá nhanh khỏi cành của chúng. Ivy ngả người tới trước trong ghế ngồi, chăm chú tìm kiếm đúng ngôi nhà trước khi cơn bão ập đến.
Ngay chuyện tìm ra đúng đường đã là một việc khó khăn. Cô nghĩ cô đang ở đường Willow, nhưng bảng chỉ tên đường lại viết là Fernway, với Willow vuông góc với nó. Cô ra khỏi xe để tìm hiểu xem liệu có phải bảng chỉ dẫn có thể bị xoay đi không – một trò vui phổ thông của đám trẻ trong thị trấn. Rồi cô nghe tiếng một động cơ xe máy ầm ĩ tại chỗ ngoặt trên đồi phía trên cô. Cô bước khỏi xe vào trong con đường để vẫy người lái xe mô tô. Trong một thoáng, chiếc Harley chậm lại, rồi tiếng máy gầm rú và người đi xe lao vυ"t qua cô. Tốt thôi, cô phải đi theo bản năng của cô vậy. Những bãi cỏ ở đó bị ngập nước, và Lillian đã nói rằng quý bà Abromaitis sống trên một ngọn đồi, một cầu thang bằng đá được xếp hàng với những chậu hoa cảnh dẫn đến ngôi nhà của bà ta.
Ivy lái xe vòng qua khúc quanh, cô có thể cảm thấy luồng gió bốc lên làm rung chuyển xe cô. Phía trên cao, bầu trời mờ tối bị nuốt chửng bởi những đám mây đen.
Ivy thắng rít lên để ngừng lại phía trước hai căn nhà và kéo chiếc hộp ra khỏi xe, vùng vẫy chống lại gió. Cả hai ngôi nhà đều có những bậc thang bằng đá dẫn lên nhà nằm song song bên cạnh nhau. Cả hai đều có những chậu hoa. Cô chọn một bên, và ngay khi cô dọn dẹp chậu hoa đầu tiên, nó bị thổi tung lên và vỡ tan tành phía sau cô. Ivy thét lên, rồi cười thành tiếng với chính mình.
Trên đỉnh của những bậc thang, cô xem xét một căn nhà, rồi căn khác, 528 và 530, hy vọng thấy một vài manh mối. Một chiếc xe hơi được kéo vòng ra sau căn nhà 528, dấu sau những bụi cây, vì vậy người nào đó chắc đang ở nhà. Rồi cô nhìn thấy một bóng người trong khung cửa sổ lớn của nhà 528 – ai đó đang nhìn ra ngoài vào cô, cô nghĩ, dù cô không thể nói đó là đàn ông hay đàn bà, hoặc người đó có vẫy tay ra hiệu với cô hay không. Tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là hình dáng một con người mờ mờ khi một phần ô cửa sổ phản chiếu hình những thân cây đang vẫy đập được chiếu sáng từ phía sau bởi những tia chớp. Cô bắt đầu hướng đến ngôi nhà. Bóng người biến mất. Cùng lúc, ánh đèn hiên trước sáng lên tại căn nhà 530 và màn che cửa sập mạnh ra phía sau trong gió.
“Ivy? Ivy à?” Một phụ nữ gọi ra từ hàng hiên thắp sáng.
“Úi chà!” Cô thực hiện cuộc chạy về hướng đó, chuyển giao gói hàng rồi chạy đua về xe của cô. Bầu trời mở ra, ném xuống những dải mưa. Hay đấy, nào có phải lần đầu Tristan thấy cô y như con chuột chết đuối đâu cơ chứ.
Ivy, Gregory, Andrew về đến nhà trễ, và Maggie trông có vẻ buồn lòng. Philip, dĩ nhiên, chẳng bận tâm. Cậu bé, Tristan, và bạn học thân mới của cậu, Sammy, đang chơi một trò video game, một trong nhiều quà tặng Andrew đã tặng nhân sinh nhật cậu.
Tristan nhe răng cười với một Ivy ướt sũng. “Anh mừng là đã dạy em bơi,” Anh nói, rồi vươn đến để hôn cô.
Cô đang nhỏ giọt trên sàn gỗ. “Em sẽ làm ướt anh mất.” Cô cảnh cáo. Anh vòng đôi cánh tay quanh cô và kéo cô gần hơn. “Và em sẽ khô đi.” Anh thì thầm. “Hơn nữa, thật là vui khi Philip thấy ghê tởm.”
“Ew!” Philip nói, như thể được gợi ý.
“Ướŧ áŧ thật.” Sammy đồng ý.
Ivy và Tristan ôm nhau cười. Sau đó Ivy chạy lên lầu để thay quần áo và làm khô tóc. Cô thoa son. Không trang điểm gì khác – đôi mắt cô đã rất sáng rồi và đôi gò má cô đầy màu sắc. Cô lục lọi hộp nữ trang tìm đôi bông tai, rồi vội vã xuống dưới lầu đúng lúc Philip bắt đầu mở tặng phẩm.
“Chị ấy mang đôi bông tai con công tối nay.” Philip nói với Tristan khi Ivy ngồi vào bàn ăn tối phía đối diện với cả hai bọn họ.
“Đáng chết thật,” Tristan nói, “Anh quên cài những chiếc que cà rốt của anh vào rồi.”
“Và những chiếc đuôi tôm của anh nữa.” Philip cười khúc khích.
Ivy tự hỏi không biết ai là người hạnh phúc hơn trong khoảnh khắc đó, Philip hay là cô. Cô biết cuộc sống dường như không quá dễ dàng đối với Gregory. Đó là một tuần cam go đối với anh ta; anh ta đã bộc lộ với cô rằng anh ta vẫn rất lo lắng về mẹ của anh ta, dù anh ta không nói cho cô biết lý do. Gần đây, cha anh ta và anh ta có nói chuyện với nhau một chút. Maggie nỗ lực để trò chuyện với anh ta nhưng bị từ chối như thường lệ. Lúc này, Ivy quay sang anh ta, “Những chiếc vé cho đội Yankees là một ý tưởng xuất sắc. Philip đã run lên với món quà đấy.”
“Cậu bé có cách rất khác thường để bày tỏ điều đó nhỉ.”
Đó là sự thật. Philip đã cảm ơn anh ta rất lễ độ, rồi lao vào với sự phấn khích khi trông thấy những tranh ảnh thể thao cũ quảng bá cho Don Mattingly mà Tristan đã tìm được. Trong suốt bữa tối, Ivy đã nỗ lực để giữ Gregory trong cuộc trò chuyện. Tristan cố nói với anh ta về thể thao và xe hơi nhưng nhận được phần lớn là những lời đáp một-từ. Andrew có vẻ phát cáu, dù cho Tristan không tỏ vẻ bị xúc phạm. Đầu bếp của Andrew, Henry – người đã bỏ đi sau đám cưới nhưng đã được phục chức sau sáu tuần với việc nấu nướng của Maggie – đã thực hiện cho họ một bữa tối ngon tuyệt. Tuy vậy, Maggie khăng khăng đòi làm bánh sinh nhật cho con trai bà. Henry mang tâm trạng nặng nề bực bội, ánh mắt ông ấy ngoảnh đi. Gương mặt của Philip sáng lên. “Đó là chiếc bánh cake lầm lạc!”
Lớp phủ chocolate dồi dào và gợn sóng chống đỡ chín ngọn nến tại những góc độ khác nhau. Những đốm sáng nhanh chóng bị thổi tắt và mọi người hát mừng Philip. Với nhịp cuối cùng, chuông cửa kêu vang. Andrew cau mày và đứng dậy để trả lời chúng.
Từ chỗ của mình, Ivy có thể nhìn vào sảnh. Hai nhân viên cảnh sát, một nam, một nữ, nói chuyện với Andrew. Gregory nghiêng qua Ivy để nhìn xem điều gì đang diễn ra.
“Anh nghĩ đó là về điều gì?” Ivy thì thầm.
“Thứ gì đó tại trường đại học.” Anh ta đoán.
Tristan nhìn qua bên kia bàn đầy nghi vấn và Ivy nhún vai. Mẹ cô, không nhận ra là có thể đã xảy ra điều gì đó không hay, vẫn tiếp tục cắt bánh. Rồi Andrew bước trở lại vào trong phòng.
“Maggie.” Bà hẳn đã đọc được điều gì đó trong mắt ông. Bà buông con dao ngay lập tức và đi đến cạnh Andrew. Ông cầm lấy tay bà.
“Gregory và Ivy, các con vui lòng gặp ba mẹ ở thư viện nhé? Tristan, cháu có thể ở đây với bọn trẻ không?” Ông hỏi.
Những viên cảnh sát vẫn đang đợi ở sảnh. Andrew dẫn đường đến thư viện. Nếu như có vấn đề ở trường đại học, chúng ta sẽ không tụ tập giống như thế này, Ivy nghĩ. Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, Andrew nói. “Thật chẳng có cách nào dễ dàng để bắt đầu. Gregory, mẹ con đã chết.”
“Ôi, không.” Maggie nói nhỏ.
Ivy quay nhanh sang Gregory. Anh ta ngồi bất động, ánh mắt nhìn vào cha anh, không nói một lời nào.
“Cảnh sát đã nhận được một cuộc gọi nặc danh vào lúc 5:30 chiều nay rằng có ai đó tại địa chỉ của bà ấy cần giúp đỡ. Khi họ đến, họ tìm thấy bà ấy đã chết, một vết thương do súng bắn vào đầu.” Gregory không cả chớp mắt. Ivy vươn tới tay anh ta. Chúng lạnh như đá.
“Cảnh sát cần thẩm tra – chúng cần thiết – chỉ là một thủ tục thông thường…” Giọng Andrew ngập ngừng. Ông ấy quay lại để đối mặt với những viên cảnh sát. “Có lẽ một trong hai vị có thể tiếp tục từ đây chăng?”
“Chỉ là thủ tục thôi.” Người nữ cảnh sát nói. “Chúng tôi cần hỏi vài câu hỏi. Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm trong ngôi nhà về bất kỳ thông tin nào có thể có liên quan, mặc dù có vẻ khá thuyết phục rằng cái chết của bà ấy là một vụ tự sát.”
“Ôi, Chúa ơi!” Maggie nói.
“Bà có bằng chứng gì về điều đó sao?” Gregory hỏi. “Sự thật thì mẹ tôi đã phiền muộn, bà đã bắt đầu như thế từ đầu tháng Tư…”
“Ôi, Chúa ơi!” Maggie nói lần nữa. Andrew vươn tới bà nhưng bà tránh ra xa khỏi ông. Ivy biết mẹ cô đang nghĩ gì. Cô nhớ lại cảnh tượng một tuần mới đây, khi một bức hình của Caroline và Andrew không biết bằng cách nào đó bị lật úp trên chiếc bàn trong sảnh. Andrew đã bảo Maggie ném nó vào thùng rác. Maggie không thể làm. Bà không muốn nghĩ rằng bà là người đã “ném Caroline ra ngoài” khỏi nhà của bà ấy - nhiều năm trước, hoặc bây giờ. Ivy đoán rằng mẹ cô cảm thấy chịu trách nhiệm về việc không hạnh phúc của Caroline, và cái chết của bà ta lúc này.
“Tôi vẫn muốn biết,” Gregory tiếp tục, “Điều gì khiến các vị nghĩ mẹ tôi tự sát? Điều đó không có vẻ giống bà ấy, không hề giống bà ấy chút nào. Bà ấy là một phụ nữ rất mạnh mẽ.” Ivy hầu như không thể tin được là Gregory có thể nói năng một cách rõ ràng và vững vàng như thế.
“Đầu tiên, có một bằng chứng gián tiếp,” Người cảnh sát nói, “Không dấu hiệu thực sự nào, nhưng những tấm hình có nước mắt và được tung rải quanh cơ thể của bà ấy.” Ông ta nhìn về hướng Maggie.
“Những tấm hình của…?” Gregory hỏi.
Andrew hít vào.
“Ông và bà Bains” Người cảnh sát nói. “Những bức hình trên báo từ đám cưới của họ.”
Andrew đau đáu nhìn Maggie cuộn tròn trong ghế của bà, đầu cúi thấp, quấn đôi cánh tay quanh gối.
Ivy buông tay Gregory ra, muốn đến để an ủi mẹ cô, nhưng anh ta kéo tay cô lại.
“Khẩu súng vẫn còn bện xoắn vào ngón tay cái của bà ấy. Có những vết phỏng năng lượng trên những ngón tay, những vết phỏng có được từ việc bị cháy bằng vũ khí. Dĩ nhiên, chúng tôi đang kiểm tra khẩu súng về dấu vết và đầu đạn, và chúng tôi sẽ cho anh biết nếu chúng tôi tìm thấy thứ gì đó không mong đợi. Nhưng cửa nhà của bà ấy bị khóa – không có dấu vết nào về sự xâm nhập – máy điều hòa của bà ấy vẫn mở, và cửa sổ được bảo vệ, vì vậy…” Gregory lấy một hơi thở sâu. “Vì vậy tôi đoán là bà ấy không kiên cường như tôi đã nghĩ. Các vị cho rằng việc này xảy ra vào lúc… lúc nào?”
“Khoảng giữa năm giờ đến năm giờ ba mươi chiều, không lâu trước khi chúng tôi đến đó.”
Một cảm giác kỳ lạ tràn qua Ivy. Cô đã lái xe qua vùng phụ cận đó. Cô đã quan sát bầu trời giận dữ và cây cối đang quất đập chính mình. Cô đã lái xe đến nhà Caroline sao? Caroline đã tự gϊếŧ mình trong cơn giận của cơn bão sao?
Andrew hỏi xem liệu ông có thể nói chuyện với cảnh sát sau đó không và dìu Maggie ra khỏi phòng. Gregory ở lại để trả lời những câu hỏi về mẹ anh ta và bất kỳ mối quan hệ nào hay những vấn đề nào mà anh ta có thể biết. Ivy muốn rời khỏi; cô không muốn nghe những chi tiết về cuộc sống của Caroline và ao ước được ở bên Tristan, ao ước có đôi cánh tay vững vàng của anh quanh cô.
Nhưng Gregory một lần nữa giữ cô lại. Bàn tay anh ta lạnh lẽo, không phản ứng với tay cô, và gương mặt của anh ta vẫn vô cảm. Giọng nói của anh ta điềm tĩnh đến mức cô cảm thấy sợ hãi. Nhưng điều gì đó bên trong anh ta đang đấu tranh, một phần nhỏ của anh ta thú nhận nỗi kinh hoàng về những gì vừa xảy ra, và đòi hỏi có cô. Vì vậy cô ở lại với anh ta, lâu sau khi Tristan đã ra về và mọi người khác đã lên giường.