Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nụ Hôn Rực Cháy Vào Mùa Xuân

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đại thiếu gia đi rồi.

“Rời đi sớm như vậy sao? "

Ngu Chi không thấy anh có chút mất mát.

Mẹ Lưu giải thích: “Sáng nay sáu giờ cậu chủ phải lên máy bay, nên bốn giờ cậu ấy dậy và rời đi.”

"Hơn bốn giờ?"

Ở với bà ngoại đã lâu Ngu Chi làm việc và nghỉ ngơi vẫn rất có quy luật, tám giờ rời giường chín giờ đi ngủ.

Nghe được Phó Thời Thâm dậy sớm như vậy, trên khuôn mặt có chút lo lắng, bởi vì trước đây cô luôn xem tin tức về những người như vậy đột ngột qua đời sau khi làm thêm cả đêm. Ngay cả khi nó không quá nghiêm trọng, nhưng cũng rất có hại cho cơ thể.

Cô tự trách hỏi: “Có phải là bởi vì anh ở lại hôm qua, cho nên sáng nay mới vội vàng như vậy rời đi?”

Mẹ Lưu cười nói: “Tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều, thiếu gia ở lại đã rất tốt rồi. Lúc nào cũng bận rộn, rất nhiều lần ba giờ đã rời đi rồi."

Mẹ Lưu đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vỗ đầu nói: "Đúng rồi tiểu thư, đại thiếu gia còn nói, nói người trong nhà đều rất dễ ở chung, con không cần sợ hãi. Nếu ở trường học gặp phải chuyện gì, có thể gọi điện thoại cho ngài ấy.”

Dù rất bận nhưng anh vẫn nhớ nhắc nhở cô những việc này, điều này khiến Ngu Chi cảm thấy ấm áp trong lòng, tình cảm của cô dành cho Phó Thời Thâm tăng lên một chút.

"Cảm ơn ngài."

Ngu Chi biểu hiện rất lễ phép, khiến cho mẹ Lưu cũng có chút ngượng ngùng, sờ đầu cô nói:

"Tiểu thư về sau gọi ta mẹ Lưu là được, cũng không cần khách khí với tôi.”

Ngu Chi kêu một tiếng: "Mẹ Lưu.”

Mẹ Lưu vui tươi hớn hở đáp ứng.

Lúc này Phó Minh Minh còn đang ngáp từ trên lầu đi xuống, chờ cậu thấy rõ người đứng bên cạnh mẹ Lưu, cậu lập tức lấy lại tinh thần, chạy như bay đến bên người Ngu Chi.

“Tỷ tỷ, sớm như vậy tỷ đã dậy rồi sao.”

“Vừa mới dậy.”

Ngu Chi nhìn thấy vài sợi tóc bồng bềnh trên đầu cậu, đưa tay vuốt chúng cho cậu, trong khi Phó Minh Minh ngoan ngoãn không nhúc nhích.

Cách đó không xa Phó Kỳ vừa chạy bộ trở về thấy một màn như vậy, âm thầm nói thầm một câu: “Người này nhất định là một người khống tỷ.”

Mẹ Lưu cũng thấy Phó Kỳ, bảo ba người bọn họ cùng đi ăn sáng.

Phó Kỳ nói: "Hai người ăn trước, tôi đi tắm rửa thay quần áo.”

Phó Minh Minh oán giận một câu: "Tháng này em đến muộn tám trăm lần rồi.”

Phó Kỳ không cam lòng yếu thế: "Một tháng cũng chỉ ba mươi ngày, cậu làm sao đến muộn tám trăm lần, gần đây toán học của cậu có phải lại thụt lùi hay không, bảo mẹ tìm cho cậu một gia sư bồi bổ thật tốt.”

“Anh...... "

Phó Minh Minh nói không lại anh ta.

Cậu nói "Anh ..." tức giận một lúc lâu mà không nói gì.

Cuối cùng chỉ có thể kéo Ngu Chi nói: “Chị mặc kệ anh ấy, chúng ta đi ăn sáng đi.”

Phó Kỳ dùng khăn lông lau mồ hôi trên cổ, sau đó ném lên sô pha, lại lên lầu tắm rửa.

Trên bàn ăn.

Tiểu Ngũ líu ríu lôi kéo Ngu Chi nói chuyện phiếm, hai người thân thiết rất nhanh.

Ngu Chi đến Phó gia một ngày, không thấy những người trong gia đình mà Phó Thời Thâm đã giới thiệu với cô trước đó, vì vậy cô hỏi tiểu Ngũ:

“Tiểu Ngũ, những người khác trong nhà đâu?"

Phó Minh Minh vội uống xong một ngụm sữa, bên khóe miệng đều dính bọt sữa, Ngu Chi lau khăn giấy cho cậu.

Cậu đặt ly xuống giải thích: "Anh hai đang học đại học, gần đây bận rộn làm thí nghiệm, hai tuần không về nhà, anh Tư đi Hàn Quốc tham gia thi đấu cờ vây. Sau đó chú hai, thím hai đi ra ngoài khám bệnh, bởi vì thím hai gần đây thân thể có chút không thoải mái.”

“Thì ra là như vậy.”

Phó Minh Minh là một đứa trẻ, cậu sợ Ngu Chi lo lắng còn cố ý giải thích với cô:

"Anh hai rất dịu dàng và tốt với mọi người. Về phần anh tư, anh tư không nói nhiều, nhưng anh ấy cũng rất tốt bụng. Tỷ nếu chị nhờ tỷ ấy giúp đỡ, anh ấy sẽ giúp tỷ. Chỉ có người anh thứ ba ghét tôi nhất, anh ấy luôn bắt nạt tôi.”

Nói xong Phó Minh Minh còn nhìn thoáng qua phòng Phó Kỳ, sợ Phó Kỳ đi ra nghe được cậu đang nói xấu.

“Vậy anh cả thì sao?”

Ngu Chi hồi tưởng lại những ngày ở cùng một chỗ với Phó Thời Thâm, cảm thấy Phó Thời Thâm khi thì dịu dàng và đôi khi lạnh lùng, nhưng cô không thể không muốn biết nhiều hơn về anh.

Nhắc tới Phó Thời Thâm, Phó Minh Minh dừng một hồi, nghiêm trang nói:

"Anh cả là người ưu tú nhất nhà chúng ta. Anh ấy thường rất bận rộn và thường xuyên đi công tác nên rất ít khi về. Nhưng anh cả thực ra là một người rất tốt Người anh thứ ba thường xuyên tống tiền anh ấy, anh cả cũng sẽ đưa chúng ta đi ăn những món ăn ngon và vui chơi”

-------------

Các tình iu hãy để lại 1 bình luận nhỏ xíu nghen <3
« Chương TrướcChương Tiếp »