Chương 3

Sau khi mọi người thảo luận, Ngu Chi thở phào nhẹ nhõm.

Cô vừa ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Phó Thời Thâm.

Trong nháy mắt Ngu Chi cảm thấy tâm tư của mình có thể là bị anh nhìn thấu, cho nên anh mới mở miệng thay mình giải vây.

Trong lòng lại sinh ra một phần cảm kích.

……..

Sau khi ăn cơm tối xong, lão thái thái lại lôi kéo Ngu Chi nói chuyện một hồi.

Cô bé nhỏ dịu dàng, ăn nói nhỏ nhẹ, lại rất đáng yêu cộng thêm những chuyện năm tháng này đã trải qua, lão thái thái đều yêu thương cô, bà nóng lòng muốn cho cô những thứ tốt nhất vào lúc này.

Từ Lan cũng không ngoại lệ, bà mơ ước có một cô con gái như vậy.

Thấy thời gian không còn sớm, Phó Thời Thâm đứng dậy nói: "Bà nội, cháu đi trước đây.’

Lão thái thái ngạc nhiên: "Đêm nay không ở lại sao?”

Phó Thời Thâm đáp: "Ngày mai còn có việc.”

Phó Thời Thâm thích yên tĩnh, sau khi tốt nghiệp thì tự mình mua một căn biệt thự độc lập ở bên ngoài, gây dựng sự nghiệp mở một công ty, bà tuy rằng không biết anh đang làm gì, nhưng cũng không can thiệp muốn cho những đứa trẻ này tự do.

Lão thái thái vẫy vẫy tay: "Được, vậy thì đi làm việc của mình đi.”

Phó Thời Thâm đi ra ngoài.

Ngu Chi vẫn nhìn bóng lưng của anh, đợi đến khi không nhìn thấy, Ngu Chi cảm giác trong lòng mình chợt trống rỗng.

Từ sau khi mẹ qua đời, cô vẫn vẫn rất ngoan ngoãn, trước kia là hy vọng ba thích cô nhiều một chút sau đó là vì để cho bà ngoại không cần lo lắng.

Nhưng bây giờ, nhưng bây giờ bà ngoại cũng đã qua đời, mấy ngày nay là Phó Thời Thâm ở bên cạnh cô.

Cô đột nhiên không để ý ánh mắt mọi người chạy ra ngoài.

Cô chạy đến phía sau Phó Thời Thâm, đi theo anh nhưng không gọi anh.

Phó Thời Thâm tự nhiên cũng chú ý tới động tĩnh phía sau, xoay người lại.

“Có chuyện gì vậy?"Anh hỏi.

Ngu Chi cúi đầu, xoa xoa liên tục hai bàn tay nhỏ bé, ánh mắt ương ngạnh cố nén bất an

“Sợ hãi?”

Ngu Chi không trả lời, biểu tình trên mặt lại bán đứng cô.

Phó Thời Thâm giơ tay lên, nhìn đồng hồ, lại nhíu mày như là đang rối rắm.

Cuối cùng, anh mở miệng nói: "Vào đi.”

“Anh không đi? "Ngu Chi mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

“Ừ.”

Lão thái thái thấy hai người cùng đi vào, mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Sao lại trở về?”

Phó Thời Thâm nhìn Ngu Chi một cái, vì sĩ diện của cô bé, anh vẫn không nhẫn tâm: "Vừa rồi trợ lý tạm thời gọi điện thoại tới, nói là lại không có việc gì.”

Lão thái thái cao hứng nói: "Vậy thì vừa vặn ở nhà một đêm, cháu bây giờ là càng ngày càng bận rộn.”

Phó Thời Thâm an ủi: "Có thời gian cháu sẽ trở về nhiều hơn.”

Từ Lan đứng ra nói: "Được rồi, đừng đứng nữa, mệt mỏi cả ngày, nghỉ ngơi sớm một chút đi, tôi đưa Chi Chi về phòng."

Trước khi đi, lão thái thái còn sờ sờ đầu Ngu Chi nói: "Cháu ngoan, có gì cần cứ nói với bà nội, con hãy coi nơi này là nhà của mình.”

“Cảm ơn bà nội.”

Lão thái thái vui mừng nói: "Thật ngoan.”

Từ Lan mang theo Ngu Chi đi phòng của cô.

Căn phòng rất lớn, dán đầy giấy dán tường màu hồng nhạt, rèm cửa sổ màu xanh nhạt, tủ quần áo bàn học cũng đều là màu hồng phấn, tràn ngập hơi thở thiếu nữ.

Trên giường còn có một con búp bê màu nâu cao hơn cô.

Khi mẹ cô còn sống, phòng của bà cũng như vậy.

Thấy thím ba quan tâm với mình như vậy, trong lòng cô trào dâng một cảm giác ấm áp đã mất từ

lâu.

"Cám ơn thím ba."

Từ Lan nhẹ nhàng cười nói: "Đều là người một nhà, muốn gì cứ nói với thím Ba, không cần khách khí.”

Từ Lan còn đưa cho cô một tấm thẻ.

Đây là tiền tiêu vặt của con, mật mã là sinh nhật của con, thím Ba mỗi tháng sẽ gửi tiền tiêu vặt vào thẻ của con, con trực tiếp lấy ra dùng là được, nếu thiếu con thì nói với thím Ba.

“Thím ba, chính con có tiền, cái này con không thể nhận.”

Ngu Chi không muốn nhận tiền, cô rất cảm kích nhà họ Phó đã cho cô ở lại. Huống chi mấy năm nay học bổng và tiền gửi ngân hàng bà ngoại cho cô, cũng đủ cho cô dùng thật lâu thật lâu, cô không cần tiền khác nữa.

Ai ngờ Từ Lan căn bản không cho cô cơ hội cự tuyệt, trực tiếp đặt tiền lên bàn làm học của cô.

“Trẻ con trong nhà đều có tiền tiêu vặt, con cũng vậy, mặc dù không nhiều lắm, nhưng con giữ đi.”

Ngu Chi còn muốn nói gì nữa, Từ Lan ngắt lời cô: "Ngoan, ngày mai còn phải đến trường mới, nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói xong liền đi.

Ngu Chi sững sờ đứng đó hai phút, cuối cùng đem thẻ cất vào ngăn tủ, định cất lại, lát nữa trả lại cho thím Ba.

………..

Ngu Chi vốn cho là mình sẽ không thể ngủ ở một nơi xa lạ, vì mấy ngày nay không có giấc ngủ ngon nên luôn chìm trong nỗi đau thương về cái chết của bà ngoại. Bây giờ cô rất thoải mái, cô ngủ thϊếp đi ngay lập tức.

Một đêm không mộng.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Ngu Chi rửa mặt xong trở lại phòng khách, cô quét mắt một vòng như là đang tìm người nào đó.

Lúc này mẹ Lưu đi tới nói:

“Tiểu thư, đại thiếu gia đã đi rồi.”

Tác giả có lời nói:

Văn án hot vì vậy trừ những trường hợp đặc biệt, tôi đảm bảo rằng sẽ tiếp tục được cập nhật, tôi hy vọng mọi người sẽ thích 0v0