Chương 14.1

“Xin chào, xin hỏi ngài là phụ huynh của Ngu Chi sao? Tôi là chủ nhiệm lớp của Ngu Chi.”

Phó Thời Thâm ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới cuộc điện thoại như vậy lại gọi tới chỗ mình.

Anh trả lời: "Xin chào, tôi là anh cả của Ngu Chi.”

Thì ra là anh cả, khó trách còn trẻ như vậy.

Lão Chu tiếp tục nói: "Ngu Chi gian lận trong kỳ thi, xin hỏi anh cả Ngu Chi có tiện đến trường một chuyến không, tôi muốn tâm sự việc này với cậu.”

“Có phải có hiểu lầm gì không, em ấy sẽ không gian lận."

Phó Thời Thâm và Ngu Chi ở chung không lâu, cũng không tin cô làm ra loại chuyện này.

Lão Chu líu ríu nói một hồi, nói Ngu Chi thành tích như thế nào vượt chỉ tiêu, nhưng từ đầu đến cuối Phó Thời Thâm thái độ đều chỉ có hai chữ:

“Không tin.”

Tình hình có phần bế tắc, cuối cùng Phó Thời Thâm vẫn mở miệng nói: "Ngày mai tôi đến trường, điều tra rõ ràng.”

Cũng không thể để cho cô bị oan uổng như vậy được.

“Được”

Lão Chu cũng vừa lúc hi vọng anh đến trường học một chuyến. Nhưng từ điện thoại xem ra, lão Chu cảm thấy, tính tình anh cả này cùng Ngu Chi có chút giống nhau.

Đều ngang bướng.

-

Cúp điện thoại, Lương Dập nhìn thấy Phó Thời Thâm nhíu mày, hỏi: "Làm sao vậy?”

Phó Thời Thâm đáp: "Đứa bé mấy ngày trước mang về bị người ta nghi oan, nói là gian lận trong cuộc thi, tôi qua đó một chuyến.”

Nghe được là tin tức, Lương Dập cảm thấy không sao cả nói: "Cậu gọi người nhà các cậu tùy tiện đi một cái là được rồi, cậu đưa cô bé trở về, chẳng lẽ còn muốn quản việc học tập của cô bé?"

Phó Thời suy nghĩ một lát, đứng dậy nói: "Được rồi, buổi tối hai người chơi vui vẻ, tôi mời khách, tôi về trước.”

“Cậu thật giỏi, anh em chúng ta thật vất vả mới tụ tập được một chút, cậu còn vì một tiểu cô nương mà chạy trốn.”

Phó Thời Thâm vỗ vỗ vai anh, trấn an nói: "Lần sau, giúp tôi nói với họ một tiếng.”

Dứt lời, Phó Thời Thâm đã quay người lên Maybach rời đi, để lại Lương Dập vẻ mặt khó hiểu ở nơi đó.

-

Buổi tối, nhà cũ Phó gia.

Phó Minh Minh tan học sớm, vừa về đến nhà liền thấy anh cả cũng ở đây, giống như đang ngưng mắt suy nghĩ cái gì, sợ tới mức cậu cũng không dám xem hoạt hình.

Nhưng cậu thật sự nhịn không được, đi tới hỏi: "Anh cả, em có thể xem hoạt hình một chút không?"

“Em xem đi.”

Phó Minh Minh mở TV.

Phó Thời Thâm nhìn đồng hồ, đã năm giờ rưỡi, tự hỏi Ngu Chi có trở về hay không.

Lúc này, Ngu Chi từ bên ngoài trở về.

“Anh hai."

Nhìn thấy Phó Thời Thâm, Ngu Chi vui vẻ chào hỏi.

“Ngu Chi, theo anh đến thư phòng một chuyến.”

Ngu Chi vốn thấy Phó Thời Thâm còn rất vui vẻ, nhưng thấy vẻ mặt anh nghiêm túc như vậy, trong lúc nhất thời trong lòng lại có chút kích động.

Cô theo sát phía sau Phó Thời Thâm, hai người cùng vào thư phòng.