Nụ Hôn Nóng Bỏng Của Tống Giám Đốc

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Thể loại: hiện đại Editor: Kaori Hương Số chương: 10 Tư Tư* có hai loại, kẻ trộm cũng vậy, ít nhất được chia thành hai loại—— người ta đầu cơ trục lợi, không từ bất kể chuyện ác ôn nào. *Thuốc trị cảm …
Xem Thêm

Chương 2-3
Editor: Kaori Hương

Cô vội vội vàng vàng chạy đến trước người đàn ông kia, muốn coi anh ta như bia đỡ đạn, lại không ngờ lâm vào đôi mắt xanh đen sâu hút kia, không thể tự kềm chế.

Cả người đàn ông này như phát ra một hơi thể khiến người khác không thể xâm phạm, giống như chúa tể cuồng ngạo của một phương, ở trong bóng đêm tựa như là hiển nhiên, cũng không có chút cảm giác đột ngột nào, giống như bóng đêm tồn tại vì anh ta, một thân quần áo màu đen như dung nhập với màn đen, chặt chẽ không thể phân ra.

Tròng mắt màu đen lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, càng làm người ta rét lạnh không chịu nổi hơn cả đêm, cả người Chỉ Dung không tự chủ được mà run rẩy, chỉ là không biết trời lạnh có quan hệ gì với anh ta hay không? Nếu như không phải ánh mắt của anh ta quá lạnh lùng, quả thật anh ta là người đẹp trai nhất trong số những người cô từng xem! Mặc dù ánh mắt của anh ta lạnh lùng, lại có một sức hấp dẫn quyến rũ riêng, giống như muốn hút linh hồn của cô đi.

Khuôn mặt vốn không có biểu cảm của anh bởi vì nhìn thấy bộ dạng chật vật của cô—— tay cầm giày cao gót, tất trên chân bởi vì chạy mà bị làm cho rách thủng lỗ, áo khoác cũng trượt xuống hơn phân nửa, tóc giả trên đầu lung lay sắp rớt, cả người chật vật đến nỗi không thể chật vật hơn được nữ.

Không ngờ khóe miệng chứt chút ý cười, gương mặt lạnh lùng của anh trở nên dịu dàng, làm cho Chỉ Dung nhìn đến ngây người.

Cho đến khi tiếng bước chân truyền đến từ phía sau mới làm cô bừng tỉnh

Cô là người rất ít khi sợ hãi lại có thể bởi vì cảm thấy người đàn ông này không đơn giản mà có chút sợ anh ta, điều này làm ý tưởng của cô trong nháy mắt hoàn toàn thay đổi.

Cô vẫn còn chưa muốn đi trêu chọc, người đàn ông trước mặt không phải là người cô có thể đối phó, khi anh đứng yên thì toát ra khí chết ý hệt Đế Vương, thoạt nhìn chính là người có dáng vẻ không thể xâm phạm,

Xem ra, cô vẫn không nên có ý nghĩ kéo người khác xuống nước, tránh cho vốn ban đầu có thể thoát đi rồi lại sa vào một nhà giam còn kinh khủng hơn nữa, vậy mất nhiều hơn được.

Lúc Chỉ Dung đang suy nghĩ như vậy, tính toán nhanh chóng chạy qua bên người đàn ông kia, lại phát hiện tay của mình bị anh ta giữ lại, ngay sau đó dính vào ngực của anh ta, cả người cũng bị áo khoác của anh ta che lại. Cô cảm thấy mình giống như lọt vào ngực của anh ta mà không thể động đậy, lúc không hiểu vì sao lúc ngẩng đầu lên, ngay sau đó môi của anh áp xuống, tóc giả trên đầu cũng không biết anh ta vứt đi nơi nào... ...

Diêm Dục Nghiêu không nghĩ tới lại có thể nhặt được bảo bối ngoài ý muốn.

Sau khi anh nói chuyện buôn bán với người khác xong mới phát giác ra trời đã tối, đang định trở về nhà thì nửa đường phát hiện xe chết máy? Anh nghĩ thầm dù sao ở vùng này có một trụ sở tạm thời gần đây không xa, dứt khoát đi bộ trở về được rồi, sáng sớm ngày mai cũng không cần tiếp tục đi làm xa như vậy.

Anh gọi điện cho người tới kéo xe, cũng muốn nhân viên sửa chữa sau khi sửa xe xong thì đưa đến địa chỉ anh đang, cũng chính là là nơi anh định ở lại chiều này. Xưởng sửa xe này trực thuộc công ty của anh, chắc chắn có thể sửa xong sớm rồi đứa đến vị trí anh đã nói.

Sau đó anh lại gọi điện thoại trở về nhà họ Diêm tại Dương minh sơn, thông báo với người khác tin tức anh không trở về.

Sau khi xử lý xong, anh từ từ đi về, nghĩ rằng muốn thả lòng một chút tâm tình giữa thành phố này. Cũng không biết vì sao, đi tới đi lui, lại đi tới nơi càng vắng vẻ, anh cũng không để ý, dù sao đi thì trở về là được.

Anh đang nghĩ như vậy thì nghe âm thanh huyên náo từ phía trước, ban đầu anh không muốn để ý đến, dù sao anh không phải thích chõ mũi vào chuyện của người khác. Không biết tại sao, hai chân phảng phất như có ý thức, nhanh chóng đi tới phương hướng kia.

Ngay tại chỗ rẽ, đột nhiên hiện ra một bóng dáng xinh đẹp, đầu tiên là thấy đầu tóc bị ánh trăng nhuộm thành màu như màu đỏ, anh nhìn hai tầng màu sắc khác nhau từ cô cũng không biết được mục đích của nó là gì, lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp không phòng bị...?? Cả người cô như thình lình xông vào trong tìm hắn, “Cũng không có chút thông báo trước, mà anh cũng không bài xích cảm giác như thế, thậm chí vô cùng muốn cô gia nhập thế giới của anh.

Nhìn cô thở hổn hển vào lúc thấy anh thì trong mắt phát ra ánh sáng, đôi môi hồng diễm cũng giương lên mỉm cười, thì anh chỉ biết cô đang đánh chủ ý gì, phía sau cô truyền đến tiếng bước chân lộn xộn cho anh biết đáp, cô chuẩn bị coi anh làm bị đỡ đạn. Anh phát hiện xác thực nhìn thấy rõ một chút sợ hãi lướt qua trên mặt cô, mặc dù biến mất rất nhanh, nhưng đã làm cho ánh mắt của Diêm Dục Nghiêu trầm xuống. Anh thừa nhận, anh không thích cô sợ anh, bất luận kẻ nào cũng có thể sợ anh, nhưng cô thì không thể, có lẽ bởi vì trong lòng anh đã định cô là một nửa kia?

Lúc cô tính toán chạy khỏi qua bên cạnh anh thì lần đầu tiên thân thể của anh không thông qua ý thức làm chuyện mà anh không nghĩ tới—— kéo cô lại rồi trực tiếp hôn môi cô.

Anh vừa hôn môi cô, đồng thời thuận tiện gạt mái tóc giả quái dị trên đầu Chỉ Dung.

Đúng thật là quái dị, bởi vì mái tóc đen ở dưới tóc giả kia không nghe lời muốn hít thở không khí mới mẻ, cho nên lộ ra mấy sợi ở bên ngoài, cùng với tóc giả màu đỏ rượu có chút quái dị. Mặc dù cô đeo tóc giả rất xinh đẹp, nhưng anh vẫn muốn nhìn thấy bộ dạng chân chính của cô.

Bởi vì tóc giả trên đầu cô bị gạt đi, mái tóc dài ngay tức khắc không nghe sai bảo buông xuống, bị ánh trăng lấp lánh tỏa sáng chiếu rọi, giống như tóc của cô được làm từ vô số ánh sao.

Lần đầu tiên Chỉ Dung gặp phải người đàn ông bá đạo như vậy, hoàn toàn không hỏi đến ý nghĩ của cô, mới cúi đầu đã hôn nóng bỏng nồng nhiệt. Con mắt hiện ra du͙© vọиɠ nồng đậm nhìn đôi mắt đen kinh ngạc của cô, trong mắt tồn tại khí phách không cho cô phản kháng, trực tiếp nhìn sâu vào trong linh hồn của cô, để cho cô có cảm giác xấu hổ vì tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, giống như là cả người không có bí mật nào mà anh không biết.

Cô dùng một chút hơi sức, có chút ý tứ phản kháng, cô biết anh tuyệt đối không buông cô ra, mà cô... ... cũng không muốn phản kháng. Ngực của anh thật là ấm áp, trên người của anh có mùi dễ chịu, làm cô có cảm giác say sưa, làm cô muốn ở trong ngực anh cả đời. Tay Chỉ Dung không tự chủ được ôm lấy cổ Dục Nghiêu, kéo anh lại gần mình hơn.

Diêm Dục Nghiêu có chút giật mình với sự chủ động của cô, ngay lập tực lửa nóng càng thêm tăng bởi vì có sự gia nhập của cô, lưỡi ấm áp của anh áp vào, tự do tìm kiếm lưỡi thơm tho của cô, dây dưa với cô không khách khư. Anh dây dưa không dứt như hình với bóng, như để cho cô biết được sự cuồng dã, sau khi anh có chút thỏa mãn sau lại đổi lãnh địa chiếm cứ khác.

Anh nhẹ nhàng liếʍ qua mỗi tấc da thịt trên môi cô, làm cho cô ngứa ngáy không dứt. Chỉ Dung không chịu được lưỡi ngứa không dứt, lại không cẩn thận chạm vào anh, anh lại như được mờilại cuồng nhiệt chiếm đoạt lưỡi cô lần nữa, lần này càng thêm nhiệt tình hơn lần trước, cuồng mãnh, cô cảm thấy không khí trong l*иg ngực đều bị anh hút đi, chỉ có thể mặc cho anh ôm cô giúp chống đỡ thân thể mềm mại, không ngừng thở liên tục trước ngực anh.

Cho đến bọn người đuổi theo đã tới sau lưng, cô vẫn không tự chủ được.

”Này, ngươi có thấy hay không một người đàn bà chạy qua đây?” Thứ bọn chúng thấy đầu tiên chính là một cặp người yêu đang ôm hôn nhau nóng bóng, vốn là muốn làm như không thấy gì, nhưng mà không nhìn thấy tung tích của người phụ nữ kia, không thể làm gì khác hơn là hỏi đôi nam nữ đang kí©ɧ ŧìиɧ này.

Trong lòng Diêm Dục Nghiêu rất không muốn rời khỏi ‘nguồn nước ngọt ngọt’ này, ôm giai nhân xoay người đối mặt, khéo léo dùng áo khoác ngoài che lấy thân thể của cô, để cho cô thở hổn hển trước người anh.

”Có chuyện gì sao?”

Giọng nói lạnh lùng kèm theo đó là ánh mắt sắc bén mà không vui, những tên đuổi theo kia vừa nhìn thấy Diêm Dục Nghiêu đều đứng nghiêm không dám động đậy, tựa như sợ sẽ bịánh mắt của đâm chết, nhưng lại không thể không kiên trì hỏi.

”Anh. ..... Anh có thấy một người phụ nữ chạy qua nơi này hay không?” Bởi vì bị giọng nói nén giận của Diêm dục Nghiêu dọa, lời vừa nói ra đều bị đứt quãng.

”Không có.”

Vị lão đại kia nghe anh nói như vậy liền thở phào một cái, mang theo những người khác đi tới chỗ khác.

”Lão đại, anh không nhìn người trong lòng anh ta sao?” Một thanh âm không thức thời hỏi, chính là tiểu đệ không hiểu tình thế vừa rồi hỏi.

”Ngu ngốc, người ta nói không có là không có, mày lắm mồm tìm chết nha?” Đúng là gã không nên đúng người như vậy, vừa nhìn cũng biết chọc không nổi.

”Nhưng nói không chừng người phụ nữ trong ngực anh ta là người đàn bà vừa rồi?” Người tiểu đệ đó đúng là không đến “hoàng tuyền” thì tâm không chết! Chết đã đến nơi còn không biết dừng lại, lão đại tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình nhưng lại kinh tâm táng đảm*, sợ chọc phải người đàn ông trước mắt này. Dù sao gã cũng đã lăn lộn bên ngoài mấy năm, hạng người nào không nên dây vào, gã cũng có chút kinh nghiêm. Lấy nhiều năm kinh nghiêm lăn lộn của gã cho biết, người đàn ông trước mắt tuyệt đối không chọc nổi.

“Mày ngu hết biết, nhìn cũng biết, người đàn bà vừa rồi là tóc đỏ, mà người phụ nữ này tóc đen, khác biệt rõ ràng như vậy mày cũng không nhìn ra được, rốt cuộc mày muốn ra ngoài lăn lộn với người ta như thế nào hả?”

Lúc này lão đại lôi tiểu đệ không thức thời đi xa, còn gõ đầu của gã, đánh cho gã biết rốt cuộc mình làm sai điều gì?

Tại sao lão đại tức giận như vậy?

”Tốt lắm, anh có thể buông tôi ra chứ?” Chờ những người kia đi ra xa, một giọng nói rầu rĩ vang lên.

Diêm Dục Nghiêu cúi đầu người trong ngực, “Vì cái gì bọn họ đuổi theo cô?”

”Đương nhiên là bởi vì muốn chiếm lợi từ tôi chứ sao!” Mặt Chỉ Dung không đỏ thở không gấp nói láo.

”Ồ?” Rõ ra ràng Diêm Dục Nghiêu không tin, nhưng anh cũng không hỏi nữa.

”Tốt lắm, có thể buông tôi ra không, chẳng lẽ anh không thấy nóng sao?” Mặc dù cô cảm thấy đứng dựa vào ngực của anh trong lúc trời lạnh thế này vô cùng thoải mái, nhưng cô cũng không muốn dây dưa không rõ với anh ta, cho nên vẫn nên nhanh chóng rời đi.

”Sẽ không.” Anh cảm thấy vô cùng ấm áp, hơn nữa rất thoải mái. Diêm Dục Nghiêu vô cùng dứt khoát phủ nhận, không thèm nhìn tới biểu tình thất bại của Chỉ Dung.

”Nhưng nếu anh không buông tôi ra, làm sao tôi có thể rời khỏi đây?” Chỉ Dung liều mạng giãy dụa.

Diêm Dục Nghiêu vì cô muốn rời đi mà cảm thấy tức giận, nhưng mà anh lại không biết cô, quả thật không thể ngăn cản cô rời đi. Vì thỏa mãn mình, anh lại lần nữa cúi đầu hôn Chỉ Dung đến choáng váng, đợi đến khi anh buông ra thì phát hiện người trong ngực đã té xỉu. Anh lộ ra nụ cười đắc ý vì gian kế thực hiện được, bởi vì ban đầu anh cũng muốn làm như vậy. Anh dùng áo ngoài ôm bọc lấy Chỉ Dung, ôm cô lên, đi về trụ sở cách đó không xa.

Thêm Bình Luận