Nụ Hôn Ngọt Ngào

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Anh là một người rất thích uống cà phê, nên anh lặn lội đến nơi rất xa chỉ để mua được cà phê nguyên chất. Nhưng thật không may cho anh, khi anh đến nơi thì tiệm cà phê đã đóng cửa và treo bảng nghỉ b …
Xem Thêm

Nhưng mà với tình trạng hiện nay, với sức của cô thì không thể nào kéo anh lên tầng được.

“Mình nên làm cái gì mới được đây?”. Chân Điềm Mật khẩn trương, tay cô với với điện thoại trên quầy bar, thật vất vả mới lấy được cái điện thoại. Cô gọi điện thoại tìm người cứu lấy Vu Phạm đang bất tỉnh và áp lấy cô.

~~~~

Vu Phạm tỉnh lại, mở mắt ra, trong nháy mắt, đập vào mắt anh là —— Vu Tuấn, em trai anh.

“%#*&$..... Tại sao lại là em? Điềm Mật đâu rồi? Mau nói cho anh biết cô ấy đâu rồi?”. Vu Phạm nhìn thấy người mà anh không muốn thấy, đầu tiên là phát ra một chuỗi những từ ngữ lạ, sau đó ngồi dậy, đôi tay nắm lấy cổ áo sơ mi của Đào Tuấn, liên tiếp hỏi mấy câu muốn tìm Chân Điềm Mật, cô gái mà anh yêu.

“Anh, anh là người không có lương tâm quá đấy”. Vu Tuấn trợn mắt nhìn lên trần nhà, đưa tay bỏ đôi tay của Vu Phạm ra. “Dù sao thì em cũng đã chạy như bay từ công ty đến khi nghe tin anh ốm ngất xỉu, không ngờ anh tỉnh dậy nhìn thấy em lại gọi tên người khác mà không hề tỏ ra cảm kích sự quan tâm của em dành cho anh............”.

Đúng là không có nhân tính!

“Điềm, Mật, đâu, rồi?”. Không thèm để ý thằng em trai đầu heo mặc âu phục, anh kiên trì chỉ muốn gặp Điềm Mật.

Vu Tuấn thở dài, tay kéo kéo cổ áo sơ mi trắng, đưa tay cầm áo khoác, mặc vào nói. “Cô ấy ở bên ngoài, nếu như anh muốn gặp cô ấy thì em ra gọi cô ấy vào là được mà”.

“Tại sao cô ấy lại ở bên ngoài mà không ở trong phòng bệnh?”. Vu Phạm nhíu mày, anh vén chăn định xuống giường.

“Ai mà biết được?”. Vu Tuấn nhún vai, sau khi anh mặc xong đưa tay cản không cho Vu Phạm xuống giường. “Anh, em đi gọi cô ấy là được rồi, anh cứ nằm đó chờ đi, không thì xuống giường một cái hết sức lại té xỉu..........”.

Rõ ràng em trai đang giễu cợt anh.

Vu Phạm trợn mắt như muốn đào mấy cái lỗ trên người Vu Tuấn.

Nhưng anh vẫn đồng ý với đề nghị của Vu Tuấn, nằm trên giường chờ Chân Điềm Mật đi vào, bởi vì hai người ở trong phòng bệnh mới dễ nói chuyện.

Vu Tuấn nở nụ cười giả tạo đi ra phòng bệnh, sau khi anh rời khỏi không bao lâu, cánh cửa đang khép chặt đột nhiên bị đẩy mạnh, Chân Điềm Mật chạy vào với khuôn mặt lo lắng sợ hãi, bổ nhào ôm người anh.

“Vu Phạm, Vu Tuấn nói anh lại sốt rồi! Anh thật đáng ghét, tại sao lại đứng dưới mưa để chính mình phát sốt? Anh không biết rằng như vậy em sẽ lo lắng sao?”. Chân Điềm Mật lo lắng nghẹn ngào, nước mắt không tự chủ được lại rơi xuống. “Hu hu~~ Cho dù anh yêu người khác, muốn chia tay với em...... Nhưng mà em vẫn rất lo lắng cho anh! Làm sao anh lại không biết lo lắng cho thân thể mình như vậy............”.

Cô nhào vào ngực anh khóc rống.

Vu Phạm nằm trên giường, khuôn mặt xanh mét, sắc mặt lần lượt thay đổi.

Anh vừa nghe thấy Chân Điềm Mật nhắc đến cái gì mà “Anh yêu người khác” và “chúng ta chia tay” thì anh tức giận muốn mắng to.

Người đầu tiên mà anh muốn mắng tất nhiên là Liễu Chức Nhân lắm mồm! Sau khi anh về núi sẽ giảm tiền lương của cô, nếu không thì anh sẽ không cam tâm!

“Em khóc đủ chưa?”. Khi Chân Điềm Mật khóc thật to thì đột nhiên Vu Pham ngồi dậy, tiện đó anh ôm cô vào trong ngực. “Nếu như em khóc đủ rồi thì đến lượt anh nói được chưa?”.

“A... Anh..... Không phải anh đang sốt rồi hôn mề sao?”. Tiếng nghẹn ngào dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ngửa lên, nhìn vào ánh mắt anh.

“Vu Tuấn nói với em là anh vẫn còn sốt cao, lại hôn mê bất tỉnh?”.

“Ừ”. Cô gật đầu.

%#TruyenHD

Ánh mắt anh lạnh xuống, trong lòng mắng đứa em trai đầu heo này. Sau đó anh điều chỉnh sắc mặt, ôn hòa nhìn người trong ngực. “Anh hết sốt rồi, anh cũng đã ngủ đủ rồi, bây giờ anh rất tốt cho nên em đừng khóc nữa được không?”.

Nếu như cô còn khóc nữa anh sẽ đau lòng quá mà chết.

“À? Anh đã khỏe rồi sao?”. Đúng rồi, người anh không còn nóng, sắc mặt cũng đã khôi phục, tinh thần cũng sung mãn. “Này, vậy….. Xin lỗi, em có việc đi trước, em……..”. Ý thức được sự luống cuống của mình, lại phát hiện mình đang chôn đầu trong ngực anh, lòng Chân Điềm Mật cả kinh, cô lúng túng vội vàng muốn xuống giường.

“Em đi làm cái gì?”. Đột nhiên Vu Phạm ôm chặt lấy cô, xiết chặt cô trong phạm vi hai cánh tay của mình, trợn mắt cúi đầu, nhìn vào đôi mắt đẹp đang sợ hãi của cô.

“Em…. em sợ bị hiểu lầm, sẽ không tốt……….”. Cô co rúm người lại trong ngực anh, tim ẩn ẩn đau.

Nhìn ánh mắt khổ sở của cô, anh cũng thấy rất khó chịu nhưng mà anh không thể nào tha thứ cho sự ngu ngốc của cô, lửa giân bùng lên nhằm thẳng vào cô.

“Ai hiểu lầm? Anh không hề yêu người khác, cũng không hề nói chia tay với em, tại sao em lại tự quyết định lung tung?”.

“À?!”. Anh không yêu cô gái làm nghệ thuật kia à? Không muốn chia tay với cô sao?

Chân Điềm Mật kinh ngạc nhìn anh đang nổi giận, sau kinh ngạc là kinh hỉ ngoài ý muốn.

Anh anh anh….. vừa nói là anh không yêu người phụ nữ khác!

“Đáng chết! Lời nói của Liễu Chức Nhân là em sẽ tin, tại sao em chưa từng nghĩ sẽ đích thân hỏi anh rằng người anh yêu là em hay là Cầu Y Ti?” Trừng mắt nhìn sắc mặt chuyển sang vui vẻ của cô, người anh cũng mềm lại, hạ thấp giọng. “Thôi, em cũng không cần hỏi, để ngay bây giờ anh thẳng thắn nói cho em biết đáp án —— Anh muốn em, người anh yêu chỉ có người phụ nữ pha cà phê chuyên cung cấp cà phê lâu dài cho anh, hơn nữa khi hôn cô ấy rất ngọt ngào, ôm vào rất thỏa mãn”.

Một lời tỏ tình cảm động xuất phát từ trong tim được nói ra từ một người đàn ông mạnh mẽ.

“Vu Phạm……..”. Lời tỏ tình này làm cô há mồm, hoảng sợ đưa mắt nhìn anh.

Bộ dạng này của cô nếu để cho người không biết nhìn thấy còn tưởng rằng cô được một người ngoài hành tinh tỏ tình mất!

Vu Phạm giơ tay chặn lại lời mà cô sắp nói, tay của anh nắm lấy cằm cô, dựa gần sát vào cô. “Anh, Vu Phạm, cả đời này không có một người phụ nữ nào ngoài Chân Điềm Mật! Như vậy, em có hiểu không?”. Không phải tiếng gầm gừ giận dữ mà là giọng khàn khàn trầm thấp tràn đầy tình cảm rót vào tai cô. “Nói cho anh biết, em có hiểu không?”.

“Hiểu! Em hiểu rồi!”. Chân Điềm Mật cười rộ lên, gật đầu thật mạnh.

Nhìn cô cười lộ ra lúm đồng tiền thì những tức giận ở ngực anh cũng tiêu tan hết.

Vu Phạm thở dài, đau lòng cưng chiều, đưa mắt nhìn cô, khi cô vẫn còn gật đầu thì anh cúi người hôn xuống đôi môi hồng ngọt ngào như mật.

Bên trong phòng bệnh trình diễn tiết mục nụ hôn nóng bỏng, cho dù bị bác sĩ y tá đi xem bệnh, Vu Phạm cũng không để ý.

Ai bảo cô gái của anh hôn vào lại ngọt ngào như vậy làm anh không thể bỏ được. Mà hương vị ngọt ngào từ môi lan vào trong tim anh!

Dưới tán cây cành lá tươi tốt có đặt vài bộ bàn ghế gỗ có phong cách điêu khắc của đại sư điêu khắc Vu Phạm, đây là quán cà phê ngoài trời mới mở bên trong “Phòng trưng bày tượng gỗ nghệ thuật Vu Phạm”, tên của tiệm cà phê này chính là —— “Quán cà phê Điềm Mật”.

Cà phê ở đây thơm thuần, ngon miệng, có hương vị đặc biệt. Quán cà phê vừa được mở ra đã được các du khách rất yêu thích, ngay cả nhân viên hay ông chủ lớn ở đây đều khen cà phê ở đây hết lời. Chỉ cần họ có thời gian rảnh rỗi thì nhất định phải đến đây uống một tách cà phê cho đỡ thèm.

Nhưng mà những ngày gần đây, nhà nghệ thuật kiêm ông chủ lớn của phòng trưng bày nghệ thuật Vu Phạm không ngồi ở quán cà phê ngoài trời bởi vì anh đã sang nước Đức tham gia triển lãm.

Theo báo chí viết triển lãm lần này khá thành công, nhận được rất nhiều lời khen, nghe nói có rất nhiều phòng trưng bày nghệ thuật ở các thành phố lớn mời anh về triển lãm, điều kiện và thù lao cũng tương đối cao!

Những lời mời này Vu Phạm giao toàn quyền cho phụ tá đồng hành Liễu Chức Nhân xử lý. Anh tin rằng Liễu Chức Nhân sẽ sắp xếp tốt nhất cho anh.

Thêm Bình Luận