“Cha ~~”, nghĩ là làm, cô bưng bát cháo gà cha vừa đưa trong tay, hốc mắt đỏ lên, bước mắt rơi xuống. Cô khóc lên. “Hu ~~”.
Cha mẹ cô cứng người, nhìn nhau một cái, hai ông bà khẩn trương vỗ lưng cho cô, rồi trấn an.
“Điềm Mật, con ở bên ngoài có uất ức gì sao? Hay là con bị tên đàn ông thối nào lừa phải không? Thật là đáng chết! Cha biết ngay mà, cả thế giới này không người đàn ông nào đáng tin cả!”. Cha cô phản ứng rất nhanh, đời này ông sợ nhất là con gái ông ở bên ngoài sẽ chịu uất ức, sợ chuyện giống như mấy năm trước cô bị đàn anh bỏ rơi sẽ tái diễn.
Mà trong lúc quýnh quáng, ông cũng quên mất chuyện mình là một người đàn ông. Ông vừa mắng người khác vừa mắng cả mình.
“Điềm Mật, con đừng khóc! Có chuyện gì thì con nói cho mẹ nghe.....”. Mẹ cô cũng bỏ lại cái áo len đang đan dở, khẩn trương như kiến bò trên chảo lửa, trên mặt không còn chút máu.
“Cha, mẹ, hai người đừng nghĩ linh tinh! Con không chịu uất ức gì cả, con chỉ đột nhiên muốn khóc thôi!”. Chân Điềm Mật vội vàng nín khóc, cô không muốn cho cha mẹ lo lắng quá.
“Nhưng.......”. Cha cô vẫn chưa tin tưởng lời của cô.... ông vẫn muốn hỏi thêm.
“Được rồi, cha, con mang bát cháo này về phòng uống!”. Chân Điềm Mật bưng bát cháo gà trên tay cha cô, đi về phía phòng cô ở trên tầng hai.
“A, con gái ~~~”.
“Cha, mẹ, con tắm xong sẽ xuống nói chuyện phiếm với cha mẹ”. Cô đi lên tầng, vào phòng là cô sẽ tạm thời tránh được sự truy hỏi của cha mẹ.
Cô đóng cửa lại, tay bưng cháo gà lưng tựa cửa, nhìn vào căn phòng tối om. Trước khi cô chưa thể ổn định cảm xúc của mình thì cô sẽ phải ở trong phòng!
Nhắm mắt lại cô lại nhớ đến Vu Phạm, trong lòng lại cảm thấy khó chịu, nước mắt không nhịn được lại rơi xuống.........
Hu hu~~ Tối nay, cô sẽ khóc lần cuối, sau đó cô sẽ chia tay với Vu Phạm.
Chân Điềm Mật bưng cháo gà im lặng khóc. Cô vừa khóc vừa trộn cháo gà với nước mắt, thương tiếc cho mối tình không có hi vọng của mình.
Cùng lúc đó Vu Phạm phóng như điên trên đường đến Đài Bắc, đang đứng ngoài cửa tiệm khổ sở chờ cô.
Tay ấn chuông cửa, tay thì gọi điện thoại. Trong tình trạng không liên lạc được với Chân Điềm Mật, anh gấp đến độ muốn hộc máu, trong đầu tưởng tượng hình ảnh Chân Điềm Mật ôm ấp người đàn ông mập mạp đó.
Anh lắc lắc đầu ~~ Anh tự ra lệnh cho mình không được đoán lung tung, không được làm cho mình phát điên lên.
Nhưng dù anh cố gắng thế nào vẫn không thể thoát được những suy nghĩ tạp nham đó, trong đầu toàn là hình ảnh đêm nay Chân Điềm Mật đi cả đêm không về là do cô đang đi cùng người đàn ông kia. Cứ nghĩ đến đó là anh lại giận đến nỗi muốn làm thịt người.
Đêm đã khuya, Vu Phạm đứng bên ngoài cửa sắt đóng chặt của cửa hàng, dưới ánh đèn của cái cột đèn bên cạnh cửa hàng, bàn chân anh như dẫm phải đinh, phiền não bước qua bước lại.
Một lúc sau, trên bầu trời bắt đầu có những hạt mưa bụi, sau đó trời dần đổ mưa to hơn.
Vu Phạm đứng trước cửa quán, cả người bị mưa hắt ướt sũng, đã là hai giờ đêm nhưng anh vẫn chưa thấy Chân Điền Mật, anh không thể làm gì khác hơn là phải lên xe trước để đợi cô.
“Ắt xì ~~ Ắt xì ~~”. Vừa lên xe, anh đã hắt xì hai cái.
Cho dù là người làm bằng sắt thì mắc mưa vài tiếng cũng sẽ ốm.
Sắc mặt anh ủ đột, đôi mày nhíu chặt, anh vòng tay ôm trước ngực, đầu cảm thấy nặng nề dựa vào thành ghế nghỉ ngơi. Nhưng mà đôi mắt của anh không hề nhắm lại, vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe, chờ đợi bóng dáng nhỏ nhắn mà anh nhớ nhung.
~~~~~
Buổi sáng, sau khi Chân Điềm Mật đi tản bộ ở công viên gần đó cùng cha mẹ thì cô bắt xe và đi tàu điện ngầm trở về cửa hàng.
Cửa sắt chậm rãi mở ra nhưng bởi vì còn chưa đến thời gian mở cửa cho nên sau khi Chân Điềm Mật vào trong cửa hàng, cô lại nhấn nút đóng cửa lại.
Khi cánh cửa đang chậm rãi đóng xuống thì Vu Phạm ở trên xe ngủ mê đột nhiên tỉnh dậy, ngay sau đó anh nhanh chóng xuống xe, đóng sầm cửa xe lại, sải bước về phía quán cà phê.
“Bộp bộp bộp”.
“Mở cửa —— Điềm Mật, mở cửa ra!”. Bàn tay anh vỗ vào cửa kính, anh hơi khom người, mạo hiểm đứng dưới cửa sắt, cách cửa kính gọi cô thật to.
Chân Điềm Mật ngạc nhiên trừng mắt nhìn Vu Phạm đột nhiên xuất hiện, cô thấy anh sắp bị cửa sắt dập xuống người, vội vàng chạy đến cầm điều khiển ấn nút stop, sau đó ấn vào nút mở cửa, làm cho cửa sắt đã đóng 1/3 lại mở tiếp.
Sau khi toàn bộ cánh cửa đã được cuốn lên, cô mở khóa cửa kính, sau khi kéo cánh cửa ra thì hai người nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc.
“Anh..... Tại sao anh lại ở đây?”. Chân Điềm Mật ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn không có tinh thần nhìn anh lôi thôi lếch thếch, khuôn mặt còn hơi đỏ, cái cằm lún phún vài sợi râu, đôi lông mày nhíu chặt, bộ quần áo sơ mi, cô ngoại trừ cảm thấy ngoài thì muốn thì vẫn là ngoài ý muốn.
“Anh đợi em suốt đêm, rốt cuộc em đi đâu vậy?”. Cô hỏi anh một đằng, anh trả lời một nẻo.
Vu Phảm cảm thấy đầu rất nặng, cả người suy yếu, một tay chống lên cửa kính, một tay đặt lên vai cô, khuôn mặt tức giận càng ửng hồng, gầm nhẹ hỏi cô.
“Em về nhà...... em........”. Sự tức giận của anh làm cô thấy sợ hãi, cô muốn đẩy anh ra một chút nhưng khi bàn tay nhỏ bé đυ.ng vào sơ mi của anh thì ngoài ý muốn cô lại cảm nhận được sự nóng bỏng truyền vào bàn tay cô.
Tay thấy nóng, tâm cũng kinh hãi.
“A, sao người anh lại nóng như vậy? Còn có, gò má của anh cũng đỏ....... Vu Phạm, có phải anh bị sốt không?”. Cô khẩn trương lại gần anh, tay của cô đặt lên gò má anh.
Ông trời ~~
“Thì ra em chỉ về nhà thôi, không phải là đi hẹn hò với người đàn ông mập nào đó mà Vu Tuấn nói.........”. Bàn tay anh cầm lấy bàn tay cô, ôm chặt lấy cô. Anh rất vui vì suy đoán ngày hôm qua của anh không phải là sự thật.
Anh thả lỏng người, kích động ôm cô vào ngực, cả người yếu ớt nên dường như sức nặng toàn thân anh đều áp vào cô.
“Này, hu~”. Chân Điềm Mật nhất thời không chịu được sức nặng, cô vội vàng ôm lấy đôi vai của anh, người dần đi lui về phía sau. Cho đến khi lưng áp vào quầy bar mới tạm ổn định. “Ông trời! Vu Phạm, anh đang sốt! Quần áo và tóc anh vẫn còn đang ướt....... Không phải là tối qua anh đợi em ở bên ngoài nên dính mưa chứ?”.
Cô vừa nói, bàn tay vừa sờ lưng anh, hông anh. Cô phát hiện da ở dưới lớp vải mỏng cũng rất nóng.
Vu Phạm vô lực, lầu bầu gật đầu, sau đó anh bắt đầu cảm thấy ngất xỉu sắp ập đến, anh đem khuôn mặt ùi trong vai nàng, hai chân miễn cưỡng có thể chống đỡ sức nặng cơ thể.
Ở trong cơn hôn mê, môi anh không an phận mà tìm kiếm đôi môi ngọt ngào của cô sau đó di chuyển lung tung ở trong. Khi Chân Điềm Mật nhỏ giọng kêu lên thì anh tham lam ngậm chặt cái miệng đang kinh ngạc của cô.
Hơi thở nam tính phảng phất quanh cô, xâm lược vào hơi thở của cô, lần này đến lượt mặt Chân Điềm Mật nóng lên.
Cô cố gắng muốn đẩy anh ra, cự tuyệt nụ hôn của anh nhưng Vu Phạm không chịu buông, chết vẫn bám dính muốn hôn cô.
Nụ hôn này vừa mãnh liệt lại cuồng dã, Chân Điềm Mật bị hôn mơ mơ màng màng.
Lúc cô chuẩn bị buông vũ khí đầu hàng mặc anh định đoạt thì đột nhiên anh kết thúc nụ hôn này, cơ thể khổng lồ đứng bất động.
“Vu Phạm....... Phạm...... Anh làm sao vậy?”. Cô thở dốc, gương mặt hồng hồng, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ gò má nóng của anh.
Vu Phạm lầu bầu đáp lại một tiếng, sau đó cả người ngã xuống người cô, hai chân anh không còn chống đỡ, tất cả sức nặng đặt lên trên người Chân Điềm Mật.
“Vu Phạm ~~”. Anh ngất xỉu.
Chân Điềm Mật dùng sức lực toàn thân ôm lấy anh, may mà sau lưng cô có quầy bar để dựa nên cô mới tránh được xui xẻo bị ngã ra sau.