Bước chân nhẹ nhàng lướt qua, cái miệng của cô cũng không rảnh rỗi, hiếm khi lại nhiều lời nhắc đi nhắc lại một chuỗi dài.
Một trận gió lớn từ phía sau quét tới, bàn tay to lớn của Vu Phạm nắm chặt bả vai của Liễu Chức Nhân, tựa như gió lốc vượt lên ngăn cản trước mặt cô.
"Tại sao em lại nhắc tới Điềm Mật? ‘ Cốc ’ và Điềm Mật thì có cái quan hệ quỷ gì?" Khuôn mặt anh tuấn tiến tới gần, hơi thở thịnh nộ của anh phả lên khuôn mặt của Liễu Chức Nhân.
Liễu Chức Nhân hiếm khi lại lộ ra cười ngọt ngào như lúc này. "Bọn họ đúng là không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng mà. . . . . ." Nếu như anh có thể tự hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cô, thì cô cũng không cần phải nhiều chuyện.
Nói quá nhiều, thật sự sẽ rất chua miệng đấy!
"Em ——" Vu Phạm hung dữ trừng mắt nhìn nụ cười của Liễu Chức Nhân, hiện tại anh thật sự không tâm tình chơi trò đánh đố với cô!
Nụ cười của Liễu Chức Nhân ở dưới con mắt giận dữ trừng lớn của Vu Phạm đành phải tạm thời thu lại.
"Được được được, em nói rõ ràng là được chứ gì." Cái đầu của gười đàn ông này ngoại trừ chứa mấy cái cọc gỗ ra thì chẳng chứa nổi cái gì nữa."Em cho anh biết, ngay từ lúc anh bỏ mặc Điềm Mật một mình ở hành lang nghệ thuật đã là anh không đúng rồi, trong lòng Điềm Mật sẽ rất để ý, chỉ là ngoài miệng không nhắc tới mà thôi. Hơn nữa, khoảng thời gian gần đây anh và Cầu Y Ti thân thiết với nhau như vậy sẽ khiến cho Điềm Mật không vừa lòng, cộng thêm Cầu Y Ti còn có tình ý với anh, nhất định quấn quít lấy anh muốn biến anh trở thành người đàn ông của cô ta, cho nên em mới có thể nói Điềm Mật và Cầu Y Ti có dính líu tới nhau!"
Sau khi thuật lại mọi chuyện một cách đơn giản, khái quát, Liễu Chức Nhân nhìn sắc mặt của Vu Phạm lần lượt thay đổi từ xanh sang trắng, dư quang còn sót lại ở khóe mắt liếc thấy một bóng người mảnh khảnh, cao gầy đang đứng ở đằng sau cái bình phong che cửa ngay phía sau lưng Vu Phạm, cách chỗ này không xa.
Cầu Y Ti không đợi nổi nên vội tới tìm Vu Phạm sao?
Trong lòng Liễu Chức Nhân tràn đầy tò mò, không biết rốt cuộc Vu Phạm sẽ lựa chọn Chân Điềm Mật hay là cô ta đây?
Sắc mặt Vu Phạm thâm trầm nhìn Liễu Chức Nhân, mím môi trầm mặc một lúc lâu.
Trong lòng anh không ngừng nghĩ lại những chuyện theo như lời nói của Liễu Chức Nhân, nghĩ tới khoảng thời gian này bởi vì lý tưởng sáng tác hợp nhau cho nên hai người thường xuyên trao đổi, bàn bạc, hỗ trợ lẫn nhau, nghĩ tới thái độ thân thiện, không ngại cực khổ thường xuyên lên núi thăm anh của Cầu Y Ti.
Anh không phải là không nhận ra, anh cũng biết Cầu Y Ti thường xuyên trong lúc vô ý tiết lộ một chút tâm ý, nhưng anh vẫn luôn khéo léo bỏ qua không dấu vết, bởi vì anh hoàn toàn không có một chút tình cảm nam nữ nào với Cầu Y Ti cả, có cũng chỉ là sự tán thưởng trong lĩnh vực sáng tác mà thôi.
Nghĩ tới đây, anh có thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Liễu Chức Nhân rồi.
Nếu như thái độ tán thưởng của anh làm cho Cầu Y Ti sinh ra những hiểu lầm và ý đồ không đáng có, như vậy anh nên quả quyết dừng lại kế hoạch hợp tác liên kết triển lãm lần này.
"Học trưởng, rốt cuộc trong lòng anh yêu Cầu Y Ti hay là Điềm Mật?" Không chịu nổi sự trầm mặc của Vu Phạm, Liễu Chức Nhân có hơi mất kiên nhẫn đành lên tiếng hỏi.
"Anh chỉ đơn thuần là tán thưởng khả năng sáng tác của Cầu Y Ti, tuyệt đối không thể nào sinh ra tình cảm với cô ấy, cô ấy không phải là người phụ nữ anh muốn." Vu Phạm nhìn Liễu Chức Nhân, vẻ mặt giống như đột nhiên bừng tỉnh, không còn âm u, bừng bừng tức giận nữa."Anh nghĩ anh đã khiến cho Cầu Y Ti hiểu lầm rồi, em mau chóng giúp anh giải quyết chuyện này đi, lập tức thông báo cho cô ấy ngừng hẳn mọi hoạt động trong kế hoạch liên kết triểu lãm."
Lúc Vu Phạm nói lời này, hoàn toàn không phát hiện bóng người núp ở phía sau anh cách đó không xa, giống như nhận được đả kích lớn, toàn thân cứng ngắc y hệt pho tượng.
"Đây là quyết định của anh sao, sẽ không hối hận chứ?" Khóe miệng của Liễu Chức Nhân ngậm cười.
"Tuyệt đối không." Giọng điệu của Vu Phạm cực kỳ kiên định.
Lúc anh vừa dứt lời thì bóng người nhỏ nhắn gợi cảm kia cũng xoay người chạy mất, lưu lại vết chân đau lòng trên sàn nhà.
Nhưng mà Vu Phạm vẫn không hề phát hiện ra điểm khác thường đó, bởi vì hiện tại vào giờ phút này toàn bộ tâm tư của anh đang bị một chuyện khác quấy nhiễu.
"Học trưởng, em lập tức đi giải quyết chuyện này." Liễu Chức Nhân đủ thông minh, trước khi Vu Phạm còn muốn mở miệng nói tiếp, cô đã lướt qua anh làm bộ như muốn đi.
"Đừng vội đi, anh còn có chuyện muốn hỏi em." Vu Phạm cười lạnh kéo cô quay lại, khuôn mặt anh tuấn lại cúi xuống gần cô một lần nữa, hơi thở nguy hiểm, hung dữ lại phả lên mặt cô.
"Học, học trưởng, anh còn muốn hỏi chuyện gì?" Ôi, cô rất sợ chết đây! Liễu Chức Nhân giả bộ phát run vì sợ hãi.
Sắc mặt của Vu Phạm lại trầm xuống lần nữa, ánh mắt hung dữ, nguy hiểm nhìn về phía khuôn mặt cổ điển của Liễu Chức Nhân."Em nói cho anh biết, tại sao Điềm Mật lại biết chuyện anh và Cầu Y Ti hợp tác ăn ý? Là ai nói với cô ấy vậy?"
"Là em nói đấy! Mỗi lần em và Điềm Mật nói chuyện điện thoại thì đều sẽ tán gẫu một chút chuyện không liên quan. Em nghĩ Cầu Y Ti tới chơi cũng không phải chuyện gì quá quan trọng, cho nên mới hàn huyên một chút với cô ấy!" Khẽ nhún vai một cái, cô nói giống như đây là chuyện đương nhiên.
"Liễu, Chức, Nhân ——" Vu Phạm nghiến răng nhìn Liễu Chức Nhân, thật muốn lỡ tay bóp chết cái suy nghĩ trong đầu cô.
"Em phải đi thông báo dừng kế hoạch liên kết triển lãm với Cầu Y Ti. Học trưởng, em đang vội! Bai ~~" thừa dịp trước khi còn chưa bị bóp chết, cô vội vàng nhấc váy dài lên, khéo léo chạy mất.
Sau khi Liễu Chức Nhân chạy mất, Vu Phạm cũng sải bước dài bắt đầu chạy như điên, nhưng không phải là anh muốn đuổi theo bắt Liễu Chức Nhân lại để hành hung, mà là chạy theo hướng ngược lại đi vào nhà lấy chìa khóa xe.
Anh tính chạy xe suốt đêm lên Đài Bắc, ngoài trừ muốn tìm Điềm Mật yêu dấu của anh để giáp mặt giải thích rõ ràng mọi chuyện, mặt khác anh còn muốn đá văng cái tên mập dám to gan ôm ấp cô!
Editor: Ốc Vui Vẻ
Đóng cửa rồi.
Chân Điềm Mật cầm điều khiển từ xa đứng ngoài cửa tiệm cà phê, ấn nút điều khiển đóng cánh cửa sắt bên ngoài. Tối hôm nay cô phải về nhà cha mẹ ngủ cho nên cô đóng cửa tiệm cà phê trước nửa tiếng.
Sau khi xác định cửa đã đóng cẩn thận, cô đi bộ đến trạm tàu điện ngầm gần đó, lên chuyến tàu điện ngầm sau đó bắt một chuyến xe buýt, đi qua vài con phố, trở lại một tòa nhà cũ.
Bởi vì cô phải trông nom việc ở quán cà phê nên ít khi cô về nhà với cha mẹ, nhưng mà từ nhà đến quán cà phê cũng không xa lắm nên thỉnh thoảng cha mẹ cô cũng sẽ đến quán ngồi nói chuyện với cô.
“Cha mẹ, con đã về”. Cô bước vào trong ngôi nhà ấm áp, mẹ đang ngồi trên xích đu đan áo len, còn cha cô rất hứng thú với nấu ăn nên đang làm ổ trên sofa nghiên cứu sách dạy nấu ăn.
“Điềm Mật! Con đã về rồi! Trong bếp có nồi canh gà hầm, để cha lấy cho con một bát”. Cha cô thấy con gái cưng trở lại thì lập tức bỏ sách dạy nấu ăn xuống, vội vã vào phòng bếp.
Mỗi lần cô về nhà đều bị cha mẹ ép ăn nhiều hơn một chút.
“Điềm Mật, con qua đây mẹ đo xem vai rộng bao nhiêu”. Mẹ ngồi bên kia vẫy tay với cô, có lẽ đồ trong tay mẹ là áo len mà mùa đông năm nay cô sẽ mặc.
Chân Điềm Mật ngoan ngoãn đi đến để mẹ cô đo vai, ngực, vòng eo và độ dài của tay áo, cùng lúc đó cha cô cũng bưng một chén cháo gà nấm hương ra, nâng niu trong tay chờ cô uống.
Chân Điềm Mật cảm thấy ấm áp, cô vui khi mình có một nơi để về sửa sang lại những cảm xúc hỗn độn trong lòng. Tình yêu thương mà cha mẹ dành cho cô làm cô xúc động muốn khóc.......