Anh chạy vào trong quầy bar dừng lại trước mặt cô, không kìm lòng được ôm chầm lấy Chân Điềm Mật còn chưa kịp phản ứng.
"Khụ, khụ ——" Chân Điềm Mật bị La Trì Tư với vóc người to con dùng sức ôm chặt, trong lúc nhất thời không khí ở l*иg ngực bị đè nén không đi ra được, có chút thở không nổi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu đỏ bừng lên, cái miệng nhỏ nhắn ho mạnh.
Ông trời ~~ mới có mấy năm thôi, học trưởng anh tuấn cao gầy của năm đó bây giờ sao lại giống hệt như bóng hơi, hoàn toàn biến thành tròn vo rồi hả? Nếu như anh ấy còn không buông tay, sợ rằng cô sẽ bị siết đến tắt thở mất thôi.
"Này, vị tiên sinh này, làm phiền anh thả cô chủ của chúng tôi ra được không? Cô ấy sắp bị anh đè bẹp rồi. . . . . ." Tiểu Mễ đang ở ngoài phục vụ, vội vàng xông lại giải cứu cô chủ, dùng tất cả vốn liếng muốn kéo La Trì Tư ra.
"Cái đó, cái đó ~~ thật sự xin lỗi!" La Trì Tư ngượng ngùng buông Chân Điềm Mật ra.
Chân Điềm Mật xụi chân ngồi xổm xuống, tay nắm chặt vạt áo sơ mi thở mạnh, La Trì Tư thấy thế, liền tốt bụng dùng bàn tay to lớn của anh vỗ vỗ vào lưng của Chân Điềm Mật.
Cái vỗ này vừa hạ xuống càng làm hỏng chuyện! Chân Điềm Mật không chịu nổi lực bàn tay của anh thiếu chút nữa là té nhào xuống mặt đất, nếu không phải là Tiểu Mễ nhanh tay lẹ mắt kịp thời kéo cô lại, thì thật sự cô sẽ ngã rất khó coi.
Nhìn thấy tình huống hỗn loạn này, La Trì Tư càng thêm lúng túng, đưa tay gãi gãi đầu không phải biết phải làm sao.
"Làm ơn ~~ vị tiên sinh này, mời anh bước ra khỏi quầy bar trước được không?" Tiểu Mễ quay đầu lại thưởng cho La Trì Tư một cái nhìn xem thường, tuyên bố rõ ràng cho anh biết, nơi này vì có anh xông vào mà trở nên có vẻ chật chội.
La Trì Tư nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng mà vẻ mặt của anh vẫn còn rất kích động, bộ dáng lộ rõ muốn từ từ ôn chuyện cũ thật tốt với Chân Điềm Mật.
Chân Điềm Mật nhờ sự giúp đỡ của Tiểu Mễ, hít thở dễ dàng hơn, uống một ngụm nước ấm, một lát sau mới ngồi trở lại trên chiếc ghế tròn ở quầy bar nghỉ ngơi.
La Trì Tư vội vàng quay trở lại trước mặt cô, cách một quầy bar sốt ruột nhìn cô. "Điềm Mật, anh vẫn muốn nói xin lỗi với em, những năm gần đây vẫn chưa cơ hội nói ra khỏi miệng, bây giờ rốt cuộc cũng gặp lại, anh ——"
Chân Điềm Mật nhấc cánh tay nhỏ nhắn trắng mịm lên, yếu ớt lắc lắc vài cái với La Trì Tư."Học trưởng, chuyện quá khứ đều đã trôi qua rồi, anh không cần phải nói xin lỗi với em nữa đâu."
"Không, câu xin lỗi này không nói ra, anh sẽ áy náy cả một đời!" La Trì Tư thế nhưng lại tương đối kiên trì, vẻ mặt xúc động phẫn nộ đến đáng yêu.
Chân Điềm Mật bình tĩnh nhìn khuôn mặt tròn vo như một cái vòng lớn, tay đỡ cằm, đáy lòng không khỏi phì cười.
Năm đó nếu như cô biết học trưởng anh tuấn cao gầy lúc đó vài năm sau sẽ biến thành dáng người mập mạp như thế này, cũng sẽ không đau lòng khổ sở vì bị anh phản bội nhỉ? !
"Điềm Mật, em đang cười cái gì vậy?" La Trì Tư bởi vì quanh năm nghiên cứu tâm lý học thiếu vận động cho nên mới phát tướng, khó hiểu nhìn Chân Điềm Mật vẫn xinh đẹp ngọt ngào như xưa.
"Em. . . . . ." Nhìn vẻ mặt bối rối của La Trì Tư, Chân Điềm Mật đột nhiên phát hiện đoạn tình cảm đau thương trước kia luôn canh cánh ở trong lòng cô, giống như trong nháy mắt được đền bù lại, hoàn toàn biến mất không thấy tung tích. "Học trưởng, em rất vui vì được gặp lại anh. Thật đấy, em thật sự vô cùng vui mừng khi có thể nghe chính miệng anh nói ra câu xin lỗi này." Chân Điềm Mật vui vẻ nói với La Trì Tư.
La Trì Tư đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó cũng ý thức được là cô đã thật lòng tha thứ cho mình."Điềm Mật, cám ơn em! Anh cũng vậy, anh thật sự rất vui mừng khi có thể nhận được sự tha thứ của em. . . . . . Bà xã của anh nhất định cũng sẽ rất vui mứng, trước kia lúc anh nhắc tới việc anh từng làm tổn thương tình cảm của một học muội thì cô ấy đã rất tức giận với anh!"
"Học trưởng, anh kết hôn rồi sao?" Chân Điềm Mật cảm thấy thật bất ngờ.
"Đúng vậy! Anh đã kết hôn được một năm rồi, bà xã của anh cũng học tâm lý học, bây giờ cô ấy là đồng nghiệp cùng làm việc trong phòng nghiên cứu của anh." Nói tới bà xã, trên khuôn mặt tròn vo của La Trì Tư hiện lên một tia hạnh phúc.
"Tuyệt quá, em nghĩ học trưởng có thể làm chung lĩnh vực công việc với người con gái mình yêu, thật sự là rất hạnh phúc!" Chân Điềm Mật vừa yêu thích vừa ngưỡng mộ nhìn La Trì Tư, đồng thời trong lòng cũng nhớ tới hình ảnh Vu Phạm và "Cốc" vui vẻ đứng chung một chỗ ở hành lang nghệ thuật, say sưa nói về nghệ thuật sáng tác.
Thật sự là nhìn bọn họ rất xứng đôi. . . . . . Cho dù là công việc hay là ngoại hình thì cũng đều cực kỳ xứng đôi.
Nghĩ tới điều này, Chân Điềm Mật liền có quyết định cho sự đấu tranh trong lòng suốt cả tháng nay của mình.
Cô quyết định rút lui khỏi đoạn tình cảm này, trước khi Vu Phạm còn chưa nói lời chia tay, cô sẽ chủ động rời đi trước!
"Học trưởng, khách quý của anh lại đến thăm nữa đấy, cô ấy đang đợi anh ở phòng tiếp khách. . . . . ." Liễu Chức Nhân nhanh nhẹn đi tới biệt thự gỗ của Vu Phạm, lúc cô bước vào phòng khách không cẩn thận giẫm lên xác điện thoại bị ném vỡ bay tứ phía, dưới lòng bàn chân phát ra những tiếp rắc rắc."Ở đây vừa mới xảy ra bạo động sao?"
Cô kinh ngạc cúi đầu xuống nhìn lướt qua, nhỏ giọng hét một tiếng, thân thể mảnh khảnh thức thời đi ra đợi ở trước cửa, không dám tới gần Vu Phạm đang nổi giận đùng đùng.
"Hiện tại anh thật sự rất phiền, em đi chào hỏi cô ấy là được rồi." Vu Phạm dùng bàn tay to lớn cào nhẹ mái tóc lộn xộn của mình, khuôn mặt ngăm đen của anh ngoại trừ lo lắng còn có vài phần điên cuồng, rối bời.
"Thật sự muốn để cho em đi chào hỏi cô ấy sao? Vị khách quý kia chính là Cầu Y Ti đó! Không phải anh rất hăng hái muốn lập kế hoạch hợp tác với cô ấy, tính đợi sang năm cùng nhau tới Newyork liên kết triển lãm sao?" Cầu Y Ti trong miệng Liễu Chức Nhân, chính là "Cốc". "Em còn tưởng rằng, hiện tại, trong mắt, trong lòng anh đều chỉ có sự tồn tại của Cầu Y Ti, còn về phần những người khác đều đã bị anh quên sạch rồi chứ!"
Nhà nghệ thuật mới nổi gốc Hoa quốc tịch Mỹ này, là một mỹ nữ gợi cảm phóng khoáng, lại còn là một người phụ nữ có dã tâm, muốn bắt được Vu Phạm vào trong lòng bàn tay mình.
"Chức Nhân, giọng điệu của em rất kỳ quái. . . . . . Em đang ám chỉ cái gì vậy?" Lại thêm một người nói chuyện không rõ ràng không rành mạch.
Con ngươi đen sâu thẳm lạnh lùng của Vu Phạm quét về phía Liễu Chức Nhân, nhiệt độ trong phòng nháy mắt đã giảm xuống vài độ.
Đổi thành người khác, có lẽ đã lạnh run đến mức nổi da gà, nhưng Liễu Chức Nhân đã sớm luyện thành công phu mình đồng da sắt, căn bản là không hề sợ hãi trước ánh mắt lạnh lẽo này của Vu Phạm, cũng không hề sợ hãi trước sắc mặt hung ác nham nhiểm của anh.
"Có sao?" Liễu Chức Nhân cũng không muốn thừa nhận.
"Em có." Anh giận dữ trừng mắt, sau đó đi về phía đối diện với cô, bàn chân to lớn giẫm lên những mảnh vỡ đáng thương kia. Aiz, chúng lập tức nạt vụn đến mức thê thảm không nỡ nhìn."Rốt cuộc em muốn nói cái gì?"
Có lời gì thì mau nói! Hiện tại anh đang bị ghen tuông công tâm, cũng sắp muốn hộc máu luôn rồi, không rảnh rỗi tiêu hao thêm thời gian với cái người phụ nữ thông minh này đâu.
"Thật sự muốn em nói ra sao?" Nhìn Vu Phạm, Liễu Chức Nhân to gan trả lời.
"Không nói thì cút ngay ra ngoài." Vu Phạm tức đến mức khóe mắt và khóe miệng đều co giật.
"A, vậy em cút đi đây." Ai ngờ Liễu Chức Nhân căn bản là không hề để ý tới uy hϊếp của anh, lập tức quay đầu đi ra ngoài. "Dù sao cái em muốn nói cũng chính là chuyện của Điềm Mật, có lẽ bây giờ anh cũng nghe không lọt tai đâu. Bây giờ trong lòng anh chỉ có Cầu Y Ti, đâu còn để ý tới Điềm Mật. . . . . ." Có người mới liền quên người cũ!