Nụ Hôn Ngọt Ngào

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Anh là một người rất thích uống cà phê, nên anh lặn lội đến nơi rất xa chỉ để mua được cà phê nguyên chất. Nhưng thật không may cho anh, khi anh đến nơi thì tiệm cà phê đã đóng cửa và treo bảng nghỉ b …
Xem Thêm

Chậm rãi xoay người lại, cô nhỏ giọng ê a kêu loạn mấy tiếng rồi vén chăn lên, đôi chân thon dài xinh đẹp khẽ di chuyển bước xuống giường, thân thể mềm mại không mảnh vải che thân thật vất vả mới ngồi dậy được, đang muốn khom người nhặt chiếc áo khoác bị vứt ở dưới chân lên thì bỗng nhiên một luồng khí nóng ập đến. Một bức tường thịt chắc nịch dựa vào trên chiếc lưng trần trắng muốt của cô, một cánh tay trần trụi rắn chắc vươn ra từ phía sau lưng cô, ôm chặt eo thon của cô.

"Em sẽ không định lén lút bỏ xuống núi đấy chứ!" Giọng nói khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ của Vu Phạm vang lên ở bên tai cô.

Hơi thở thuộc về riêng anh trêu chọc trên gáy cô vén tóc mai bên gò má của cô lên, râu ria mới mọc chọc vào làm cô ngưa ngứa, chỗ da thịt bị hơi thở của anh lướt nhẹ qua có cảm giác tê dại ——

". . . . . . Không, không phải như vậy. . . . . ." Thân thể mềm mại xinh đẹp đột nhiên cứng đờ, mấy giây sau thân thể mềm mại mới lại thả lỏng lần nữa.

"Vậy em tính đi đâu?" Chóp mũi của anh cọ xát ẩn giấu sự thân thiết ở trên cổ của cô, bàn bay vòng qua ở bên eo cô cũng không an phận bò lên trên, muốn bắt lấy cái vật khiến anh khát khao kia. . . . . .

Khí lạnh vừa kéo tới, cô lập tức nắm bàn tay của anh lại. "Bây giờ không thể!"

Khẩn trương gọi nhỏ, cô cảm thấy. . . . . . sắp không nhịn nổi.

Cảm nhận được sự căng thẳng của cô, thân thể cường tráng của Vu Phạm đột nhiên ngồi thẳng lên, bàn tay to lớn xoay thân thể của cô quay lại đối diện với mình, cúi xuống nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô.

"Sao vậy? Tối hôm qua anh rất thô lỗ làm em đau sao?" Anh cũng bắt đầu khẩn trương theo cô, hơn nữa tâm trạng khẩn trương của anh còn nhiều hơn cô gấp mấy lần.

Thật là, tối hôm qua anh đã quá nôn nóng, cho nên mới có thể không kiềm chế được bản thân nhiều lần đòi hỏi cô. Kết quả là giày vò thân thể gầy bé mảnh khảnh của cô suốt cả đêm, làm hại cô bây giờ có thể là. . . . . . cực kỳ đau nhức.

Bị anh dùng sức xoay người lại, Chân Điềm Mật cảm thấy toàn bộ xương cốt của cô đã cực kỳ dễ vỡ giờ lại muốn tan ra một lần nữa.

"Đúng vậy, anh làm em đau ——" cắn răng một cái, cô đau xót kêu lên ."Anh. . . . . . Không chỉ làm em đau, còn phá hủy xương cốt của em. Làm hại em bây giờ vừa mỏi vừa đau, ngay cả muốn xuống giường đi toilet cũng không đi nổi!"

Muốn trách muốn la tất cả đều nói hết một lần luôn đi!

Cô đã không nhịn được nữa rồi, hoàn toàn không để ý tới sự rụt rè. Bởi vì nếu cô còn không đi toilet, sợ rằng sẽ giải quyết ngay tại chỗ mất. Như vậy thì sẽ rất khó coi.

"Em muốn ——" Vu Phạm bị trách cứ, sau khi sững sờ thì chợt giật mình hiểu rõ.

Anh đáp lại bằng hành động ngửa đầu cười to thành tiếng.

Khuôn mặt nổi giận đỏ bừng, cô bây giờ mới là lần đầu nếm thử cảm giác đau nhức khó chịu toàn thân. Làm cho cô muốn đi vào phòng tắm cũng không có sức để mà đi.

"Được rồi, anh có thể mau mau ôm em đi toilet được không?" Nếu không thì buông tay ra để cho cô tự mình dùng cách di chuyển "dạo bước ngoài không gian vũ trụ", có lẽ một giây tiếp theo cô có thể kịp đạt tới giai đoạn thành công.

Vu Phạm ngừng cười, nhanh chóng bế cô lên, chạy ào vào phòng tắm, trực tiếp đặt chính xác cái mông tròn trịa xinh đẹp của cô lên bồn cầu.

Cô không mảnh vải che thân, vừa vặn bớt đi công đoạn cởϊ qυầи phiền phức.

"Anh. . . . . . Mau ra ngoài đi! Anh như vậy bảo em làm sao. . . . . . làm sao. . . . . ." Cái mông xinh đẹp của Chân Điềm Mật dính vào trên bồn cầu, khuôn mặt đỏ ửng muốn đẩy anh đi ra ngoài.

Vu Phạm ngầm hiểu là cô đang lúng túng, khuôn mặt tuấn lãng ẩn chứa ý cười, quay lưng lại, cái mông khêu gợi của anh lắc lắc ở trước mặt cô hai cái, sau đó mới biến mất ở phía sau cửa.

Khi cửa đã đóng lại, Chân Điềm Mật ngồi ở trên bồn cầu trừng lớn hai mắt, hai tay ôm lấy gò má đang đỏ bừng nóng rực, trái tim nhảy loạn thình thịch, trong cơ thể có một cơn khô nóng ập tới ——

Trời ạ! Vấn đề cấp bách trước mắt là muốn đi toilet, chứ không phải là lộ vẻ háo sắc đâu!

Bàn tay nhỏ bé phủ lên chiếc trán trắng bóng sạch sẽ, trong lòng im lặng kêu rên, cô khép chặt hai chân thon dài lại, xấu hổ giải quyết vấn đề sinh lý vô cùng cấp thiết của mình. . . . . .

Rất gấp ㄋㄟ.

Hai ngày sau liên tục mưa to, con đường trên núi bởi vì có đất đá sụp đổ, khiến cho giao thông trên một số đoạn đường bị cắt đứt. Nhưng thật may là cũng không xảy ra mấy loại tình trạng thê thảm như lũ quét, bùn lầy… gây chấn động lòng người giống như mấy loại tin tức trong báo thường hay viết, chỉ là tạm thời không có cách nào có thể xuống núi được mà thôi.

Theo như cuộc điện thoại Vu Phạm vừa gọi hỏi thăm công sở phía nông thôn, đoạn đường bị tắc nghẽn đang trong giai đoạn khai thông, sẽ được giải quyết rất nhanh. Bởi vì sau khi thời tiết tốt hơn trời quang mây tạnh trong vòng hai ngày tới, rất nhiều du khách đang trong kỳ nghỉ sẽ lên núi chơi, nếu như không nhanh chóng khai thông đoạn đường bị tắc nghẽn, rất có thể sẽ tạo thành thiệt hại lớn cho những người dân kinh doanh nhà trọ ở trên núi.

"Ngày mai chắc là có thể xuống núi rồi, hôm nay tạm thời em cứ ở lại chỗ anh trước đã." Cúp điện thoại, Vu Phạm dùng giọng điệu khá vui vẻ kề sát tai người ở bên cạnh anh, nhanh chóng nói kết quả cho Chân Điềm Mật biết.

Cái miệng nhỏ nhắn của Chân Điềm Mật hơi hạ xuống, tâm tình của cô cũng không hề vui vẻ giống như Vu Phạm.

"Cười một cái đi, cùng ở một chỗ với anh chẳng lẽ không tốt sao?" Bàn tay to lớn của Vu Phạm vân vê mấy sợi tóc của cô.

Mái tóc quăn của cô đã đổi thành tóc thẳng, màu tóc cũng đã thay đổi, càng thêm quyến rũ nữ tính hơn. Hơn nữa sau khi trải qua hai ngày thân mật, cô càng tăng thêm vài phần cảm giác thành thục mê người, giống như một quả đào mật vừa ngọt vừa mềm khiến cho người ta thèm thuồng——

Trong đầu Vu Phạm tràn ngập mộng tưởng, bỗng nhiên bụng dưới lại căng thẳng lần nữa.

Trời ơi, anh lại muốn ôm ấp cô nữa rồi.

Không biết nếu Chân Điềm Mật biết được nhu cầu của anh lại lớn mạnh và cấp bách như vậy, liệu có khi nào cô sẽ muốn chạy trốn hay không?

Hai ngày nay toàn bộ thân thể xương cốt mềm mại nhỏ nhắn của cô đã bị anh giày vò rất nhiều lần. Anh nghĩ cô muốn nhanh chóng xuống núi như vậy, có lẽ là muốn chạy trốn chăng? !

"Em rất lo lắng chuyện trong tiệm, không biết Điềm Lệ có trông chừng tiệm cẩn thận hay không. . . . . ." Sắc mặt cô lộ vẻ lo lắng, rõ ràng là không hề chú ý tới việc toàn bộ tâm tư của Vu Phạm đều đang rơi hết vào trên người mình.

"Ừ. . . . . . Về việc này sao! Quả thật đúng là làm cho người ta lo lắng." Vu Phạm miễn cưỡng dời tâm tư của mình sang vấn đề khác, cánh tay vòng qua đặt trên hông của cô, kéo cô cùng đi ra khỏi phòng, trong đầu hiện lên bộ dáng lần đầu tiên gặp mặt Chân Điềm Lệ giống hệt như hoa khổng tước, cách ăn mặc khiến cho người ta phải hoa mắt chóng mặt.

Nghe thấy anh nói như vậy, Chân Điềm Mật phì cười một tiếng.

Cô biết ấn tượng của Điềm Lệ ở trong đầu Vu Phạm rất khoa trương, nhưng mà anh cũng không hiểu rõ Điềm Lệ. Thật ra thì mặc dù Điềm Lệ cực kỳ yêu thích thời trang thịnh hành, nhưng mà con bé lại rất có bản lĩnh đó! Tài năng thiết kế của con bé ở nước ngoài đã dần dần được bộc lộ, không tới hai năm tuyệt đối có thể vang danh khắp nơi.

"Em cười như vậy tức là cũng tán thành lời nói của anh đúng không?" Bước ra khỏi phòng, không khí mát mẻ lành lạnh tràn vào mũi và phổi, khiến cho Vu Phạm cảm thấy thân thể của mình không còn nảy sinh khát vọng và khẩn trương căng thẳng vì sự đơn thuần của cô nữa.

Thêm Bình Luận