Nụ Hôn Ngọt Ngào

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Anh là một người rất thích uống cà phê, nên anh lặn lội đến nơi rất xa chỉ để mua được cà phê nguyên chất. Nhưng thật không may cho anh, khi anh đến nơi thì tiệm cà phê đã đóng cửa và treo bảng nghỉ b …
Xem Thêm

------------

Chú thích

[1] kiểu tóc ‘Pháo trùng thiên’ (冲天炮的发型)

Editor: SunniePham

10 giờ buổi sáng ngày thứ ba, sau một ngày nghĩ lễ. Quán cà phê Điềm Mật lại bắt đầu buôn bán. (DĐLQĐ)

Thiết Môn hiện giờ đang cuốn lên, toàn bộ ca phục ngày hôm nay anh đều làm hết. Bây giờ anh đang lau chùi cái bàn DiễnđànLêQuýĐôn.thủy tinh, bởi vì sắp đến thời gian ăn trưa. Còn một người nữa đang ở trong bếp chuẩn bị nguyên liệu và nấu canh, để chuẩn bị thức ăn cho nhân viên văn phòng .

Chân Điềm Mật cũng đang bận rộn tại quầy bánh, từ sáng sớm cô đã tới cửa hàng bánh ngọt lấy về rất nhiều loại bánh ngọt, phô mai và sữa tươi, sau đó trở về đây bỏ tất cả vào tủ lạnh.(DĐLQĐ)

Cái tủ lạnh trong suốt này có thể làm cho các vị khách tới quầy bánh này nhìn rõ những món bánh ngọt được trưng bày bên trong, sau đó họ có thể thoải mái lựa chọn món bánh hợp với khẩu vị của mình.

"Cốc cốc!"

Lúc Chân Điềm Mật đang ngổi xổm ở tủ lạnh để đặt chiếc bánh cuối cùng vào bên trong, thì có người gõ vào cửa thủy tinh của tủ kính.

Chân Điềm Mật giương mắt lên, trước mặt cô hiện ra một khuôn mặt đầy nam tính.

"Hi!..." Khóe miệng của người đó hiện lên một nụ cười đáng yêu, đôi má hiện lên vẻ ngượng ngùng.

"Anh có thể uống một ly cà phê vào buổi sáng không?" Tối qua cô trọ qua đêm với Vu Phạm ở Đài Bắc, sáng sớm hôm nay quán cà phê còn chưa mở cửa thì anh ta đã có mặt rồi.

Anh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, trong lòng anh trở nên ấm áp.

"Ừ... Đợi một lát nữa em sẽ mang ra cho." Cô để bánh ngọt vào trong tủ xong, đứng dậy chạy vào phòng bếp.(DĐLQĐ)

Ba phút sau Chân Điềm Mật quay lại,DiễnđànLêQuýĐôn. trên tay đang bưng một chiếc mâm trắng tinh bằng gốm sứ. Phía trên có một chiếc đĩa, bên trong là bánh mì vị tỏi, một cái trứng ốp lếp và hai miếng chân giò hun khói.

"Đây là?" Anh dùng điệu bộ đầy phóng khoáng đi tới trước quầy bánh, khi cô đi ra khỏi phòng bếp, ánh mắt của anh đã ở trên người cô.

"Bữa sáng của anh." Cô đêm chiếc đĩa đặt trước mặt anh, rồi lấy ra một cái hộp hình vuông trong chiếc giỏ trúc bên cạnh, bên trong có dao nĩa và khăn ăn. "Cà phê sẽ mang tới ngay. Anh ăn cái này trước đi."

"Cám ơn!" Bây giờ cái mà anh muốn ‘thưởng thức’ nhất chính là đôi môi ngọt ngào của cô.

Nụ hôn ngọt ngào tối hôm qua làm cho anh đến giờ khó có thể quên nha!(DĐLQĐ)

Hy vọng thì hy vọng, nhưng anh vẫn cố kiềm chế chính mình không đυ.ng vào cô. Bởi vì trong này không chỉ có mình cô, mà còn có hai người, một đang lau kính, một đang lau bàn, nhưng thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía họ.

Vu Phạm nhìn bóng dáng nhỏ xinh đang bận rộn mở máy, sau đó chạy đi pha cà phê. Trong chốt lát hương cà phê lan tỏa khắp nơi.

"Tuần sau A Tuấn về nước, DiễnđànLêQuýĐôn.nó muốn đi leo núi một chuyến. Nếu em sợ leo núi mà không có bạn bè, anh sẽ dẫn em đi." Anh lợi dụng việc của A Tuấn để mời cô leo núi. Lý do này anh phải dùng cả đêm hôm qua, suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra.

Chân Điềm Mật bưng cà phê đến cho anh, nhận danh thϊếp và địa chỉ của phòng trưng bày tượng gỗ nghệ thuật Vu Phạm. "Trong thời gian nghỉ lễ một tuần này, tôi sợ rằng mỗi ngày tôi đều phải đến nhà chú Thái hàng xóm ". Cô tuy mỉm cười ngọt ngào nhưng vẫn từ chối lời mời của anh.

Cô một mực từ chối, làm cho cà phê anh vừa uống đều mắc nghẹn ở cổ họng.(DĐLQĐ)

Anh nuốt nhanh cà phê vào, muốn mở miệng thuyết phục cô, kết quả là có người đã mở miệng trước. "Nếu chị muốn nghỉ ngơi thì cứ đi đi, mọi việc trong tiệm tạm thời em có thể giúp chị trong chừng."

Vu Phạm và Chân Điềm Mật điều đồng thời đưa mặt về người mới vừa nói.

Đây là một cuộc gặp mặt ngoài ý muốn! Vu Phạm nhìn người này và Châm Điềm Mật cực kỳ giống nhau, nhưng mà màu tóc lại là màu cà phê, còn nhuộm hightlight màu xanh, vàng, xám nhạt, tóc xõa tứ tung. Dáng vẻ thì mảnh mai.

Một tay của cô ấy thì đang cầm một chiếc hộp, tay còn lại thì xách chiếc túi xách hàng hiệu. Chân mang một đôi giày cao gót đỏ tươi, từng bước đi đều thẳng lưng, làm cho nhưng người đang đứng trong tiệm cà phê đều hổn loạn.

"Điềm Lệ? Em, em, em... sao em lại ở đây?" Vẻ mặt Chân Điềm Lệ đầy sợ hãi, xoay người chạy ra khỏi quầy bánh.DiễnđànLêQuýĐôn. Cô như con chim bay nhanh tới trước mặt cô gái vừa đi vào, tay run lẩy bẩy chỉ vào cô gái ấy. "Ông trời ơi! Là tôi hoa mắt sao? Hay là tôi nhìn thấy ảo ảnh rồi?" Tiếp theo là cô lấy hai tay ôm lấy mặt của mình, không dám nhìn tiếp.

Chân Điềm Mật không thể tin được là Chân Điềm Lệ lại xuất hiện trước mặt cô.

Vu Phạm đang ngồi ở quầy bánh, nghe thấy cách gọi của Chân Điềm Mật, nhìn lại cô gái này. Cho dù ai nhìn thấy cô gái này cũng phải hoa mắt, bởi vì cô ấy ăn mặc thực sự là rất kí©h thí©ɧ.(DĐLQĐ)

"Ngu ngốc, chẳng phải em đang đứng trước mặt chị sao. Làm sao là ảo ảnh được?" Chân Điềm Lệ nhanh chóng nhéo hai má của Chân Điềm Mật. "Em đặc biệt trở về thăm chị, thuận tiện đưa đồ cho chị." Cô giơ một chiếc hộp lên, bên trong có thứ gì cần thiết cho Chân Điềm Mật.

Cảm nhận được sự đau đớn của đôi má, Chân Điềm Mật mới tin đây không phải là ảo ảnh. Vội vàng chạy tới ôm lấy em gái mình.

"Oa... Rốt cuộc em cũng trở về! Quá tuyệt vời, tối nay chúng ta cùng nhau trở về nhà đi. Cha mẹ nhất định sẽ rất vui mừng." Hai người vừa ôm, vừa nói, còn vùi đầu vào nhau. Nhìn y như là hai con sư tử cái.

"Chị, em không muốn nhanh như vậy mà chui đầu vào lưới đâu. Trước tiên là chị trở về nói chuyện về em, còn em thì ở trong này làm tổ... Một tuần sau, em sẽ trở về báo danh. Không cần chị đi theo đâu." Chân Điềm Lệ bắt lấy tay của chị mình, nhanh chóng đưa ra quyết định, nhìn chị mình hưng phấn quá mức.

"Được rồi, chị sẽ giúp em lần này. DiễnđànLêQuýĐôn.Thu nhận em ở đây vài ngày." Chân Điềm Mật rất hiểu rõ em mình, nó sợ nhất là trở về nhà nhìn cha mẹ cứ nhắc đi nhắc lại.

"À, em nói là sẽ tới đây giúp đỡ..." Nhắc tới việc này, Chân Điềm Lệ liền chuyển mắt nhìn người đàn ông đang điềm tĩnh ngồi uống cà phê. "Chị! Chị thật sự là muốn đi hèn hò cùng người đàn ông đó sao?"

Khi Chân Điềm Lệ nhắc tới Vu Phạm, Chân Điềm Mật mới nhớ là Vu Phạm vẫn còn ngồi đây.(DĐLQĐ)

Chân Điềm Mật liếc nhìn Vu Phạm một cái, rồi khẩn trương quay lại nhìn em gái mình nói: "Ách, anh ta chỉ là một người bạn của chị thôi. Nhà anh ta nằm ở phía nam trên núi. Chị nghĩ anh ta chỉ muốn nói đùa thôi. Cho nên mới rủ chị đi chơi một chuyến."

Chỉ là một 'người bạn'?!

Vu Phạm nghe xong, trong nháy mắt sắc mặt liền lạnh xuống.

Cô ấy chỉ mới hôn một người đàn ông, thì có thể liệt vào danh sách là 'bạn bè'? Ý tứ của cô là chỉ xem anh là một người bạn bình thường.

Nghĩ vậy, sắc mặt của Vu Phạm càng đen lại.

So với sắc mặt của Vu Phạm, thì biểu tình của Chân Điềm Mật đang rất vui vẻ, trên miệng lúc nào cũng cười tươi.

Chân Điềm Mật nhìn thấy biểu DiễnđànLêQuýĐôn.tình kỳ lạ của em mình, sau đó mới quay đầu nhìn theo ánh mắt của cô. Nhìn về phía Vu Phạm, thấy sắc mặt của anh rất khó coi.

Làm sao vậy? Cô giới thiệu như vậy, làm cho anh mất hứng sao?

Đang lúc Chân Điềm Mật muốn nói gì đó với anh, thì Vu Phạm lại đột ngột đứng dậy, từ trong ví da rút ra một tờ tiền giá trị lớn đặt lên bàn, sau đó thân hình cao lớn đi về phía hai người.(DĐLQĐ)

"Điềm Mật, cám ơn bữa sáng và cà phê của cô." Gương mặt anh cực kỳ khó coi, nói với Châm Điềm Mật một lời cảm ơn, rồi dùng âm thanh lạnh lùng nói: "Tôi muốn lên núi, hoan nghênh hai người có rãnh thì tới chơi."

Sau đó anh lướt qua các cô, gương mặt tuấn tú đầy tối thui mà rời đi.

Anh bị làm sao vậy? Giống như ngày hôm qua vậy. Cô chỉ là vô tâm trêu trọc anh thôi mà.

"Vu Phạm..." Chân Điềm Mật muốn gọi anh, nhưng mà âm thanh lại mắc kẹt trong cổ họng, không thể nào nói ra được.

Thêm Bình Luận