Chương 16

Cả quãng đường Mộ Dữu đều suy nghĩ, có nên tìm cớ trở lại trường học hay không.

Nhưng từ trong bệnh viện đi ra, trường học và chung cư của Doãn Mặc đi theo hướng ngược nhau, mắt thấy càng đi càng xa, Doãn Mặc chắc là sẽ không quay đầu lại nữa.

Cuối cùng Mộ Dữu hít sâu một hơi, cảm thấy vẫn nên quên đi.

Nhận giấy đăng ký xong, hai người bọn họ đều phải đối mặt với vấn đề qua đêm cùng nhau, chuyện nên đến sớm muộn gì cũng sẽ đến, muốn trốn cũng trốn không được.

Hơn nữa, tính tình Doãn Mặc nhạt nhẽo như vậy, không chừng còn có thể giống như trước kia, bản thân mình lựa chọn ngủ ở phòng sách.

Kỳ thật Mộ Dữu cảm thấy trải nệm ngủ ở phòng sách cũng không tốt, sàn nhà cứng như vậy, ngày hôm sau đi làm cả người anh không khó chịu sao?

Có điều nếu anh kiên trì, Mộ Dữu vẫn sẽ nguyện ý ủng hộ anh.

Đến lúc đó đề nghị anh mua một cái giường trong phòng sách, coi như là thể hiện một chút quan tâm của người vợ trên thỏa thuận này.

Trong lúc thất thần, cô phát hiện Doãn Mặc rẽ hướng tại ngã tư đèn giao thông.

Không phải trở về căn hộ phải đi thẳng sao?

Có lẽ là nhìn ra sự hoang mang của cô, Doãn Mặc nói: "Không phải muốn ăn thịt hầm sao, vào siêu thị một chút vậy."

Nhắc tới thịt hầm, khóe miệng Mộ Dữu hơi co giật một chút.

Ghé mắt quan sát gương mặt nghiêm túc của Doãn Mặc, trong lòng cô lại thầm nghĩ.

Tính cách nhàm chán này bình thường đều là bề ngoài lãnh đạm nội tâm cuồng nhiệt, Doãn Mặc người này trong ngoài rõ ràng đều là lạnh lùng.

Khoảnh khắc cuồng nhiệt duy nhất, có lẽ là đêm say rượu.

Nhưng trong trạng thái say rượu, thực sự chẳng đáng để tham khảo.

Chỉ có thể nói, loại người lãnh đạm như anh, sau khi uống rượu cũng sẽ giống như con người bình thường, có du͙© vọиɠ mà thôi.

Mộ Dữu suy tư, bất thình lình lại hỏi một câu: "Tối nay uống rượu không?"

"Hửm?" Giọng người đàn ông nhẹ nhàng, lộ ra vài phần hoang mang và khó hiểu.

Mộ Dữu trong lòng hơi bồi hồi, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển: "Ý tôi là, có phải dượng nhỏ còn ở chỗ anh hay không, buổi tối hai người bình thường có uống rượu hay gì đó hay không. Đúng rồi, dượng nhỏ ngủ ở đâu, phòng sách sao?"

Mộ Dữu đột nhiên tỉnh táo lại, nếu như hai ngày nay dượng nhỏ trải đệm nằm dưới sàn ở phòng sách.

Doãn Mặc kia không nghi ngờ gì, đêm nay tuyệt đối phải ngủ cùng cô trong phòng ngủ chính!

Dù sao ở trước mặt dượng nhỏ, hai người bọn họ vừa mới đăng ký kết hôn đã tách ra ngủ riêng thì không được.

Trong lúc nói chuyện, Doãn Mặc đã dừng xe trong hầm.

Anh lạnh nhạt nói: "Cậu ấy đi khách sạn rồi."

Giản Quý Bạch ngủ cả đêm trên sàn phòng sách, oán giận đau lưng, cùng ngày đó đã đặt phòng khách sạn sang trọng.

Giản Quý Bạch có chuyện làm ăn cần phải bàn bạc, khách sạn vừa hay cách nơi làm việc khá gần.

Ánh mắt Mộ Dữu khẽ động.

Nói cách khác, phòng sách tối nay không có ai ở!

Doãn Mặc vòng qua, giúp cô mở cửa xe phụ, thấy cả người cô ngơ ngác, hỏi: "Nghĩ cái gì?"

"Không có gì."

Đây là lần đầu tiên Mộ Dữu và Doãn Mặc đi siêu thị.

Mộ Dữu cho rằng, nhân vật to lớn bận rộn mỗi ngày như anh, hẳn là sẽ không tự mình đến những nơi như thế này.

Giống như chú nhỏ của cô, trong mỗi căn biệt thự, cơ bản đều có người giúp việc.

Chú ấy vì để thuận tiện cho công việc, có đôi khi ở biệt thự, có đôi khi ở dinh thự, có khi thậm chí còn trực tiếp ở trong phòng khách sạn, hành tung vẫn luôn lơ lửng bất định.

Mộ Dữu hoài nghi, chú nhỏ sống đến từng tuổi này rồi, có lẽ đến nay ngay cả nước tương cũ và nước tương mới cũng ngây ngốc không phân biệt được.

Nhưng Doãn Mặc hết lần này tới lần khác lại không như vậy.

Gương mặt này của anh nhìn không giống như sẽ đặc biệt quan tâm đến một thứ gì đó, nhưng lối sống lại làm cho người khác thật bất ngờ.

Giống như giờ phút này, anh mặc âu phục đắt tiền, dùng đôi tay ký tên lên trên những hợp đồng mấy trăm triệu kia, tỉ mỉ lựa chọn nguyên liệu nấu cơm tối nay.

Vốn nên là một vầng trăng sáng trên trời thanh tịnh, thanh quý cao ngạo, xa xa không thể chạm tới, lại dễ dàng rơi vào phàm trần, rơi vào thế gian này.

Hình ảnh này vốn nên có chút kỳ quái, nhưng anh lại không làm cho người ta cảm thấy bất hòa chút nào, thậm chí lưu loát tự nhiên, giống như là đã làm việc này rất nhiều lần.

"Tại sao anh thích tự mình nấu ăn vậy?" Mộ Dữu đi theo phía sau anh, nhìn anh đem nguyên liệu nấu ăn đã chọn xong bỏ vào xe đẩy.

Doãn Mặc đẩy xe đi về phía trước: "Lúc nấu ăn, đầu óc trống rỗng, có thể xem như là một cách để nghỉ ngơi."

Mộ Dữu nhất thời không biết nói cái gì cho phải, miễn cưỡng giơ ngón tay cái lên: "Vậy phương thức nghỉ ngơi này của anh thật đặc biệt."

Doãn Mặc nói: "Lúc còn rất nhỏ, bố anh có thời gian rảnh rỗi sẽ thích nấu ăn dỗ cho mẹ anh vui vẻ, ông ấy luôn lôi kéo anh phụ giúp. Anh bận rộn với việc học, thời gian ở với họ không nhiều, thỉnh thoảng nấu một bữa ăn với nhau, cũng là một hình ảnh rất tốt cho gia đình. Dần dần, anh đã quen với nó. ”

Anh vừa nói như vậy, Mộ Dữu cũng có thể hiểu được.

Doãn Mặc là một người ít nói, trước mặt bố mẹ anh cũng như vậy.

Đối với loại người ít nói như vậy, không dễ dàng gì có thể gần gũi với bố mẹ.

Lôi kéo anh cùng nhau nấu mấy món ăn ngon, ít nói chuyện, hành động nhiều hơn, quả nhiên là một bữa tiệc nhỏ trong gia đình ấm áp.

Suy nghĩ về hình ảnh đó, làm cho mọi người cảm thấy rất ấm áp.

Ông Doãn và bà Doãn là cặp vợ chồng ân ái nổi tiếng trong xã hội thượng lưu, hai người bọn họ quả nhiên rất hiểu được cách làm cho gia đình hòa thuận.

Có điều bọn họ phỏng chừng cũng không nghĩ tới, cuối cùng bồi dưỡng trù nghệ của con trai mình tốt như vậy, còn trở thành phương thức giải tỏa áp lực của anh.

Chuyện duy nhất có chút đáng tiếc, đứa con trai này của bọn họ không có bất kỳ cảm xúc gì.

Sinh ra trong một gia đình ấm áp như vậy, vẫn không hiểu tình yêu như vậy, phỏng chừng đời này cũng không cứu được.

——

Trở lại căn hộ, Lúc Doãn Mặc thay quần áo vào phòng bếp nấu ăn, Mộ Dữu nghiêng ngả xem TV trên sô pha.

Hách Mộng Thành gửi wechat cho cô, hỏi tình hình ông nội cô thế nào.

Hai ngày nay cô xin nghỉ phép không ở trường, nói với bạn cùng phòng về chuyện phẫu thuật của ông nội.

Mộ Dữu trả lời: [Phẫu thuật rất thành công, bác sĩ nói từ từ hồi phục, sau này thường xuyên kiểm tra lại là được.]

Hách Mộng Thành: [Vậy thì tốt rồi, ngày mai cậu có đến lớp không?]

Mộ Dữu: [Ừm, sáng sớm sẽ về.]

Hách Mộng Thành: [Đúng rồi, hôm nay giáo viên Cận của đoàn trường tìm cậu, tớ nói nhà cậu có việc nên xin nghỉ, ông ấy nói sau khi cậu trở về trường, lựa thời gian đến văn phòng của ông ấy một chút.]

Mộ Dữu hỏi Hách Mộng Thành: [Không nói chuyện gì sao?]

Hách Mộng Thành: [Không nói.]

Mộ Dữu: [Được rồi, đã biết.]

Cùng Hách Mộng Thành tán gẫu thêm vài câu, Mộ Dữu cảm thấy có chút mệt mỏi.

Hai ngày nay lo lắng cho bệnh tình của ông nội, cô đã không ngủ ngon trong một thời gian dài.

Cơn buồn ngủ xâm chiếm vào đầu óc, cô đã sớm quên Doãn Mặc đang nấu cơm trong phòng bếp, bất giác đặt điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại và rất nhanh chìm vào giấc ngủ say.

Doãn Mặc tháo tạp dề từ phòng bếp đi ra.

Vốn định gọi cô rửa tay ăn cơm, vừa tới gần liền nhìn thấy tư thế ngủ điềm đạm nhu thuận của cô.

Mấy ngày nay ở trong bệnh viện, cô không trang điểm, lúc này khuôn mặt trắng nõn, lại trời sinh lông mày đẹp tự nhiên và môi đỏ như son, dung mạo xinh đẹp.

Có lẽ cảm thấy lạnh, cả người cô cuộn tròn, mi tâm thoáng nhíu lại.

Doãn Mặc nhìn đồng hồ treo tường, không đánh thức cô, đi qua tắt TV, nhẹ nhàng kéo tấm chăn ở cuối, đắp cho cô.

Sự ấm áp bao trùm, hàng lông mày đẹp của cô dần dần giãn ra, ngủ ngon hơn.

Phòng khách rất yên tĩnh, chỉ có đồng hồ treo tường hoạt động từng giây từng phút.

Mộ Dữu cảm thấy trời như đã tối đi, giống như ngủ thật lâu, lúc tỉnh lại phát hiện mình ngủ trên sô pha ở chung cư của Doãn Mặc.

Doãn Mặc mặc quần áo ở nhà tối màu, giờ phút này đang ngồi trên ghế sô pha làm việc, trên đầu gối anh đặt máy tính xách tay, ngón tay thỉnh thoảng gõ nhẹ lên bàn phím.

Vầng sáng phản chiếu xương ngón tay sạch sẽ rõ ràng của anh, tỏa ra ánh sáng trắng lạnh.

Anh khẽ cúi đầu, mày kiếm rậm rạp, đường cong ở cằm uyển chuyển, cả người anh tuấn trầm ổn.

Mộ Dữu khẽ giật giật, người đàn ông chuyên chú bên kia quay đầu lại, đối diện với đôi mắt buồn ngủ mênh mông của Mộ Dữu.

Trong nháy mắt tiếp theo, anh đứng dậy, giọng nói thanh đạm: "Đói không, dậy rồi thì ăn cơm tối đi."

Anh bật đèn phòng khách, trong phòng lập tức sáng như ban ngày, Mộ Dữu theo bản năng giơ tay che đi ánh sáng gay gắt.

Một lúc lâu, cô quen dần, liếc nhìn thời gian trên tường, hơn mười một giờ.

Cô ngủ trên ghế sô pha ít nhất là ba tiếng đồng hồ rồi.

Mộ Dữu lười biếng, đi rửa mặt.

Ngồi xuống trước bàn ăn, Doãn Mặc bưng thức ăn nóng lên, hơn nữa còn đặt đĩa thịt kho tàu kia ở vị trí gần cô nhất: "Món hôm nay em muốn ăn."

Mộ Dữu còn đang ở trong trạng thái vừa mới tỉnh ngủ, nhìn đĩa thịt kia, nghĩ đến chuyện lúc trước, theo bản năng nói một câu: "Không thể tưởng được ngươi thật đúng là làm món thịt này đấy."

Doãn Mặc vừa gắp một đũa bỏ vào bát cô, nghe thấy thì nhíu mày, cho rằng mình nghe nhầm: "Thịt gì?"

Mộ Dữu lúc này mới tỉnh táo lại: "Không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi, nói chuyện có hơi lung tung."

Cô gắp một miếng đưa vào miệng, hương vị rất ngon, đôi mắt xinh đẹp của cô dần dần cong lên.

Doãn Mặc không hỏi nữa, lại gắp thêm một ít cho cô: "Không còn sớm nữa, ăn xong nghỉ ngơi sớm một chút."

Nói đến chuyện lát nữa đi ngủ, Mộ Dữu lại suy tư vấn đề tối nay hai người ngủ như thế nào.

Đến nay anh vẫn chưa nói rõ mình muốn ngủ ở phòng sách hay là phòng ngủ.

Cô nhỏ và dượng nhỏ mặc dù là hôn nhân thương mại, không có tình cảm, nhưng sau khi kết hôn họ cũng có cuộc sống vợ chồng.

Bởi vì họ đã có một cô con gái hai tuổi.

Doãn Mặc và cô không phải kiểu hôn nhân thương mại, chỉ có thể xem như thỏa thuận kết hôn.

Nhưng cả hai đều không đặt ra thời hạn ly hôn.

Nếu ai thích người khác, thì ly hôn để đối phương tự do, loại ước định này kỳ thật là rất hư ảo.

Nói cách khác, không có người họ thích, hai người bọn họ sẽ ở chung cả đời như vậy.

Ở chung cả đời, luôn có nhu cầu về phương diện đó chứ?

Mộ Dữu không biết Doãn Mặc định làm vợ chồng có danh vô thực với cô, hay là vợ chồng hữu danh hữu thực.

Lúc ăn, Mộ Dữu thật sự không nhịn được, chủ động mở miệng hỏi: "Anh ngủ ở phòng sách hay là phòng ngủ?"

Doãn Mặc tựa hồ dừng lại một chút, ánh mắt sáng quắc nhìn qua.

Ánh mắt của anh quá mức sắc bén, khiến Mộ Dữu không kìm lòng được muốn chạy trốn.

Lúc này, ánh mắt của anh đã thu về, khẽ cúi đầu, chậm rãi ăn.

Anh không nói gì, có lẽ anh đang suy nghĩ về nó.

Không biết qua bao lâu, Mộ Dữu uống xong canh trong chén, chuẩn bị mặc kệ mà tự mình về phòng ngủ trước, Doãn Mặc rốt cục cũng nói ra: "Phòng sách."

Câu trả lời này rất bất ngờ, cũng rất là hợp lý.

Mộ Dữu không cảm thấy hứng thú, cũng không mất hứng, vô cùng bình tĩnh gật đầu: "À, được."

Cô đi thẳng lên phòng ngủ trên lầu.

Doãn Mặc một mình ngồi yên trước bàn ăn một lát, đứng dậy thu dọn đĩa đĩa trên bàn vào phòng bếp.

Vừa dọn dẹp sạch sẽ, tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên.

Doãn Mặc tiến đến mở cửa, thấy Giản Quý Bạch đứng ở ngoài cửa.

Anh ấy vội vàng đi vào: "Lần trước tôi ở đây, có một văn kiện hình như đã để ở phòng làm việc của cậu, ngày mai phải dùng đến."

Ánh mắt thoáng nhìn thấy áo khoác Mộ Dữu ở cửa ra vào, còn có một đôi giày cao gót.

Giản Quý Bạch quay đầu: "Trái bưởi nhỏ ở đây sao?"

Anh ấy suy nghĩ một chút: "Đây là đêm đầu tiên hai người đăng ký kết hôn, ở cùng một chỗ đi, tôi đến thật không đúng lúc, sớm biết thế thì gọi điện thoại trước cho cậu rồi.”

Giản Quý Bạch ảo não gãi gãi sau gáy, vội vàng đi lên lầu.

Anh ấy chuẩn bị lấy cái văn kiện rồi nhanh chóng rời đi, không quấy rầy thế giới hai người họ.

Doãn Mặc phía sau lạnh nhạt nói: "Cô ấy đã ngủ rồi."

Giản Quý Bạch một chân vừa bước lên bậc thang, lại rụt trở về, xoay người: "Sao cậu không ngủ?"

Doãn Mặc ngồi xuống sô pha, không nói gì.

Giản Quý Bạch tựa hồ hiểu được cái gì, quay trở lại: "Không thể nào, cậu định tiếp tục trải đệm nằm dưới sàn phòng sách?"

"Anh bạn." Giản Quý Bạch vỗ vỗ bả vai cậu, nhắc nhở cậu: "Hai người đã là vợ chồng rồi, bây giờ đã có giấy phép lái xe, Mộ Du Trầm cũng không thể làm gì cậu.”

Doãn Mặc dựa lưng vào ghế, ngón tay nhéo hai cái ở mi tâm: "Quá nhanh."

Anh sợ Mộ Dữu nhất thời không tiếp nhận được.

"Điều này có thể được tính là nhanh?" Giản Quý Bạch không rõ mạch não của anh như thế nào: "Đêm say rượu đó thì sao, hai người tiến triển không tốt sao? Lúc ấy đừng nói là vợ chồng, ngay cả tình nhân cũng không phải. ”

"Đêm đó thật sự uống quá nhiều."

Tối hôm đó Doãn Mặc bị đám người Phương Khải Hạ rót cho không ít rượu, nhưng coi như tỉnh táo, sau khi dẫn Mộ Dữu về nhà, cũng không muốn làm gì cô.

Kết quả cô cũng say, cư nhiên lại đi trêu chọc anh.

Hấp dẫn như vậy, anh dưới ý thức hỗn độn làm sao chịu được.

Trực tiếp làm cho lý trí còn sót lại tán loạn.

Giản Quý Bạch suy nghĩ một chút, hỏi anh: "Là trái bưởi nhỏ chủ động nói cậu ngủ trong phòng sách sao?"

Doãn Mặc: "Tôi đề cập tới."

Giản Quý Bạch thiếu chút nữa bị anh làm cho nghẹn lại: "Người ta cũng không nói, cậu cái này cũng quá tự giác rồi đấy? Hiện tại tôi hoài nghi cậu là người nhàm chán như vậy, rốt cuộc là có thể dỗ người ta về với mình hay không. ”

"Có đôi khi da mặt nên dày thì phải dày, hai người là vợ chồng, lẽ ra phải chung giường chung gối. Nếu cô ấy thật sự không muốn, đạp cậu ra khỏi giường, khi đó cậu có ngủ ở phòng sách cũng không muộn. ”

Giản Quý Bạch cân nhắc biểu tình của Doãn Mặc, dần dần hiểu được cái gì.

Cánh tay anh ấy khoác lên vai Doãn Mặc: "Anh bạn, lần trước cậu nói từ từ, ý là cậu cố gắng giữ cô ấy bên cạnh, tạo cơ hội ở chung nhiều hơn, đối xử tốt với cô ấy một chút, làm đồ ăn ngon cho cô ấy, chờ cô ấy từ từ phát hiện ra cậu rất tốt, sẽ thích cậu lại một lần nữa?"

Doãn Mặc không nói gì, hiển nhiên là thừa nhận.

Giản Quý Bạch nói: "Cách này chậm biết bao, không nghĩ nhiệt liệt một chút? Trong kinh doanh chú ý nhất đến hiệu quả và tốc độ, cậu không phải là người hiểu nhất sao, cảm xúc tất nhiên cũng vậy. Cậu cứ từ từ như vậy, chưa kịp tiến triển gì, cô ấy thích người khác, muốn ly hôn với cậu, cậu sẽ không còn cơ hội. ”

Doãn Mặc hoài nghi ngẩng đầu: "Cho nên?"

"Cậu chưa từng nghĩ đến à.”

Giản Quý Bạch nhìn lên lầu một cái, bất giác hạ thấp giọng nói: "Sắc dụ?"

Doãn Mặc: "?"

"Trước kia trái bưởi nhỏ thích cậu, ít nhất chứng tỏ dáng người của cậu hoàn toàn phù hợp với gu của cô ấy." Giản Quý Bạch đánh giá anh từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt ái muội: "Phát huy mị lực nam tính của mình, hấp dẫn cô ấy. Đôi khi, vợ chồng hài hòa, tình cảm sẽ tự nhiên mà có. ”

Doãn Mặc nhíu mày, từ chối cho ý kiến về đề nghị của Giản Quý Bạch.

"Được rồi, cậu tự ngẫm lại lời tôi nói đi." Giản Quý Bạch từ trên ghế sô pha đứng dậy, chuẩn bị lên lầu lấy tư liệu.

Đến đầu cầu thang, anh ấy đột nhiên xoay người lại: "Dượng nhỏ quyết định giúp cậu nhớ lại một lần nữa, sàn phòng sách tối nay thuộc về tôi, cho cậu một cơ hội trở về phòng. ”

Cũng mặc kệ Doãn Mặc có đồng ý hay không, anh ấy sải bước lên phòng sách trên lầu.

——

Mộ Dữu sau khi trở về phòng, trước tiên đi vào phòng thay đồ lấy đồ ngủ chuẩn bị tắm rửa.

Trước đây cô từng ở bên này vài lần, vì thuận tiện, có để lại đồ giặt ủi ở chỗ này.

Mở tủ ra, quần áo nhiều hơn lần trước.

Tất cả đều là những mẫu mới vào đầu xuân.

Mộ Dữu từ đó phát hiện ra một chiếc váy ngủ rất đẹp, màu trắng tinh khiết, tay áo dài, cổ tay áo là lá sen.

Cô lấy ra, ướm thử trước gương,tà váy dài đến mắt cá chân.

Nếu là chuẩn bị cho cô, tại sao lại không mặc, dù sao đêm nay trong phòng cũng chỉ có mình cô.

Trong lòng Mộ Dữu nghĩ thầm, cầm lấy bộ váy ngủ kia đi vào phòng tắm.

Khi cô mặc chiếc váy ngủ bước ra từ phòng tắm, cánh cửa phòng ngủ đã bị gõ nhẹ.

Không phải ngủ ở thư phòng sao, lại tới gõ cửa làm gì?

Có lẽ là chưa lấy nệm để trải.

Mộ Dữu nghi ngờ, đi tới mở cửa phòng ra.

Doãn Mặc đứng ngoài cửa, mặt thâm thúy, dáng người cao và thẳng.

Nhìn thấy Mộ Dữu, anh đang muốn mở miệng, tầm mắt dừng lại trên váy ngủ của cô.

Cô hiển nhiên vừa tắm xong, vẫn còn chút hơi ẩm vương trên mái tóc xõa dài.

Chiếc váy ngủ này cô mặc rất vừa vặn, là kiểu dáng rộng rãi thoải mái, eo cũng không quá chật, nhưng dáng người của cô quá đẹp, vẫn có thể mơ hồ làm nổi bật dáng người ảo diệu.

Thiết kế tao nhã đơn giản, phối hợp với bộ dáng thanh lệ vừa mới ra khỏi phòng tắm của cô, dáng vẻ rất thanh cao và thuần khiết, không nhiễm bụi trần.

"Nhìn gì vậy, không phải mua cho tôi sao?" Anh vẫn nhìn chằm chằm vào váy ngủ của cô, Mộ Dữu cúi đầu đánh giá bộ quần áo của mình một chút, cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.

"Rất đẹp."

Được khen ngợi, trong lòng Mộ Dữu rất cao vui, trên mặt lại không lộ ra, cô kiêu ngạo nâng cằm: "Chủ yếu là người đẹp."

Người đàn ông nhìn cô, khóe miệng dường như hơi cong lên.

Mộ Dữu lúc này mới nhớ tới mà hỏi anh: "Anh gõ cửa có chuyện gì sao?"

"Dượng nhỏ của em tới rồi." Doãn Mặc nói.

Mộ Dữu kinh ngạc, bán tín bán nghi thò đầu ra ngoài, nhìn chung quanh: "Đâu?"

Vào giờ này, dượng nhỏ chạy đến đây để làm gì?

"Ở phòng sách." Doãn Mặc nói.

Diện tích tầng hai rất lớn, phòng sách ở một góc phía đông.

Mộ Dữu lặng lẽ chạy tới, định xác định một chút.

Vừa hay Giản Quý Bạch cầm ly nước từ phòng sách đi ra, nhìn thấy Mộ Dữu trước mặt.

Anh ấy cười chào hỏi: "Tiểu Dữu vẫn chưa ngủ à?"

Đối diện với ánh mắt của Giản Quý Bạch, Mộ Dữu nhất thời đứng thẳng người, lộ ra nụ cười khẳng định: "Dượng nhỏ, quả nhiên dượng ở đây."

Giản Quý Bạch nói: "Dượng có tư liệu để quên bên này, qua đây lấy một chút, quyết định ở lại đây một đêm, ngày mai lại đi."

Anh ấy lại lịch sự hỏi Mộ Dữu: "Dượng ở chỗ này, không thành vấn đề chứ?"

Mộ Dữu vội vàng nói: "Không thành vấn đề a, đây là nhà của Doãn Mặc, dượng hỏi anh ấy là được."

"Vậy không được, hiện tại cháu là nữ chủ nhân của căn nhà này, dượng đương nhiên phải hỏi ý kiến của cháu một chút."

Giản Quý Bạch chỉ chỉ ly nước: "Có hơi khát nước, dượng đi xuống dưới lấy chút nước rồi ngủ, ngày mai còn có công việc.”

Anh ấy liếc mắt nhìn Doãn Mặc bên cạnh, lại hỏi Mộ Dữu: "Hai người còn chưa ngủ?"

"Ngủ chứ." Mộ Dữu trực tiếp kéo cánh tay Doãn Mặc, tươi cười nhu thuận: "Chúng cháu đang chuẩn bị ngủ, nghe nói dượng tới, cháu tới đây chào hỏi dượng một chút.”

Giản Quý Bạch gật gật đầu: "Ừm, đi ngủ sớm một chút đi."

Anh ấy cầm ly nước đi xuống lầu.

Mộ Dữu kéo Doãn Mặc vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Trong lòng cô còn buồn bực: "Dượng nhỏ của tôi thật là, sao lại im im mà đến vậy chứ, may mắn hai chúng ta còn chưa ngủ. Nếu dượng ấy tới trễ một chút, phát hiện tôi ngủ trong phòng ngủ, còn anh ngủ ở phòng sách, quay về nói cho cô nhỏ, cô nhỏ lại nói cho chú nhỏ, vậy làm sao có thể giải quyết?"

Mộ Dữu càng nghĩ càng cảm thấy tình hình nghiêm trọng.

Doãn Mặc gật đầu: "Em nói đúng, vì để tránh chuyện này lại xảy ra, sau này chúng ta đều ngủ trong phòng ngủ."

Mộ Dữu: "?"