Chương 7-1

Khóe miệng Mộ Dữu khẽ giật giật, nhất thời không trả lời được.

Có phải cô suy quá không trong sáng rồi không?

Rõ ràng những gì anh nói cũng có nghĩa khác, hơn nửa sao anh không giải thích sớm hơn chứ?

Cô dừng hai giây, thuận miệng bịa chuyện: "Tôi ngủ rồi, đêm nay sẽ không đến chỗ của anh đâu."

“Vừa rồi em còn chạy quanh trường học, bây giờ đã đi ngủ?”

Rõ ràng là ở phía trước tòa nhà hành chính, anh đã ở trong xe và nhìn thấy cô.

“ y da, tôi vừa mới cởϊ qυầи áo và nằm xuống.” Mộ Dữu suy nghĩ, sau đó nói thêm: “Tôi thực sự không có gạt anh, không tin tôi mở video cho anh xem nhé?”

Mộ Dữu cảm thấy Doãn Mặc sẽ không buồn chán như vậy.

Cô nói cởϊ qυầи áo, cái loại đàn ông tự phụ chính nhân quân tử như anh phải biết tránh hiềm nghi.

Giây tiếp theo, điện thoại bị đối phương cắt đứt.

Quả nhiên, có lẽ anh cảm thấy nói chuyện với một người không mặc quần áo qua điện thoại là một điều hèn hạ, cho nên cũng không muốn cùng cô nói nữa.

Mộ Dữu đang âm thầm khen ngợi trí thông minh của mình thì có một lời mời gọi video hiện lên trên màn hình điện thoại của cô.

Là của Doãn Mặc.

Anh thực sự muốn gọi video với cô!

Mộ Dữu rùng mình sợ hãi, nhấn vào nút màu đỏ để gác máy.

Chó đen lớn: [?]

Mộ Dữu: [Tôi thực sự đã cởϊ qυầи áo!]

Chó đen lớn: [Mở video lên, chứng minh cho anh xem.]

Mộ Dữu: [Anh muốn nhìn thân thể của người khác, anh bị điên sao, không biết xấu hổ à!]

Chó đen lớn: [...]

Chó đen lớn: [Hiện tại em là bạn gái của anh, dẫn em đi gặp bố mẹ của anh cũng không có gì quá đáng, đã gọi là hai bên phối hợp với nhau, em không nên từ chối.]

Mộ Dữu suy nghĩ một chút rồi trả lời: [Biết rồi, ngày mai tôi sẽ đi một mình.]

Chó đen lớn: [Cùng nhau đi, nếu không làm sao giải thích với trưởng bối?]

[Tối nay đi cùng anh hoặc là ngày mai anh tới đón em, em tự chọn đi.]

Doãn Mặc là một cựu sinh viên có tiếng của trường Đại học A, mấy năm gần đây anh cũng thân thiết với lãnh đạo trường, mỗi khi trường có sự kiện quy mô lớn, anh đều được mời tham dự.

Vì chuyện đó, anh đã nổi tiếng khắp trường và có rất nhiều người theo đuổi.

Hôm nay trường học tương đối ít người, ngày mai sẽ có nhiều người trở lại trường hơn.

Nếu ai đó phát hiện ra cô và Doãn Mặc có liên quan với nhau, điều đó sẽ gây chấn động lớn, có thể cô sẽ trở thành cái gai trong mắt các nữ sinh toàn trường.

Mộ Dữu không còn cách nào khác, chỉ có thể trả lời anh: [Anh đừng đến trước cửa ký túc xá của tôi, hãy đợi trước cửa tòa nhà hành chính, tôi sẽ đến đó đúng lúc.]

Sau khi cất điện thoại, Mộ Dữu từ phòng tắm đi ra thu dọn đồ đạc, áy náy nói với Hách Mộng Thành: "Mộng Mộng, tối nay tớ phải về nhà một chuyến, có chút việc."

“Có chuyện gì, sao lại trở về muộn như vây?” Hách Mộng Thành còn đang chơi di động, nghe cô nói thì ngẩng đầu.

Mộ Dữu thuận miệng nói: "Nhà tớ có nuôi một con chó đen lớn, vừa từ nước ngoài trở về, có hơi dính người, nó nhất định một hai phải đòi gặp tớ."

“Chó ở nước ngoài trở về?” Hách Mộng Thành vẻ mặt tò mò: “Giống gì vậy?”

“Là, là một con chó hoang tớ nhặt được.”

Hách Mộng Thành không hỏi nữa, gật gật đầu: "Được, vậy cậu trở về cẩn thận một chút, có người tới đón cậu chưa?"

Mộ Dữu: “Có, có rồi.”

Không có hành lý để đóng gói, Mộ Dữu chỉ mang theo đồ dùng hàng ngày và quần áo để thay đổi vào ngày mai, rất thuận tiện để nhét vào một chiếc vali nhỏ.

Khi đi xuống cầu thang, Hách Mộng Thành hỏi người nuôi con chó đen lớn có đem nó tới đón cô không, nói muốn đưa cô thuận tiện nhìn một chút.

Mộ Dữu hoảng sợ, nói con chó đen lớn không có đến, lúc này mới ngăn được người lại.

Mộ Dữu kéo vali ra khỏi tòa nhà ký túc xá và đi thẳng đến tòa nhà hành chính.

Lúc này, khu vực phụ cận tòa nhà vô cùng vắng vẻ, cô thoáng nhìn thấy chiếc Rolls Royce quen thuộc.

Thư ký Trịnh Lâm từ trên xe đi xuống, chủ động đi tới xách hành lý của Mộ Dữu.

Hình như có người từ xa đi tới, Mộ Dữu không đợi Trịnh Lâm mở cửa cho mình, đã nhanh như chớp mở cửa xe bước vào.

Rầm!

Động tác của cô quá nhanh, vừa tiến vào liền đυ.ng phải hai con mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.

Mộ Dữu ôm cái trán của mình, cả người cô còn đang nằm trong lòng ngực Doãn Mặc, ánh mắt buộc tội nhìn hung thủ trước mặt, trong hốc mắt đọng lại vũng nước, cô thật đáng thương.

Cô nhớ Doãn Mặc thường hay ngồi ở phía sau ghế lái phụ, vì vậy cô đã dứt khoác mở cửa phía sau ghế lái.

Ai ngờ đâu hôm nay Doãn Mặc lại ngồi ở vị trí này.

Giống như đang ôm cây đợi thỏ, cố ý chờ cô sà vào lòng anh.

Có điều, trên mặt Doãn Mặc lúc này bình tĩnh không gợn sóng, nhìn không ra nửa điểm cố tình: “Đã bao lớn rồi mà còn hấp ta hấp tấp như vậy.”

Giọng nói của người đàn ông ấm áp gợi cảm, hơi thở nhẹ nhàng phả ra, mơn trớn da thịt làm gương mặt Mộ Dữu trở nên nóng lên.

Anh dùng đốt ngón tay thon đẹp đặt lên giữa trán cô xoa xoa: “Còn đau không?”

Trên cổ tay áo có mùi tuyết tùng nhàn nhạt, sạch sẽ dễ chịu.

Mộ Dữu sững sờ định thần lại, phát hiện mình vẫn đang ở trong lòng Doãn Mặc, một tay nắm chặt cổ áo anh.

Cà vạt vốn được thắt tỉ mỉ, giờ phút này lại bị cô kéo thành một đống lộn xộn, rộng thùng thình, khiến anh trông giống như một tên văn nhã bại hoại.

Trong nhận thức của Mộ Dữu, Doãn Mặc là một người rất chú trọng đến hình tượng của mình, luôn ăn mặc đoan chính, bộ dạng lạnh lùng và cấm dục.

Có lẽ là bởi vì nhìn không ra phong thái diễn xuất của anh, đêm đó, cô muốn dùng men say vồ lấy anh, xé bỏ lớp ngụy trang của anh, nhìn xem bộ dạng ẩn dưới sự hoa lệ tuyệt đẹp kia sẽ là như thế nào.

Đáng tiếc lúc đó quá tối, cái gì cũng không thể nhìn thấy.

Cô chỉ cảm thấy sự tàn nhẫn của đối phương hết lần này đến lần khác, cùng với tiếng thở dốc bên tai.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, anh đã quần áo chỉnh tề, vẫn là một người đàn ông thanh lãnh đoan chính, cao xa như ánh trăng sáng trên trời không thể với tới.

“Còn không buông ra?” Người đàn ông trong xe hơi cụp mắt xuống, biểu thị cô còn đang nắm chặt cổ áo của anh.

Các khớp ngón tay của Mộ Dữu hơi nới lỏng, đi đến chiếc ghế bên cạnh và ngồi thẳng.

Xe chạy ra khỏi cổng trường, hướng về phía thành phố.

Trong xe rất yên tĩnh, Trịnh Lâm và tài xế ngồi phía trước im lặng, Doãn Mặc ngồi ở phía sau khoanh đôi chân dài tự nhiên, trên đùi đặt một cái laptop, đang đọc văn kiện.

Cà vạt của anh đã được sửa lại ngay ngắn, toát lên sự tiết chế đến cực điểm.

Mộ Dữu trợn mắt khinh thường, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Điện thoại trong túi rung lên, cô cầm lên thì thấy tin nhắn WeChat của Trịnh Lâm.

Cô nghi ngờ ngước mắt lên nhìn về phía ghế lái phụ.

Trịnh Lâm tình cờ nhìn qua và chỉ vào điện thoại.

Trịnh Lâm là thư ký riêng của Doãn Mặc, đã đi theo bên cạnh Doãn Mặc rất nhiều năm.