Chương 4: Có người đứng phía sau

Cô bật khóc thành tiếng, ngay cả khi chết đi, ông ấy cũng không còn xác, cô biết ăn nói làm sao với mẹ đây?

"Cạch." Lục Vân Nhã mở cửa phòng bệnh, thấy mẹ đã tỉnh dậy, cô liền chạy tới an ủi, nhưng cô không hay biết bản thân mình cũng cần được an ủi.

"Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, cơ thể mẹ rất yếu." Cô cố gắng giả vờ mạnh mẽ trước mặt mẹ mình, nhịn không cho nước mắt rơi xuống, bởi vì bây giờ cô là người thân duy nhất của bà, cô không thể yếu đuối được, nhưng không hiểu sao, cô càng kìm nén, nước mắt càng chảy ra. Lục Vân Nhã yếu đuối ôm mẹ oà khóc.

Thấy con gái mình như vậy, bà dơ tay nên lau hết nước mắt trên mặt cô: "Không được khóc."

Lục Thành là một người rất giỏi trên thương trường, ông lăn lội nhiều năm như vậy cũng được coi là lão luyện, ông không thể nào ra đi một cách vô nghĩa như vậy, báo đài đưa tin là một vụ tai nạn, nhưng bà sẽ không bao giờ tin.

Trước đó, ông đã nhận được một cuộc điện thoại rồi lập tức vội vãi rời đi. Người gọi cho ông là ai?

Lục Vân Nhã ngước mắt lên nhìn Tô Mễ.

"Kẻ thù của cha con rất nhiều. Ông ấy không thể nào chết một cách vô lý như vậy. Mẹ nghi ngờ có người đứng sau chuyện này."

"Là... là ai?"

Tô Mễ lắc đầu, bà không chắc chắn, cũng không dám nói ra.

...

Tin tức về cái chết của Lục Thành khiến cả thành phố trấn động, mặc dù chưa công khai danh tính, nhưng nhìn chiếc nhẫn có một không hai đó, ai cũng đoán được người đó là Lục tiên sinh. Chiếc nhẫn được thiết kế đặc biệt, và được khắc tên người vợ của ông lên đó, ông đã công khai việc này cho tất cả các công chúng biết.

Sau một đêm, giá cổ phiếu Lục thị bị giảm xuống đáy xã hội, biệt thự Lục gia và các tài sản liên quan đều bị thu hồi, công ty rơi vào tình trạng phá sản.

...

"Tống tiên sinh, đúng như kế hoạch, các cổ đông lớn đều rút khỏi Lục gia." Một người trong bóng tối lên tiếng.

"Tốt, mua lại Lục gia, cẩn thật một chút, không được làm lộ là Tống gia đã mua lại." Giọng nói lạnh lùng, tàn nhẫn vang lên. Trong thư phòng là một mảng đen mờ mịt, đèn không được bật, ánh trăng yếu ớt xuyên qua cửa sổ sát đất, làm sáng mờ một góc phòng, chỉ nhìn thấy đốm lửa màu đỏ của thuốc lá, người đàn ông ngồi ở ghế đưa hai chân lên bàn rồi vắt chéo. Đôi mắt đỏ rực nhìn về phía xa xăm.

"Lục Thành, đừng trách tôi độc ác, chỉ trách ông đã cướp đi người phụ nữ của tôi."