Lúc này, trong lòng Cốc Âm Kỳ có vô số dấu chấm hỏi nhưng cô không biểu lộ gì ra mặt, chỉ mỉm cười đáp: “Còn nhớ rõ, lần trước từng gặp qua ở “Galaxy”, vết thương của anh đã lành chưa?”
Trong răng cấm phát ra một tiếng cười nhạo rất nhỏ, người đàn ông có vẻ không hài lòng với câu trả lời này.
“Vết thương nhỏ đó qua hôm sau đã ổn rồi.” Tất Vi Phong hơi nhắm mắt lại, từng bước đi về phía cô, “Cô biết tôi?”
“À, ông chủ B đúng không? Đêm đó chuyện anh và người khác đánh nhau có bị đề cập trong nhóm trên diễn đàn.”
Cốc Âm Kỳ không hề né tránh ánh mắt của anh ta, vẫn đứng yên đợi người đàn ông đi đến trước mình mình, “Gọi ông chủ B có hơi kỳ, vậy tôi nên xưng hô với anh như thế nào nhỉ?”
Khoảng cách giữa hai người tầm một cánh tay, Tất Vi Phong nói: “Tôi họ Tất, Tất Vi Phong.”
Trong lòng Cốc Âm Kỳ nảy lên một cái, làm gì có ai vừa hỏi đã khai báo tên thật của mình như thế?
Chẳng lẽ…
Quả nhiên, giây tiếp theo, người đàn ông lười biếng nói: “Cô không cần giới thiệu bản thân, tôi biết cô tên Cốc Âm Kỳ.”
Cốc Âm Kỳ hít một hơi.
Có lẽ bởi vì cảm nhận được tia nguy hiểm, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh, nhưng cô vẫn nở nụ cười: “Là anh trai Hàn Triết nói với anh à? Nhưng tôi không để lại thông tin liên lạc cho anh ấy mà, sao anh tìm được tôi?”
“Em gái à, giới này không lớn như em nghĩ đâu.”
Tất Vi Phong cụp mắt xuống, tóc mái có hơi dài, có thể mơ hồ nhìn thấy vết bớt trên trán trông như ngọn lửa xanh khi khẽ đung đưa: “Anh trai Hàn Triết? Kêu cũng ngọt thật. Vậy mối quan hệ giữa hai người là gì?”
Cô gái này tối nay trang điểm không quá đậm như đêm Giáng Sinh, mái tóc dài bồng bềnh thả sau lưng, mặc một chiếc váy nhung liền thân màu xanh lá đậm, tông lên làn da trắng như tuyết của cô, chiều dài váy cũng rất bảo thủ, che qua đầu gối, nhưng hai bên sườn lại lộ ra khe ngắn, phản chiếu ánh sáng như ẩn như hiện.
Chỉ thấy mi mắt cô cong lên, đôi môi hồng nhuận hé mở, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, chất giọng nhẹ nhàng như làm từ rượu vang đỏ được ủ lâu dưới hầm: “Có thể là quan hệ gì chứ? Cũng giống với mối quan hệ của hai chúng ta hiện tại thôi, nhưng có lẽ anh nhiều kinh nghiệm hơn anh ấy…”
Cốc Âm Kỳ đột ngột tiến lên một bước, suýt chút nữa đυ.ng phải ngực của Tất Vi Phong, nhìn một lượt từ dưới lên: “Nếu anh thích, tôi cũng có thể gọi anh là anh trai nha.”
Đôi mắt đen láy trong suốt lấp lánh đó đột nhiên đập vào mắt anh, Tất Vi Phong nghẹn họng, bất giác lùi lại một bước nhỏ.
Gu Yinqi đã bắt đầu "động tay động chân", thậm chí còn trực tiếp vươn tay kéo góc áo hoodie của anh: “Anh Hàn Triết có bảo qua với anh là tôi phục vụ khá tốt không? Chúng ta trước mắt tắm rửa đã—-Ưm!!!”
Tất Vi Phong bất ngờ vung tay lên, chỉ dùng hai ngón tay đã dễ dàng bóp chặt hai má của cô.
Khẩu hình bị kẹp chặt, cái miệng nhỏ đang nói chuyện phút chốc đã bị kẹp y như miệng của cá vàng, lúc đóng mở còn phun ra bọt khí.
Cốc Âm Kỳ cau mày ậm ừ, không thể nói thành câu hoàn chỉnh: “Ưm, ưm___”
Khóe miệng Tất Vi Phong nhếch lên, nhưng đáy mắt không một tia ấm áp: “Cô diễn, diễn tiếp đi.”
Màu đỏ hồng từ từ hiện lên trên má Cốc Âm Kỳ, nhưng thật ra không phải vì đau đớn, mà chỉ là xấu hổ.
Cảm giác như nước miếng sắp chảy ra khỏi khóe miệng.
Cô vẫn nhớ rõ thân phận của mình, cũng không dám dùng sức đi bẻ ngón tay của Tất Vi Phong, sợ tên “Phật Tổ” này quay đầu ăn vạ, nói cô làm hắn bj thương, yêu cầu phải bồi thường này kia, nếu vậy sẽ mất nhiều hơn được.
Tất Vi Phong lặng lẽ nhìn đôi mắt đen láy dần dần bị sương mù bao phủ, một lúc sau, anh đột nhiên buông tay.
Cho tay lại vào túi, anh lạnh lùng nói: “Cô đi được rồi, tôi vẫn trả tiền như giao kèo.”
Cốc Âm Kỳ xoa xoa hai má, mơ hồ nói: “Như vậy không đúng quy củ lắm…”
Tất Vi Phong lại cười một tiếng, giọng điệu khinh miệt: “Tôi không có sở thích chơi cùng một người phụ nữ với anh em.”