🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Thầy Lục!” Khi PD kịp phản ứng, Tô Mặc Yên đã thả mồi mà cô nhận được từ nhiệm vụ và chạy về phía hồ.
Tốc độ của cô thật kinh người.
Còn nhanh hơn cả khi chạy nước rút khi thi đấu điền kinh.
Plop-
Tô Mặc Yên nhảy xuống hồ từ cây cầu ván đơn không có hàng rào.
Nhân viên chương trình đã tới chậm hơn một bước, nhưng vẫn nhảy xuống nước, vì sợ rằng cô sẽ không thể một mình chống đỡ Lục Cẩm Bạch đang suýt chết đuối.
Khung cảnh trở nên hỗn loạn.
Khoảng mười phút sau, Lục Cẩm Bạch đã được Tô Mặc Yên vớt vào bờ.
Nhưng cả người anh đều lạnh lẽo, bất động nhắm mắt khiến nhân viên đoàn chương trình hoảng sợ.
Vẫn là Tô Mặc Yên phản ứng nhanh, quỳ xuống bên người đàn ông vỗ vai anh.
Gọi lớn tên anh.
Sau khi xác nhận rằng Lục Cẩm Bạch đã bất tỉnh, mất đi ý thức, Tô Mặc Yên ngay lập tức quyết định thực hiện các biện pháp sơ cứu.
Từ việc mở đường thở đến hô hấp nhân tạo, rồi ép ngực, hô hấp nhân tạo… Cô không do sự thực hiện.
Cũng may là tình huống quá khẩn cấp, mọi người trong đoàn chương trình cũng không có thời gian suy nghĩ, chỉ có PD ghi lại tất cả.
Các phương pháp cứu người đuối nước của Tô Mặc Yên rất bài bản và chuyên nghiệp.
Không lâu sau, Lục Cẩm Bạch khôi phục ý thức,tỉnh lại và thở.
Người đàn ông bị sặc nước, nghiêng đầu và ho khan dữ dội.
Tô Mặc Yên đỡ anh dậy và để anh dựa vào mình, giúp anh thoải mái nhất có thể.
Cô vẫn không quên nói với anh: “Lục Cẩm Bạch, cậucó thể dành thời gian học bơi được không?”
“Đã nhiều năm trôi qua, vẫn vô dụng như vậy.”
Nhân viên của nhóm chương trình xung quanh: “… “
Nửa giờ sau, nhân viên cấp cứu từ bệnh viện gần nhất đến.
Lục Cẩm Bạch, người đã hoàn toàn phục hồi tinh thần đã được đưa lên xe cứu thương.
Tô Mặc Yên bị anh nắm chặt cổ tay và buộc phải trở thành “người nhà” để cùng anh đến bệnh viện.
Sau khi đến bệnh viện, Từ Thanh Thành cũng vội vàng chạy tới.
Yêu cầu bác sĩ sắp xếp một cuộc kiểm tra sức khỏe đầy đủ cho Lục Cẩm Bạch,xác định rằng không có việc gì mới chịu ngồi xuống.
Trong khoảng thời gian này, Tô Mặc Yên vẫn luôn ở cùng anh.
Một phần là do trong lòng cô có chút lo lắng, mặt khác là do bên ngoài bệnh viện có rất nhiều truyền thông nên việc cô không thể trực tiếp rời đi.
Lục Cẩm Bạch bị rơi xuống nước trong quá trình ghi hình chương trình, ngay khi sự việc này bị rò rỉ, nó đã ngay lập tức thu hút sự chú ý rộng rãi của các phương tiện truyền thông lớn.
Giới truyền thông ngồi xổm bên ngoài bệnh viện là có trụ sở lớn tại An Thành cho nên có thể cùng Lục Cẩm Bạch vội vàng đến bệnh viện.
May mắn thay, cả ê-kíp chương trình và bệnh viện đều cử thêm nhân viên an ninh.
Nên Lục Cẩm Bạch mới có thể nằm nhàn nhã trong khu VIP mà không bị thế giới bên ngoài quấy rầy.
Vấn đề này nhanh chóng trở thành hotsearch.
Người hâm mộ của Lục Cẩm Bạch đã đổ xô vào blog chính thức của “Mang theo sủng vật tham gia hội Đạp Thanh” và ngập tràng sự oán trách, chửi mắng.
Tất cả đều cáo buộc ê-kíp thực hiện các biện pháp an toàn không đầy đủ và một chương trình tạp kỹ ngoài trời không nổi tiếng lại làm cho khách mời bị thương.
Nên lập tức dừng phát sóng.
Đích thân đạo diễn chương trình mang bó hoa và lẵng hoa quả đến bệnh viện thăm hỏi.
Nhìn thấy trạng thái tinh thần của Lục Cẩm Bạch rất tốt, giám đốc cũng an tâm rất nhiều.
“Thầy Lục, anh có muốn thông báo bình an trên Weibo không?”
Lục Cẩm Bạch đang xem một đoạn video ngắn bị lộ trên mạng bằng điện thoại di động.
Đó là một đoạn khi Tô Mặc Yên thực hiện đầy đủ các biện pháp sơ cứu cho anh.
Có thể thấy, các biện pháp sơ cứu của Tô Mặc Yên trong video rất chuyên nghiệp.
Nhưng điều mà Lục Cẩm Bạch chú ý là cô đã không ngần ngại hô hấp nhân tạo cho anh.
Vì vậy những gì đạo diễn nói anh đã không thể để ý được.
Chỉ ngửa đầu lên, anh lặng lẽ nhìn Tô Mặc Yên đang ngồi quay lưng về phía anh trên ghế sô pha gần cửa sổ.
Từ Thanh Thành đã mua cho cô một bộ quần áo mới.
Đã tắm đơn giản bằng nước nóng và thay quần áo sạch trong phòng tắm của phòng bệnh.
Chỉ là mái tóc dài vẫn còn một chút nước, thấm ướt vai.
Ngay cả nhìn từ sau lưng, Lục Cẩm Bạch trong một thời gian dài cũng không thể dời mắt đi.
“Thầy Lục?” Đạo diễn lại gọi anh.
Từ Thanh Thành thật sự không thể đứng nhìn nữa, và chặn tầm nhìn của Lục Cẩm Bạch.
Người đàn ông trở mới có thể phục hồi tinh thần, cau mày liếc nhìn Từ Thanh Thành.
Anh nhìn đạo diễn nhóm chương trình rồi cười yếu ớt: “Thực xin lỗi, đã gây phiền phức cho nhóm chương trình.”
“Tôi sẽ lên Weibo nói một tiếng.”
“Lần này rơi xuống nước là do tôi có vấn đề, cũng không liên quan gì đến nhóm chương trình, ngài đừng lo lắng. ”
Nghe được lời anh nói, đạo diễn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau vài câu chào hỏi, Lục Cẩm Bạch uyển chuyển lịch sự ra lệnh đuổi khách.
Giám đốc liếc nhìn Tô Mặc Yên trên ghế sô pha trước khi rời đi.
Rất tốt bụng hỏi cô có muốn đi nhờ xe trở lại khách sạn không.
Kết quả Tô Mặc Yên còn chưa lên tiếng, Lục Cẩm Bạch đã giành nói trước: “Cô Tô cũng bị sặc nước khi cứu tôi nên phải khám sức khỏe tổng quát mới được.”
“Ngài về trước đi.”
“Được rồi, vậy làm phiền tới thầy Lục rồi.”
“Tiểu Tô, tôi thay mặt tổ chương trình cảm ơn cô. Lần này tôi thực sự muốn cảm ơn cô.”
Tô Mặc Yên đứng dậy khỏi ghế sô pha, cúi cúi người với đạo diễn và nói thêm vài câu.
Khi Từ Thanh Thành đưa đạo diễn ra ngoài, cô gái nhìn nghiêng về phía Lục Cẩm Bạch trên giường bệnh.
Khuôn mặt của cô nằm ở phía ngược sáng nên không thể nhìn rõ biểu cảm.
Nhưng Lục Cẩm Bạch lại có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt tò mò của cô dành cho anh.
“ Tới ngồi đây rồi muốn hỏi thì cứ hỏi.”
“Đừng tiếp tục nhìn mình, trên mặt mình cũng không có câu trả lời đâu.” Người đàn ông nhìn về chiếc ghế trước giường,trước đó đã kêu Từ Thanh Thành chuẩn bị.
Nhưng sau khi Tô Mặc Yên đi ra khỏi phòng tắm, cô trực tiếp đi đến ghế sô pha và không hề bước tới đây.
Sau khi Lục Cẩm Bạch nói xong,ánh mắt không tiếp tục nhìn cô nữa.
Anh quay lại nhìn vào điện thoại, tiếp tục xem đoạn Tô Mặc Yên hô hấp nhân tạo cho anh một lần nữa trong im lặng.
Cho đến khi Tô Mặc Yên đi đến.
Lục Cẩm Bạch chột dạ vội vàng tắt màn hình điện thoại, lỗ tai anh lặng lẽ hồng lên, ánh mắt chớp chớp nhìn cô.
“Cậu muốn hỏi điều gì?”
Tô Mặc Yên kéo ghế ngồi xuống.
Cô dễ dàng vén mái tóc đen trên ngực ra sau, để lộ độ cung đẹp của chiếc cổ thon.
Giọng cô rất nghiêm túc: “Tại sao lại rơi xuống nước?”
Lúc đó tình thế cấp bách, Tô Mặc Yên không có thời gian phân tích hiện trường.
Nhưng lúc nãy cô nhớ lại lúc trước, vẫn còn nhớ ngoài Lục Cẩm Bạch ở trong hồ, còn có Tiểu Manh cách đó không xa.
Lúc trước cô đã mượn di động của Từ Thanh Thành để gọi cho trợ lý.
Tiểu Manh không sao Tiểu Manh đã được đưa về khách sạn sắp xếp cùng CoCo.
Chính vì vậy nên Tô Mặc Yên mới yên tâm ở lại bệnh viện.
Chủ yếu đển tìm cơ hội để tìm hỏi chi tiết của mọi thứ của sự việc từ Lục Cẩm Bạch.
Người đàn ông nhìn cô bằng một đôi mắt hoa đào.
Tuy rằng trong mắt gợn sóng nhưng ý tứ trong mắt rất rõ ràng.
Cuối cùng, hắn chỉ ấm ức nói hai chữ: “… Cứu con chó.”
“…”
Tô Mặc Yên liền chìm vào im lặng.
Nghe Lục Cẩm Bạch tiếp tục nói: “Sau khi cậu rời khỏi,mình có ý định đưa Coco và Tiểu Manh đi xung quanh chỗ đó.”
“Không nghĩ tới khi bước đến cầu đơn ván, con chó ngớ ngẩn Tiểu Manh nhìn đông nhìn tây lại không nhìn vào đường dưới chân mình. “
“Mình tận mắt thấy chân nó giẫm trong không khí… Mình không kịp ngăn cản nó.”
“Sau đó, mình lại sợ nó chết ngạt, vì vậy mình mới nới lỏng sợi dây xích.”
” Sau đó,nó liền ngã xuốn ”bùm” một tiếng ” Lục Cẩm Bạch nói tới đây, khuôn mặt của Tô Mặc Yên có chút hơi đờ đẫn.
Anh nhớ lại những gì mình vừa nói, cười gượng một tiếng rồi sửa lại: “Ý mình là … Tiểu Manh là một con chó ngoan đó.”